Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 123-3: Cung Đằng Ngọc Lưu (1)



"Đợi đã nào...!" Tiêu Hòa Nhã vội vàng đuổi theo, "Thiếu gia? Thiếu gia của ông là tên khốn kiếp nào, tại sao lại bắt tôi tới nơi này, ông không hiểu hắn tại sao yêu thích tôi, còn tôi không hiểu tôi trêu chọc hắn khi nào? Thích người là như vầy sao? Âm thầm bắt tôi tới đây, ông còn nói tôi không biết lễ phép, đây chính là lễ phép của thiếu gia ông sao? Cái người này rốt cuộc có năng lực phân biệt thị phi dù là một chút hay không?Đừng cho tôi biết thiếu gia của ông là ai, cũng không cần để tôi thấy hắn, nếu không tôi nhất định bổ hắn ra!" Tiêu Hòa Nhã đi theo sau lưng ông chú ‘thành ngữ’ nói lảm nhảm. . . Thích ư? Có kiểu thích như thế này sao? Thích cái lông á!

Chú ‘thành ngữ’ đột nhiên ngừng lại, gương mặt tức giận đến xanh mét, không tính ngón tay thon dài chỉ về phía cô, tuy hơi hơi nhưng vẫn cảm nhận được nhịp điệu run rẩy của ngón tay hình như không chịu nổi này thời tiết rét lạnh này thì phải."Cô . . . . ."

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tiêu Hòa Nhã rất là lẽ thẳng khí hùng nói: "Năm đó khi ông thích vợ ông thì ông lén lút khiêng bà ấy về nhà sao? Không phải ông cũng theo đuổi bà ấy sao? Nếu như bà ấy không thích ông, nói chẳng lẽ ông cũng không để ý đến ý nguyện của bà ấy, trực tiếp trói đến bên cạnh mình sao? Cô cái gì cô! Chú à, tôi thấy ông là người lớn tuổi nên tôn trọng, ông mau thông báo với thiếu gia của ông một tiếng rồi nhanh chóng thả tôi trở về mừng lễ năm mới, nếu như tôi vẫn còn độc thân nói không chừng còn có thể bồi dưỡng một chút tình cảm với hắn ta, nhưng bây giờ tôi đã là mẹ của con người ta, ông suy nghĩ một chút đi tôi còn có cơ hội cùng thiếu gia nhà ông ở chung một chỗ sao? Coi như thiếu gia của ông là một đại mỹ nhân tôi rất thích đi nữa, nhưng mà tôi có thể mạo hiểm trùng hôn bất chấp nguy hiểm mà kết hôn với thiếu gia của ông sao? Không thể phải không? Vậy còn rối rắm cái gì đây? Ông thả tôi về nhà tìm người khác cho hắn ta có phải tiện hơn không? Ông. . . . . ."

"Ngừng!" Ông chú ‘thành ngữ’ chịu không nổi, vội vàng che lỗ tai của mình, tại sao cô gái nhỏ này thoạt nhìn còn trẻ tuổi thế nhưng so với phụ nữ có chồng nhà mình càu nhàu còn hơn? Thật chẳng lẽ là ăn cơm không giống nhau phương thức biểu đạt cũng không giống nhau? Chỉ là. . . . . . "Cô lầm rồi, không phải thiếu gia chúng tôi bắt cô tới, bắt cô tới chỉ vì muốn cùng Liệt Diễm trao đổi phu nhân nhà tôi. Cho nên cô nên đàng hoàng ở im đây, chúng tôi sẽ không bạc đãi, nếu cô còn dám nói xằng nói bậy, cẩn thận tôi ném cô đến viện khác! Người khác cũng sẽ không nghe lời tiểu thiếu gia chăm sóc cô tốt như vậy, gia tộc Cung đằng có biện pháp khiến cô sống không bằng chết." Nói xong hất tay áo lên bực bội bỏ đi.

Tiêu Hòa Nhã trợn mắt nhìn hồi lâu, thật sự nghĩ không ra rốt cuộc mình đắc tội tiểu nhân khi nào. Hai mươi mấy năm sinh mệnh của cô trừ hai năm đại học ở thủ đô, thời gian còn lại toàn bộ cơ hồ đều ở thành phố Hoa, mặc dù thành phố Hoa chẳng có tính bài ngoại (bài xích nước ngoài), nhưng loại nhân vật nhỏ như cô không có cơ hội từng có quan hệ quốc tế đúng không? Hay là bọn họ nhận lầm người? Ý tưởng này của Tiêu Hòa Nhã chợt lóe lên, đáng tiếc cô cũng cảm thấy không thể là hiện thực, những người này rõ ràng ngay cả dự mưu cũng có! Hu hu hu. . . . . . Hiệu trưởng, em sai lầm, cho dù anh chưa nói thích em...Em cũng không tuyệt giao với anh, anh mau tới đây cứu em với!

