Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Chương 13



Trong cửa hàng tổng hợp nào đó ở Đế Đô, Tần Qua dẫn Phi Phi đi chọn bộ ghép hình mới, Tần Qua vừa nhìn di động vừa giúp Phi Phi chọn mấy bộ ghép hình. đi dạo một vòng, hai cha con đi tính tiền, nhân viên thu ngân nhìn trong xe chở hàng có ba bộ ghép hình phức tạp cỡ lớn, thán phục nói “Ồ, anh đúng là người đam mê thật sự đó.”

“không phải tôi đâu, của con trai tôi đó.”

Nhân viên thu ngân nhìn cậu nhóc đang ngồi trong xe chở hàng, kinh ngạc. Tần Qua thanh toán tiền, đẩy xe chở hàng ra bãi đỗ xe, nói với Phi Phi “Sao mấy ngày nay mẹ con không tìm ba? Ba đưa cho mẹ thẻ tín dụng, cô ấy cũng không dùng, chẳng lẽ cô ấy không có mua sắm gì sao?”

Tần Qua nhớ lại nét mặt của Ngô Đồng khi đó, dường như nhận ra điều gì đó, lại bắt đầu lẩm bẩm “Chẳng lẽ mẹ con không thích ba đưa thẻ cho cô ấy? không phải, rõ ràng cô ấy rất thích tiền. Hay là côấy thích cổ phần hơn? Nhưng cổ phần công ty ba không thể chuyển giao cho cô ấy.”

“Hay là chúng ta đi tìm mẹ ăn cơm tối đi.” Tần Qua cảm thấy ý kiến này rất hợp lý. “cô ấy đã là mẹ của con vậy mà con còn chưa gặp cô ấy nữa.”

“Được không con?”

Tất nhiên là Phi Phi không thèm để ý người ba ngốc của mình đang lầu bà lầu bầu, cậu nhìn hộp ghép hình mới mua không dời mắt, mà Tần Qua thì đương nhiên coi là Phi Phi đã đồng ý, đem hộp ghép hình bỏ vào cốp xe, đồng thời nhắn Wechat cho Ngô Đồng (anh đến mời em ăn cơm.)

đang ngồi trong quán cà phê thanh tĩnh để vẽ thiết kế, nghe âm thanh tin nhắn điện thoại, Ngô Đồng cầm lên xem, thấy nội dung tin nhắn, cô hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi định vị vị trí gửi cho Tần Qua.

Tần Qua nhìn tin nhắn Ngô Đồng hồi đáp, mỉm cười hài lòng rồi lái xe đến địa chỉ đã định vị. Khoảng 30 phút sau, Tần Qua bế Phi Phi bước vào quán cà phê liền nhìn thấy vị trí Ngô Đồng đang ngồi.

“anh đi mấy người ạ?” Người phục vụ tiến đến hỏi.

Tần Qua lắc đầu, chỉ về hướng Ngô Đồng ngồi, người phục vụ gật đầu và lùi lại. Tần Qua để Phi Phi xuống dưới đất, nắm tay cậu nhóc từ từ đi tới, đến khi bóng của hai cha con hắt vào bản vẻ của Ngô Đồng, cô mới ngẩng đầu lên,

“anh đến rồi hả.” Ngô Đồng nhoẻn miệng cười.

Tần Qua như bị nụ cười của cô làm hoa mắt, anh chớp mắt một cái rồi nghiêng người hôn lên khóe miệng Ngô Đồng. Có lẽ mỗi lần gặp đều bị Tần Qua hôn, tâm trạng của Ngô Đồng đã điều chỉnh, khôngcòn khó chịu nữa, ánh mắt cô nhìn phía trái Tần Qua.

“Đây là Phi Phi sao?”

“Ừ.” Tần Qua gật nhẹ, không nói gì thêm.

Ngô Đồng là nhà thiết kế trang phục trẻ em, bản thân cô rất thích trẻ nhỏ, hơn nữa ngoại hình Phi Phi rất đáng yêu, Ngô Đồng rời khỏi chỗ ngồi, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt Phi Phi, cười thân thiện “Chào con, cô là Ngô Đồng.”

