"Con học tập!" Tiêu Tiểu Bảo lời ít mà ý nhiều. Ý là nói cô chớ xem thường cậu.
"Được rồi, ăn cơm thôi, lát nữa chúng ta sẽ rất bận rộn!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói.
"Vâng!" Hai mẹ con yên lặng gật đầu, ngoan ngoãn ăn cơm.
Cho đến khi bị mang tới một cửa hàng áo cưới, Tiêu Hòa Nhã mới biết bận trong miệng anh là có ý gì, chụp hình cưới? Cái đó. . . . . . Tiêu Hòa Nhã có chút gian khổ nhìn về phía Thượng Quan Ngưng.
Dáng vẻ của Thượng Quan Ngưng như chuyện đương nhiên. "Nếu muốn kết hôn, chụp hình cưới nhất định phải làm sớm, ngày hôm qua anh bảo Đại Tứ chuẩn bị chính là chuyện này!"
Tiêu Hòa Nhã còn chưa phản ứng kịp, đã bị thợ trang điểm bắt đi qua, trang điểm xong thay áo cưới, liền thấy Thượng Quan Ngưng một thân tây trang màu xám bạc cùng với Tiêu Tiểu Bảo một thân tây trang nhỏ màu đen, hai người kia giống như cùng một khuôn đúc ra vậy, cũng đẹp trai làm cho người ta hít thở khó khăn.
Tiêu Hòa Nhã một thân áo cưới cúp ngực, cần cổ thon dài trắng nõn cùng bả vai lộ ra ở bên ngoài, trên cổ là một vòng cổ kim cương tinh xảo, tóc bối thật cao, cao quý dịu dàng không nói nên lời.
Thấy hai bố con bọn họ nhìn mình chằm chằm, Tiêu Hòa Nhã có chút khẩn trương. "Có . . . . . Có phải rất không đẹp hay không?" Tiêu Hòa Nhã có chút lo lắng, dù sao ở trong bệnh viện nhiều ngày thế kia, khẳng định vẻ mặt rất khó coi. Hơn nữa bọn họ cũng đẹp như thế, cô cảm giác mình có vẻ không dễ nhìn lắm.
"Đẹp! Cực kì đẹp!" Một lớn một nhỏ đồng thanh nói.
Lúc này Tiêu Hòa Nhã mới yên tâm bật cười, dáng vẻ rực rỡ như hoa mùa xuân.
Sau đó ba người bọn họ đi tới nơi chụp hình, tối qua Đại Tứ đã tới đây thông báo, để cho các thợ chụp hủy bỏ tất cả lịch trình, chỉ chụp cho bọn họ thôi. Cả nhà ba người bọn họ, có lúc chụp ảnh gia đình, có lúc sẽ để cho Tiểu Bảo đảm nhiệm một hoa đồng*, có lúc chỉ chụp hai người bọn họ.
(*Hoa đồng: những đứa bé trong đám cưới với ý nghĩa sớm sinh quý tử)
Tiêu Hòa Nhã phát hiện, đúng là chụp hình cưới không phải mệt bình thường, nhất là cô, một lát thay đổi quần áo một lát trang điểm lại, Thượng Quan Ngưng và Tiểu Bảo là đơn giản nhất, chỉ đổi lại tây trang mà thôi. Mà cô mệt thiếu chút nữa ngủ thiếp đi, lấy mong đợi một hôn lễ long trọng trước đó, bây giờ bị lăn qua lăn lại đã giảm bớt rồi. Chụp hơn nữa ngày mới chụp xong nhưng vẫn chưa chụp ngoại cảnh.
"Mệt sao? Nếu không để ngày mai chụp ngoại cảnh!" Ngồi trên xe Thượng Quan Ngưng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dịu dàng nói, Tiêu Tiểu Bảo đã sớm mệt ngủ thiếp trên xe rồi.
Tiêu Hòa Nhã suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn cắn răng lắc đầu một cái, "Thôi, vẫn là chụp luôn, không cần lãng phí ngày mai!"
Thượng Quan Ngưng gật đầu, sau đó kéo cô xuống xe, để Dương Liễu coi chừng Tiểu Bảo.