Bên này Tiêu Hòa Nhã khổ sở chịu không nổi, bên kia Thượng Quan Ngưng cũng không dễ chịu gì. Liên tiếp ba ngày, cơ hồ anh lật tung cả thành phố Hoa vẫn không phát hiện được tung tích Tiêu Hòa Nhã. Giờ khắc này đột nhiên anh như mất đi toàn bộ hơi sức.

"Lão đại, chị dâu bị mang đến Nhật Bản!" Cố gắng cả đêm, Đại Nhất tìm tòi tất cả phương pháp ghi hình phổ biến cuối cùng cho ra kết luận.

"Nhật Bản?" Thượng Quan Ngưng híp mắt nỉ non lặp lại, vốn suy nghĩ còn đang rối tung trong lúc bất chợt trở nên sáng tỏ. Đúng rồi, cũng chỉ có gia tộc kia, dám can đảm đối nghịch cùng nhà họ Hạ. Đối phương ẩn nhẫn nhiều năm thế mà vẫn ra tay lần nữa. Sắc mặt Thượng Quan Ngưng trầm xuống, sau đó dẫn theo Nhất - Nhị - Tam - Tứ và Tiểu Bảo năm người chạy thẳng tới Liệt Diễm Sơn Trang. Bây giờ anh vẫn chưa báo cho trưởng bối chuyện đã xảy ra, nhưng. . . . . . Chuyện này giấu không được, anh cũng không muốn giấu. Chuyện liên quan đến Tiêu Hòa Nhã, anh phải nắm chắc trăm phần trăm mới được, nhưng bây giờ anh không có tự tin này. Anh không muốn mạo hiểm .

"Nghe nói cháu và cháu dâu giận nhau hả ? Vẫn chưa hòa lại à?" Người tới toàn thân vận bộ trang phục đẹp đẽ dựa vào cửa sắc mặt rất là trêu chọc hỏi người đang vội vã đi tới.

Thượng Quan Ngưng chỉ nhàn nhạt liếc người nọ một cái nói: "Chào cậu!" Rồi không đợi anh trả lời đi thẳng vào bên trong sơn trang, Nhất - Nhị - Tam - Tứ và Tiểu Bảo năm người còn đứng lại.

"Chào ông cậu!" Tiêu Tiểu Bảo tuy buồn bã nhưng vẫn chào hỏi rất có lễ phép.

Thượng Quan Ngôn ôm lấy Tiểu Bảo từ trong ngực Đại Nhị, "Sao thế Tiểu Bảo? Ai làm cháu mất hứng như vậy?"

"Không có!" Tiêu Tiểu Bảo lắc đầu một cái, giọng nói mềm nhũn có hơi nức nở: "Mẹ bị người ta bắt đi! Con và ba không tìm được mẹ!"

"Cái gì?" Sắc mặt Thượng Quan Ngôn lập tức thay đổi, vội vàng nhìn về phía bốn người kia, nhìn thấy sắc mặt của bọn họ thì biết đã xảy ra chuyện lớn, anh ta còn tưởng chỉ là vợ chồng son giận dỗi nhau, người dưới quyền mới vừa hồi báo một nửa thì bị anh ta cắt ngang, nghĩ thầm hai vợ chồng gây gổ nhau mà anh ta cũng quản nữa có phải giảm giá trị mình hay không, hóa ra lại nghiêm trọng như thế.

"Các người tới đây, nói mọi chuyện rõ ràng cho tôi!" Thượng Quan Ngôn ôm Tiêu Tiểu Bảo xoay người vào nhà, khó có lúc nghiêm chỉnh nhìn về phía bốn người nói.

"Dạ!"

Thượng Quan Ngưng vào hậu viện đi đến nơi nhốt Tiêu Vũ, nói là nhốt, thật ra thì cũng không thực sự nhốt, bởi vì ở đó không có người trông chừng, Tiêu Vũ có thể tự do ra vào, chẳng qua bà ấy tự nhốt mình ở trong sân nơi này thôi.

Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, thời tiết rét lạnh tháng mười hai dường như ấm áp hẳn lên, nếu như người kia hiện giờ ở bên cạnh anh, hôm nay khẳng định tâm tình sẽ rất tốt, hoặc là cũng như Tiêu Vũ ngồi phơi nắng ngay cửa.

Tiếng bước chân không đồng, hơi thở cũng bất an, vốn đang nhắm mắt dưỡng thần Tiêu Vũ chợt mở mắt, nhìn thấy người tới đột nhiên căng thẳng, giọng nói cũng trở nên lắp bắp, "Cháu. . . . . . Sao cháu lại tới đây, cháu. . . . . . Mẹ cháu hoàn. . . . . . Vẫn khỏe chứ?"

"Dì Tiêu!" Thượng Quan Ngưng khẽ nói, "Mẹ cháu khỏe!"

"A, vậy thì tốt!" Không tồi, người nọ không tồi, bên cạnh người nọ còn có nhiều người chăm sóc nhất định sẽ rất tốt, nhưng cuối cùng vẫn không muốn gặp mình, thôi, chỉ cần bà ấy tốt là được, Tiêu Vũ khẽ bật cười, nói không nên lời. Thật ra thì. . . . . . Không chỉ bà ấy không muốn nhìn thấy mình, ngay cả mình còn không muốn nhìn nữa là. Không bằng ban đầu cùng chết với những người kia, đến sau cùng còn có thể là bạn bè, phải không?

"Dì Tiêu, hôm nay cháu tới là có chuyện cầu xin người!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói. Nhìn dì ấy cười như vậy nói không đau lòng là giả, từ nhỏ dì ấy đối đãi với anh em anh giống như trân bảo, thế nhưng bây giờ anh lại không thể, không thể cho dì ấy một chút ôn tình, bởi vì như vậy anh sẽ áy náy với những người đã chết kia. Những người đó cũng quý trọng anh em anh như trân bảo, thậm chí vì anh em anh mà mất mạng.

"Cái gì?" Nghe anh nói, Tiêu Vũ kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, có chuyện gì có thể cần tới mình đây?

"Tiểu Nhã!" Thượng Quan Ngưng thấp giọng nói, "Tiểu Nhã bị người nhà Cung đằng bắt đi, bây giờ cháu phải đưa cô ấy về, cháu cần tư liệu về nhà Cung đằng!" Tuy Đại Nhất tra được tư liệu nhà Cung Đằng, nhưng vẫn không bằng Tiêu Vũ biết chính xác cặn kẽ. Năm đó Liệt Diễm và Xích Viêm liên thủ đều không thể phá hủy gia tộc đó, vì không ai biết hệ thống phòng ngự của gia tộc đó. Lần này, Tiểu Nhã ở trong tay bọn họ, anh nhất định phải một đòn trúng đích mới có thể bảo đảm đưa Tiểu Nhã an toàn trở về.

Tiêu Vũ sau khi nghe hai chữ Cung đằng trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch như bị rút sạch máu."Tại sao. . . . . . Tại sao có thể như vậy?" Tiêu Vũ không thể tin, bà lẩm bẩm, sao lại như vậy?

"Ba ngày trước ở thành phố Hoa, Tiểu Nhã bị người bắt đi, trải qua điều tra mới biết cô ấy bị đưa đến Nhật Bản!" Thượng Quan Ngưng khẽ nói.

"Mặc dù bị mang đến Nhật Bản cũng không nhất định là bọn họ ra tay!" Tiêu Vũ vội vàng nói, lời nói vừa dứt nhìn thấy sắc mặt của Thượng Quan Ngưng thay đổi, thế này mới ý thức được mình nói cái gì, "A. . . . . ." Tiếng kêu thảm thiết thê lương của Tiêu Vũ dâng lên trên không trung. Tiêu Vũ, mi thật vô dụng, tại sao cho đến bây giờ vẫn muốn duy trì cái gia tộc biến thái kia, mi điên rồi sao? Mi hại chết nhiều người như vậy vẫn chưa tỉnh ngộ sao?