Phi Phi nhìn Ngô Đồng một chút nhưng không bộc lộ cảm xúc gì.

Ngô Đồng hơi kinh ngạc, nhìn thoáng qua Tần Qua “Bé hình như không thích tôi.”

“Nhóc chỉ không thích nói chuyện thôi.” Nhà họ Tần chỉ nói với gia đình chú Hai, Phi Phi là con của đồng đội Tần Qua đã hi sinh mà không nói rõ cụ thể hoàn cảnh của Phi Phi cho nên Ngô Đồng cũng khôngbiết rõ ràng.

“Con còn nhớ cô không?” Ngô Đồng lại thử nói chuyện với Phi Phi “Ngày đó ở khách sạn, cô vô tình đụng người con làm rơi đồ chơi của con.”

Phi Phi chớp chớp mắt nhưng cũng không nói chuyện. Ngô Đồng trước đây luôn là người có duyên với trẻ con mà lần đầu tiên gặp tình huống này làm cô có chút bối rối.

“Em nói sai rồi.” Tần Qua đột nhiên nói.

“Cái gì?”

“không phải cô.” Dưới ánh mắt nghi ngờ của Ngô Đồng, Tần Qua sửa lại “Là mẹ.”

Ngô Đồng biết biểu cảm hiện giờ của mình hẳn là rất kinh ngạc, vì cô cảm giác được mình đang trợn tròn mắt. cô nhìn anh thật lâu như xác nhận có phải là anh đang nói đùa không. Mà Tần Qua cũng đangđợi Ngô Đồng trả lời. Ngô Đồng lấy lại tinh thần, cầm tay bên kia của Phi Phi, cười dịu dàng “Sau này côsẽ là mẹ của con, hi vọng là con thích mẹ.”

Phi Phi vẫn lẳng lặng nhìn Ngô Đồng, không nói một lời nào. Cuối cùng Ngô Đồng cũng nhận ra điều gì đó không bình thường, cô hỏi “Phi Phi như thế …”

“Phi Phi không tránh em chứng tỏ nó không ghét em.” Tần Qua làm như không hiểu ý Ngô Đồng, trực tiếp chuyển chủ đề “Em xong việc chưa?”

“Xong rồi.” Ngô Đồng đứng lên nói “Để tôi thu dọn chút, hai người muốn ăn gì?”

“Khi anh tới đây có nhìn thấy một quán ăn Quảng Đông, hay là em thích ăn cơm Tây?”

“Ăn món Quảng Đông đi.”

Quyết định xong chỗ ăn, Ngô Đồng thu dọn bản vẽ, xoay người liền thấy hai cha con đang chăm chú nhìn mình, Ngô Đồng hơi sững lại rồi ma xui quỷ khiến đến nắm tay trái của Phi Phi. Ba người đi song song với nhau, Tần Qua nhìn trên mặt đất bóng của ba người cao thấp không đều nhưng cực kỳ hài hòa, đôi mắt ánh lên tia ấm áp.

Ba người ngồi xuống một lúc thì nhân viên đưa menu đến, Ngô Đồng chưa lật ra ngay mà hỏi “Ở đây có món gì thích hợp cho trẻ nhỏ?”

Tần Qua nhìn thoáng qua Ngô Đồng.

“Ở đây chúng tôi có cháo hải sản, súp trứng gà là thích hợp cho trẻ nhỏ.” Nhân viên giới thiệu.

“Phi Phi thích ăn gì nào?” Ngô Đồng hỏi Phi Phi đang ngồi cùng Tần Qua ở đối diện, đương nhiên là không nhận được đáp án như cũ. Mà Tần Qua lại là bộ dáng ‘không liên quan đến anh’, Ngô Đồng do dự một chút rồi nói “Vậy cho chị cả hai món, thêm một phần bánh ngọt nữa.”

“Dạ, anh chị còn gọi món gì nữa không.”

Hai người cùng chọn một vài món đơn giản, nhân viên phục vụ rời đi, bàn ăn trong nháy mắt yên tĩnh. Ngô Đồng muốn hỏi tình trạng của Phi Phi, lại sợ mình quá đường đột nên chỉ im lặng uống nước.