Nơi này là phong cảnh núi non của thành phố Hoa, tuy rằng đã đến tháng mười, thế nhưng hoa vẫn đang nở như cũ, từ trên núi đến dưới núi như một biển hoa.
Lúc này nhiếp ảnh gia đang chuẩn bị đạo cụ, Tiêu Hòa Nhã ngồi trên ghế dài dưới cây chè lớn, dường như Thượng Quan Ngưng cũng mệt, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
"Mệt sao?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, cười hì hì nhìn anh, "Em cảm thấy khi em trang điểm đã trở thành người đẹp rồi!"
"Ừ, là đẹp vô cùng!" Thượng Quan Ngưng cũng cười nói.
Tiêu Hòa Nhã nhìn anh, xem ra bị dày vò không chỉ có anh, cuối cùng vươn tay kéo đầu của anh đặt lên bả vai của mình: "Đến đây đi, bả vai của em cho anh mượn dùng một chút! Anh nghỉ ngơi trước một chút!"
Thượng Quan Ngưng kinh ngạc, cuối cùng cũng không cự tuyệt, đầu nghiêng trên bả vai cô, nhắm mắt lại hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh này.
Một tay của Tiêu Hòa Nhã nắm cổ tay của anh, một tay khác dính sát vào bàn tay của anh, so các đốt ngón tay của anh, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười.
Đột nhiên tách tách một tiếng, Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhiếp ảnh gia cười hề hề nhìn bọn họ.
"Chuẩn bị xong chưa?" Tiêu Hòa Nhã hỏi.
Nhiếp ảnh gia gật đầu, Tiêu Hòa Nhã mới kêu Thượng Quan Ngưng. "Được rồi, có thể chụp tiếp!"
Cho đến khi mặt trời chiều ngã về phía tây, ảnh cưới bọn họ mới chụp xong. Tiêu Hòa Nhã thay quần áo xong thì bị Thượng Quan Ngưng ôm lên xe. Tiểu Bảo trái lại đã tốt lắm, ở trên xe ngủ cả một buổi chiều.
Cuối cùng Tiêu Hòa Nhã cho ra một kết luận, nhìn người ta kết hôn rất lãng mạn rất cảm động, nhưng khi đến trên đầu mình thì chỉ cảm thấy mệt mà thôi, thật may là mọi chuyện của cô đều có bốn vị sư huynh chuẩn bị rồi, đồ cưới thì có ba và ba anh trai trong nhà chuẩn bị, cô cùng lắm là chỉ thử áo cưới xem lễ phục gì gì đó thôi.
Qua mấy ngày, cô và Tiêu Tiểu Bảo đi chọn hình, có một tấm hình, bị cô trộm mất, cũng chỉ có khi đó cô mới có một loại cảm giác, mình cũng được anh khao khát. Lúc cho anh mượn bả vai. Cô mỉm cười thật tươi. Mà anh cũng mỉm cười thật tươi.
"Mẹ, mẹ trộm. . . . . ."
"Suỵt!" Tiêu Hòa Nhã cắt đứt lời nói của Tiêu Tiểu Bảo, cầm tấm ảnh nhét vào trong ví của mình: "Bảo, đây không phải là trộm, đây là cầm, trong hình có mẹ, vậy chính là của mẹ, sao có thể nói là trộm được đúng không?"
Tiêu Tiểu Bảo im lặng, không phải là một tấm hình thôi sao? Cuối cùng cũng mặc kệ mẹ cậu.
Những thứ khác cô không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy sau khi trang điểm với chưa trang điểm chênh lệch thật lớn, luôn có cảm giác lừa gạt người đời. Không trang điểm cô như một cô gái trong trẻo, nhưng trang điểm xong lại thành người đẹp, chuyện này làm cho cô thấp thảm không yên.
"Mẹ, ai mà chẳng thế!" Tiêu Tiểu Bảo an ủi: "Mẹ không có nghe nói ư, cậu cả có mấy scandal bạn gái, từng người một không trang điểm là không dám ra khỏi cửa, hiện tại người dũng cảm như mẹ vậy đã rất ít rồi!"
