Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 114-2: Con trai, chúng ta trốn hôn đi (2)



Thượng Quan Ngưng đang ở trong trạng thái ngu ngơ cuối cùng cũng hoàn hồn, vẻ mặt vốn dĩ sốt ruột không thôi bỗng nhiên trở thành hứng thú, bước chân đang đi ra cửa cũng sửa lại phương hướng.

“Này, em đang hôn anh, anh hãy nghiêm túc một chút có được không?” Tiêu Hòa Nhã trừng anh, cô cố gắng hôn như vậy mà anh còn cười? Rất không nể mặt đấy?

“Hửm?” Thượng Quan Ngưng dồi dào hứng thú nhìn cô, đặt cô nằm trên giường xong bản thân mình cũng đè lên: “Anh không chân thành tiếp nhận sao?”

“Đúng vậy! Rõ ràng em hôn chăm chỉ như vậy, anh còn cười, đừng tưởng rằng em không nhận ra, khóe miệng của anh đều đã cong lên thành như vậy rồi!” Tiêu Hòa Nhã trách móc, còn cường điệu vẽ một độ cong ở giữa không trung, chứng tỏ bản thân mình tuyệt đối không phải nói vô căn cứ.

“Đây là lỗi của tôi, em hãy hôn nữa đi! Lần này tôi sẽ không cười!” Thượng Quan Ngưng ôm cô, giọng điệu nhẹ nhàng nói.

“Đây chính là do anh nói đấy!” Tiêu Hòa Nhã nói xong, sau đó lại nâng mặt anh kéo đến trước mặt mình nhẹ nhàng hôn. Giống y như con gà đang mổ thóc, hôn từ trán đến chân mày, gò má, mũi cuối cùng dừng lại trên môi anh.

Thượng Quan Ngưng có một cảm giác, cô làm như vậy không được tính là hôn, mà giống như được thương xót sâu sắc vậy.

“Hiệu trưởng, em đang dụ dỗ anh mà anh không nhận ra sao?” Cuối cùng, đôi môi hồng nhuận của cô dán lên phía trên đôi môi mỏng của anh, giọng nói có chút khàn khàn hỏi.

Mặt mày Thượng Quan Ngưng mỉm cười, dáng vẻ này khiến anh càng tao nhã mê người, “Ngay từ đầu quả thật không nhìn ra, nhưng bây giờ đã nhìn ra chút manh mối rồi!”

“Vậy anh quyết định mắc câu hay là không mắc câu?” Tiêu Hòa Nhã hỏi lại, tư thế của hai người vẫn duy trì dính sát vào nhau như trước. Một mảnh môi hợp lại đều có thể đụng chạm vào môi của anh, tạo thành bầu không khí mập mờ vô tận.

“Mắc câu!” Thượng Quan Ngưng cười tươi như hoa, mị hoặc động lòng người nói không nên lời. Cuối cùng, làm cho Tiêu Hòa Nhã say mê, thần hồn điên đảo.

Sau đó, màn lụa hồng hạ xuống, trải qua mây mưa.

Tiêu Hòa Nhã nói, Thượng Quan Ngưng chính là kiếp nạn của cô, nắm trong tay sợ anh đau, buông anh ra bản thân lại đau gần chết, vì thế càng khó xử, không biết làm thế nào l/q;d mới có thể tìm được biện pháp song toàn. Tìm mấy năm mà không được kết quả, cuối cùng đành phải lựa chọn để bản thân đau khổ mà buông tha anh.

Nhìn vẻ mặt người bên cạnh ngủ say giống như thiên sứ, trong lồng ngực lại truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc, loại đau này là sau khi quyết định xong mới tình cờ bị cô phát hiện, không nghĩ tới lại càng không thể cứu vãn.

“Hiệu trưởng, em rất thích anh, làm thế nào mới có thể không thích như vậy nữa?” Em thật sự rất khổ sở! Tiêu Hòa Nhã di chuyển nhẹ nhàng, yêu thương hôn lên môi anh, có lẽ cũng không thể gọi là hôn, chỉ là nhẹ nhàng dán sát. Cũng không thể đánh thức anh.

Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng cô không có thời gian để lưu luyến. Nhanh tay nhanh chân bước xuống giường thay quần áo đã chuẩn bị từ trước, lúc này mới rón ra rón rén đi ra ngoài.

Đêm, yên tĩnh không tiếng động. Tiêu Hòa Nhã đẩy cửa phòng Tiêu Tiểu Bảo ra đi đến bên cạnh giường cậu.

“Con trai, chúng ta trốn hôn đi!” Tiêu Hòa Nhã ghé vào đầu giường Tiêu Tiểu Bảo, lén lút nói với con trai.

“Không phải mẹ rất thích ba sao? Tại sao phải trốn hôn?” Tiêu Tiểu Bảo không mở mắt, lạnh nhạt hỏi. Về chút tâm tư này của mẹ cậu, làm sao cậu có thể không biết chứ?

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, đúng là thích, nhưng mà... “Đột nhiên mẹ nhớ tới mấy năm trước, anh ấy nói sẽ không thích người như mẹ!” Tiêu Hòa Nhã, cô không phải là kiểu người tôi thích, cả đời này tôi cũng sẽ không thích cô, những lời này theo cô ba năm ròng rã, tuy rằng cô không muốn thừa nhận, nhưng cuối cùng vẫn là một đả kích. Cũng xem như là một vết nhơ trong cả đời hoàn mỹ của cô.

“Thế giới thay đổi trong nháy mắt, huống chi là trái tim đàn ông, yên tâm đi, ngày hôm qua con còn thích ăn đậu hủ, hôm nay lại không thích uống sữa đậu nành, quạ trong thiên hạ đều đen như nhau!” Tiêu Tiểu Bảo không cho là đúng nói, l’q.d người mù cũng có thể nhìn ra Thượng Quan Ngưng không theo đuổi kiểu người như anh đã nói, nếu không cũng sẽ không trăm phương nhìn kế giữ mẹ cậu lại.

“Nhưng mà con thích ăn cà rốt, đến bây giờ con vẫn sẽ không động một chút nào!” Tiêu Hòa Nhã rất là bi quan nói. Một người đối với thứ mình thích thì sẽ không bao giờ quên, nhưng đối với những thứ mình không thích thì mãi mãi tránh xa.

Tiêu Tiểu Bảo mở to hai tròng mắt, thật nghiêm túc nhìn cô một cái, như vậy cũng sẽ không thể vui vẻ phải không? Cậu cũng chỉ có thể thấy mẹ mình nói chuyện vô cùng có đạo lý, “Vậy vẫn là trốn hôn đi!” Tiêu Tiểu Bảo thản nhiên nói. Sau đó, nhanh chóng từ trên giường đứng lên. Nhanh tay nhanh chân thay quần áo.

“Không cần thu dọn hành lý sao?” Tiêu Tiểu Bảo hỏi.

Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, “Không cần, mẹ có cầm theo cái túi nhỏ, ba con cho cộng thêm của mẹ, cũng có thể để cho hai mẹ con chúng ta có cuộc sống thoải mái!”

Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, “Được rồi!”

Sau đó, hai mẹ con nắm tay nhau lén lút rời khỏi Sướng viên, nơi họ sống được mấy tháng như những tên trộm.

Trước cửa sổ lầu ba, năm người đàn ông lẳng lặng nhìn một màn này.

“Lão đại, cứ để cô ấy đi như vậy sao?” Đại Nhất không hiểu nguyên do vội vàng tiến lên hỏi, bây giờ bắt về may ra còn kịp.

Thượng Quan Ngưng không lên tiếng, điếu thuốc là trên ngón tay lẳng lặng cháy sáng, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Lão đại, ba ngày sau chính là hôn lễ của anh, anh nhìn cô dâu chạy trốn mà không căng thẳng chút nào sao?” Nhìn dáng vẻ bình thản của anh, Đại Nhất không cam lòng không ngừng cố gắng.

“Cậu bảo Tiểu Ngũ và Tiểu Lục đi theo hai mẹ con bọn họ, nhất định phải bảo đảm an toàn cho bọn họ! Nếu có gì sơ suất thì lấy đầu tới gặp tôi!” Thượng Quan Ngưng lạnh nhạt dặn dò, sau khi nghe được câu trả lời liền xoay người đi thẳng.