“Giường đã lắp đặt xong rồi.” Tần Qua bỗng nhiên nói.

“Ừ..” Ngô Đồng lên tiếng tỏ vẻ đã biết.

“Những vật dụng khác khi nào em muốn đi mua?”

“Cuối tuần đi, mấy bữa nay tôi phải hoàn thành bản thiết kế.” Ngô Đồng giải thích.

Ra là cô ấy bận bịu công việc, không phải là ghét mình đưa thẻ, Tần Qua thầm gật đầu.

“Ngày kia hai nhà gặp nhau, anh đến đón em?”

Nghĩ đến chủ nhật gặp mặt cùng cha mẹ Tần Qua, Ngô Đồng ngẩn người hỏi “Tôi có cần chuẩn bị gì không?”

“Chuẩn bị trở thành người nhà họ Tần là được rồi.” Tần Qua bật cười “không cần chuẩn bị lễ vật gì đâu. Nhà anh không thiếu thứ gì cả.”

“Tôi biết rồi.” Tự nhiên Ngô Đồng cảm thấy hơi mất hứng.

Lúc này nhân viên phục vụ mang cơm lên, ba người bắt đầu ăn cơm. Phi Phi ăn súp trứng gà rất ngon miệng, Tần Qua thì không ngừng ăn vịt quay và thịt kho tàu, một chút rau đều không ăn. Ngô Đồng ăn ít, chỉ một lát là thấy no, ngẩng đầu thấy Phi Phi ăn miệng phồng cả lên, cô rút một cái khăn giấy lau miệng cho Phi Phi.

“Ăn no chưa con? Con có muốn ăn cháo không?” Ngô Đồng nhẹ giọng hỏi.

Khi Ngô Đồng cho rằng Phi Phi vẫn không phản ứng gì với mình thì Phi Phi bỗng nhiên nhẹ nhàng lắc đầu. Ngô Đồng kinh ngạc, lại hỏi tiếp “Vậy con ăn bánh pudding không?”

Mắt Phi Phi sáng lên ngay lập tức, Ngô Đồng cười nhẹ, để nhân viên phục vụ đưa món pudding lên. Ngồi bên cạnh, Tần Qua kinh ngạc nhìn con trai mình, đây là lần đầu tiên Phi Phi nhanh chóng tiếp nhận một người thân cận mình như vậy.

Sau khi ăn tối xong, Tần Qua lái xe đưa Ngô Đồng về nhà. Ngô Đồng ngồi chung với Phi Phi trên băng ghế sau. trên xe yên tĩnh, Tần Qua không nói tiếng nào để trêu chọc Ngô Đồng, Phi Phi yên lặng ngồi chơi ghép hình còn Ngô Đồng cầm bản vẽ hí hoáy không biết đang vẽ gì.

Khi xe ngừng trước sân chung cư, Ngô Đồng mới đem bản kí họa mình vừa vẽ đưa cho Phi Phi “Hôm nay đột nhiên gặp được con, mẹ chưa chuẩn bị quà tặng, vậy mẹ lấy cái này tặng cho con nha.”

Tần Qua quay đầu lại, lấy tay rút tờ kí họa trên tay Ngô Đồng. Bản vẽ kí họa chân dung Phi Phi ngồi bên cạnh bàn ăn, hai mắt mở to như mừng rỡ nhìn thấy đồ vật mình yêu thích, biểu cảm vô cùng sống động.

“Đây là … lúc nãy ăn cơm?” Tần Qua không xác định hỏi.

“Đúng.” Ngô Đồng gật gật đầu, vẫy tay với Phi Phi rồi mở cửa xuống xe.

“Ngô Đồng”. Tần Qua cũng xuống xe, nghe tiếng gọi Ngô Đồng quay lại thấy Tần Qua đang đi về phía mình.

“Phi Phi rất thích em.” Tần Qua nói.

“Tôi cũng rất thích bé.” Ngô Đồng thích trẻ nhỏ, mà Phi Phi lại là đứa trẻ ngoan lại an tĩnh.

“Sau này ba người chúng ta sẽ sống với nhau.”

Ngô Đồng không biết Tần Qua nói lời này là có ý gì, cô cũng không muốn suy nghĩ sâu xa, vả lại côcũng thích Phi Phi nên gật đầu đồng ý.