Thượng Quan Ngưng cũng không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn mặt trời đột nhiên bị mây đen che kín, sau đó xoay người dáng vẻ tao nhã rời đi, được vài bước đột nhiên đứng lại: "Dì Tiêu, trước nay tôi vẫn luôn kêu người là dì Tiêu, lần này hẳn là lần cuối, chuyện năm đó tôi vẫn cho là dì chỉ bị mê muội, mẹ cũng cho là như vậy, cho nên mặc dù mẹ giận thì giận nhưng cũng không động thủ giết người, sau đó bản thân dì cam chịu nhốt mình ở sơn trang, thật ra thì dì có làm gì cũng vô ích, cần gì chứ! Dù có tự nhốt bản thân mình ở đây thì thế nào, tâm của dì vẫn tự do, dì tuyệt không vì người đã chết mà cảm thấy áy náy! Ngày đó Tiểu Nhã nói cô ấy mới vừa quen với một người cô, nhưng dì thực không xứng làm cô của cô ấy!" Sau khi nói xong anh bước đi tiếp. Tiểu Nhã, trước khi anh tìm đến em nhất định phải bảo vệ mình thật tốt.

Trong sân, chỉ còn Tiêu Vũ thất hồn lạc phách, mấy lời của Thượng Quan Ngưng nói kia giống như từng thanh đao nhọn đâm thật sâu vào thân thể, bà không áy náy sao? Nếu không áy náy làm sao sẽ bức mình điên khùng? Cậu ta nói mình thật không xứng làm cô của con bé, nhưng mình quả thật là cô ruột của con bé, khi con bé vừa mới sinh ra không được bao lâu thì bà đã hại chết mẹ của con bé. Đúng vậy, bà không xứng con bé, biết con bé rơi vào tuyệt cảnh, nhưng không giúp một tay cứu người vẫn còn ở đó bảo vệ người đàn ông độc ác tàn nhẫn đó, Tiêu Vũ, mi chính là một kẻ điên không hơn không kém.

Thượng Quan Ngưng tiến vào thư phòng của Thượng Quan Ngôn, thấy mẹ mình cũng đang ở đó. Không khỏi nhíu nhíu mày."Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

"Xảy ra chuyện lớn như vậy mẹ có thể không đến sao?" Thượng Quan Vân Thích từ trên giường êm bò dậy, rất là rất nghiêm túc mà nói."Con có bao nhiêu phần trăm chắc chắn đưa được Tiểu Nhã về?" Thượng Quan Vân Thích hỏi.

"Con không nắm chắc!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói.

"Dạ Minh!" Đột nhiên Thượng Quan Ngôn nói với người hộ vệ sau lưng, "Ngươi lập tức phái người canh giữ Tĩnh viên cho ta, trừ bác sĩ và nhân viên đưa cơm, những người khác không được đến gần, người ở bên trong cũng không cho ra ngoài!" Người ở bên trong ám chỉ là Tiêu Vũ.

"Tại sao?" Thượng Quan Ngưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Dạ Minh đoạt hỏi.

"Người của Cung đằng bắt Tiểu Nhã đi nói không chừng là vì bà ấy! Mẹ hiểu con không muốn bà ấy chết, mẹ cũng vậy sẽ không dễ dàng để bà ấy chết, chỉ cần bọn họ không làm xằng bậy, chỉ đề phòng mà thôi!" Cuối cùng vẫn là Thượng Quan Vân Thích trả lời.

Thượng Quan Vân Thích gật đầu, sau đó nhìn về phía Thượng Quan Ngưng, "Con trai, tự con đi cứu vợ mình về, mẹ đưa cho con mấy người, bọn họ sẽ giúp con!"

Thượng Quan Ngưng gật đầu, "Con sẽ đưa cô ấy an toàn trở về!" Cho nên mặc kệ là đầm rồng hang hổ hay là núi đao biển lửa, dù là liều cả tính mạng anh cũng sẽ đưa cô về.

Thượng Quan Vân Thích ôm Tiểu Bảo vào lòng mình, "Tiểu Bảo, mấy ngày này cháu ở với bà nội nhé, để ba cháu đi đưa mẹ về có được không?" Hai chữ bà nội này dùng trên người của bà tuyệt đối không thích hợp, tuy hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn dáng vẻ bà nhiều nhất là ba mươi. Ôm Tiêu Tiểu Bảo giống như thiếu phụ ôm con trai mình .

Tiêu Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu, bây giờ cậu bé nghe cũng hiểu, người lần này bắt mẹ cậu so với nhà họ Mộ ở thủ đô khó đối phó hơn nhiều.

Sau đó Thượng Quan Vân Thích vỗ tay một cái, có mấy người đi vào, Thượng Quan Ngưng nhìn mấy người đó hiếm khi kinh ngạc đến mất hình tượng."Các người. . . . . . Sao tất cả đều tới?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.