"Thật, thật sao?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, trong lòng có một trận kích động nhỏ.
Tiêu Tiểu Bảo buồn cười, cuối cùng cố nhịn, sau đó nhìn cô gật đầu lia lịa, dáng vẻ rất nghiêm túc.
Tiêu Hòa Nhã bối rối nhìn cậu: "Muốn mẹ mua nhẫn cưới sao? Mẹ không có nhiều tiền như vậy đâu!"
Tiêu Tiểu Bảo có chút phỉ nhổ, điểm này mẹ cậu và cậu không giống nhau rồi, tuy rằng cậu yêu tiền, nhưng cũng yêu lý trí, chính cái gọi là lấy quân tử yêu tài mà nói, đồng thời cậu cũng sẽ không keo kiệt, huống chi, coi như mua chiếc nhẫn, Thượng Quan Ngưng cũng sẽ không để cô trả tiền!
"Vậy chúng ta đi nhìn một chút!" Tiêu Hòa Nhã nhỏ giọng đề nghị.
Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, sau đó đứng dậy kéo cô đi, Dương Liễu đứng ở sau lưng cô cũng lập tức đi theo. Bây giờ Tiêu Hòa Nhã mới biết, Dương Liễu này không phải là một người đơn giản, đều tinh thông mười tám món vũ khí, không chỉ biết làm cơm, dọn dẹp phòng còn có thể đánh nhau, bởi vì sợ hai mẹ con các cô ra ngoài lại gặp nguy hiểm gì, mới đi theo bảo vệ cô.
Một hàng ba người chạy thẳng tới cửa hàng trang sức lớn nhất thành phố Hoa, tên Tiêu Hòa Nhã này cũng không có trách nhiệm, Tiêu Tiểu Bảo nói rồi, cô thấy được liền trực tiếp bảo Thượng Quan Ngưng trả tiền, hắc hắc he he. . . . . . Đây chính là chỗ tốt phú nhị đại (thế hệ nhà giàu thứ hai)! Tiêu Hòa Nhã vui vẻ nghĩ tới, không trách được những cô gái tình nguyện ngồi khóc bên trong bảo mã (BMW) cũng không nguyện cười ngồi xe đạp. Cô thì sao? Thực ra thì thế nào, cô cũng sẽ không luân lạc tới nỗi ngồi xe đạp, nhưng cô không nguyện ý ngồi khóc bên trong bảo mã (BMW). Nếu như anh không phải là người trong lòng cô, đừng nói là thành phố Hoa giàu có nhất, dù là giàu nhất thế giới cô cũng sẽ không ngồi lên xe của anh. Khóc vì say xe rất khó coi đó.
"Tiểu thư, ngài muốn mua loại nào?" Tiếp tân rất là nhã nhặn hỏi.
"Xin mời sang bên này!" Tiếp tân dẫn các cô đến chỗ chuyên để nhẫn cưới.
Tiêu Hòa Nhã nhìn, cảm thấy những đồ này đâu đâu cũng tỏa sáng lấp lánh mê người.
"Tiểu thư, đây là loại nhẫn cưới chúng tôi mới chế tạo ra, gọi là nhất vẫn định tình*. Số lượng có hạn, trên thị trường chỉ có đúng 5 bộ." Tiếp tân lấy ra một đôi nhẫn cưới để ở trước mặt Tiêu Hòa Nhã giải thích. (* Nhất vẫn định tình: vừa hôn vừa ước hẹn)
Tiêu Hòa Nhã thận trọng nhìn, ở trên đỉnh chiếc nhẫn, một viên kim cương màu tím đậm khảm ở trên chiếc nhẫn, về khoản này các bạn nam tương đối hào phóng, Tiêu Hòa Nhã liếc nhãn hiệu một cái, nhìn giá tiền càng thêm hoa mắt. Cô muốn mua cái này, có phải hiệu trưởng sẽ bổ cô ra hay không?
"Cái đó thì sao?" Tiêu Tiểu Bảo chỉ vào một đôi khác hỏi.
"À. . . . . . Cái này gọi là duy ái, ngụ ý là cả đời này chỉ yêu duy nhất. Đã được người khác đặt rồi!"