Tần Qua thấy Ngô Đồng gật đầu, khóe miệng cong lên, cười vui vẻ.

Đây không phải là lần đầu tiên Ngô Đồng thấy Tần Qua cười, nhưng là lần đầu tiên thấy anh cười như vậy … Đơn thuần.

“Khi du lịch, chúng ta có đem Phi Phi theo không?” Ngô Đồng đột nhiên hỏi.

Tần Qua nhướng mày, nụ cười trong nháy mắt trở nên mờ ám, anh giơ tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại, non mịn của cô, chậm rãi nói “Mặc dù là anh rất vui khi thấy hai người hòa hợp, nhưng mang Phi Phi theo sẽ không tiện cho hai chúng ta.”

“Phi Phi rất ngoan …”

“Em đang trốn tránh sao?” Tần Qua ngắt lời Ngô Đồng, kề trán anh lên trán cô, ánh mắt lại toát lên vẻ tà khí quen thuộc.

“anh … anh đừng đứng gần như vậy.” Ngô Đồng lúng túng nói.

“Khi đi du lịch là kỳ hạn cuối anh cho em, nếu em không thể chuẩn bị kỹ càng, anh có thể giúp em.” Tần Qua nói khẽ.

“Tôi không trốn tránh.”

“Vậy thì tốt.” Dường như Tần Qua rất hài lòng với câu trả lời của Ngô Đồng, liền giữ nguyên tư thế hôn lên môi cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái như giục Ngô Đồng đón nhận mình. Ngô Đồng thả lỏng, đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh. Nụ hôn của anh quá mạnh mẽ đến mức làm cho cô đứng khôngvững, thân thể không tự chủ ngả về phía sau làm cô theo phản xạ bám vào vai anh. Giống như nhận được tín hiệu kích thích, hai tay anh đặt bên eo Ngô Đồng tăng thêm sức, làm sâu thêm nụ hôn này.

Khi hai người tách ra, mấy sợi tơ bạc ánh lên dưới ánh đèn đường mờ ảo, Ngô Đồng thấy được trong mắt Tần Qua là kích động điên cuồng, Tần Qua thấy được trong mắt Ngô Đồng là yếu đuối và mờ mịt.

Tần Qua không thích ánh mắt này của cô một chút nào, anh buông tay “Em đi lên đi, ngày mốt anh đến đón em.”

“Vâng.” Ngô Đồng lui về sau nửa bước.

Tần Qua cau mày nhưng không nói gì, nếu như anh có thể hiểu phụ nữ, nhà họ Tần đã không cần liên hôn thương mại. Tần Qua quay trở lại xe Jeep, khi anh mở cửa chuẩn bị lên xe thì nghe tiếng Ngô Đồng gọi.

“Tần Qua.”

Tần Qua kinh ngạc quay đầu lại.

“Ngày đó vì sao anh lại đổi đối tượng liên hôn là tôi?” Ngô Đồng hỏi.

“…” Tần Qua nhớ lại một lúc, rồi nói “Bởi vì …”

“anh đổi thành tôi … Có phải là anh có chút thích tôi không?” Ngô Đồng không nghe Tần Qua trả lời xong mà hỏi tiếp một câu.

“Đương nhiên là thích, anh nghĩ anh đã biểu lộ rõ ràng.” Tần Qua cười tự nhiên, nói xong còn đưa tay sờ sờ lên môi.

“Được.” Ánh mắt Ngô Đồng trở nên kiên định “Từ hôm nay tôi cũng sẽ thử … thích anh.”

Khi Tần Qua lái xe đi, anh vẫn còn chưa định thần, trong đầu luôn chiếu đi chiếu lại hình ảnh câu nóicủa Ngô Đồng, lăn qua lộn lại không giải thích được, anh lại nhìn Phi Phi trưng cầu ý kiến.

“Phi Phi à, con nói xem tại sao mẹ con lại muốn bắt đầu thích ba? cô ấy không phải là thích tiền nhất sao?”

“Nếu là Tần Hoài thì không nói, dù nhà họ Tần có tiền nhưng ba con có bệnh trong người mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.