Ở bên ngoài thì ra vẻ nhẹ nhàng, đúng là vẫn còn có chút tức giận, sao cô biết bản thân cô chỉ là gánh nặng trách nhiệm của anh chứ? Nhưng dù sao cũng không đành lòng trách móc nặng nề, cô nghĩ không ra anh liền cho cô thời gian, chỉ cần là cô muốn, anh sẽ để cô thỏa mãn, không phải là cô tự ti sao? Vậy thì hãy đi học hỏi thêm kiến thức hoặc là thu hoạch thêm nhiều dũng khí để đứng bên cạnh anh. Chỉ là thời gian đừng dài quá là được, nếu không thì nhẫn nại của anh cũng sẽ cạn kiệt.

Tiểu Ngũ và Tiểu Lục chính là A Long và người em trai của anh ấy lúc trước, được Thượng Quan Ngưng đưa đến căn cứ đặc huấn ba tháng, cuối cùng thành tích xuất sắc được ra quân trước thời hạn. Hiện giờ đúng lúc có tác dụng. Nhiệm của bọn họ là bảo vệ an toàn cho Tiêu Hòa Nhã và Tiêu Tiểu Bảo.

Trên lầu, Nhất, Nhị, Tam, Tứ vẫn đứng chỗ đó như cũ, nhìn hai bóng dáng dần dần biến mất, bỗng nhiên xúc động rất nhiều.

“A Tứ, cậu nói xem rốt cuộc lão đại đã làm chuyện gì khiến cô nhóc không chịu được mà trước khi kết hôn phải trốn nhà đi chứ?” Đại Nhất khẽ vươn tay khoát lên vai Đại Tứ, tò mò hỏi.

Đại Tứ liếc mắt nhìn anh một cái, ánh mắt này hàm chứa biết bao tình cảm, có ghét bỏ, có xem thường còn có một chút không nói gì. Sau khi để Đại Nhất đọc hiểu ánh mắt mình liền nhanh chóng xoay người rời đi. Để lại Đại Nhất duy trì một cánh tay khoát ở nơi đó, tư thế vô cùng uất ức trừng mắt với bóng lưng rời đi của anh.

“Lão đại đã cưng chiều cô nhóc đến tận xương tủy, cậu lại không nhìn ra sao?” Đại Nhị liếc mắt nhìn anh một cái, không mang theo một chút đồng cảm nói: “Con người cậu như vậy, chỉ có thể tiếp xúc với máy móc lạnh như băng. Tình cảm của cậu là số âm à?” Cũng không đợi anh trả lời, Đại Nhị liền cắm hai tay vào túi quần, không thèm đếm xỉa đuổi theo Đại Tứ.

Đại Nhất thu tay lại, run run chỉ bóng lưng Đại Nhị, một đôi mắt to đáng thương tội nghiệp nhìn Đại Tam, “A Tam, cậu nhìn bọn họ kìa, bọn họ thế nhưng...”

“A Tam? Cậu mới là A Tam, cả nhà cậu đều là A Tam!”(A Tam còn có nghĩa là Tiểu tam đấy ạ!) Bạn học Đại Tam lúc nào cũng trầm ổn, không biết vì sao hôm nay lại không khống chế được cảm xúc, rất không nể mặt mà rống lên một trận với Đai Nhất, lúc này mới đi theo hai người trước.

“Cậu... Các cậu...” Đại Nhất uất ức đến tột cùng, hận không thể nhảy lầu mà chết, chỉ là nhìn độ cao một chút, khả năng ngã chết không lớn nhưng tỷ lệ tàn phế lại rất cao, sống hành hạ không bằng chết như vậy hay là thôi đi, còn không bằng nhẫn nhục, chịu đựng sống tạm bợ vào công việc, không phải còn có cái gọi là quân tử báo thù mười năm không muộn, đại trượng phu co được giãn được đó sao, cô nhóc trốn hôn lão đại còn nhịn được, anh có cái gì mà không chịu được? Xuống lầu, đi ngủ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.