Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 57: Em là heo sao?



Nghe lời của Đại Tứ, Thượng Quan Ngưng vội vàng vọt tới, nhìn thấy bác sỹ đang cấp cứu cho học xinh kia, mặc dù cùng kiểu tóc, đồng phục cũng giống nhau, nhưng thật sự không phải cô, tâm tình hốt hoảng không thôi rốt cuộc cũng được khôi phục trấn tĩnh lại.

"Có nguy hiểm tới tính mạng không?" Thượng Quan Ngưng hỏi.

Một vị bác sĩ trong đó đứng dậy, nhìn ông chủ của mình trả lời: "Cũng may cấp cứu kịp thời, không có gì đáng ngại cả!"

Thượng Quan Ngưng gật đầu, "Được rồi, mau đưa người tới phòng cứu thương đi, thông báo cho chủ nhiệm lớp liên lạc với người nhà của học sinh, để cho chủ nhiệm giáo vụ xử lý chuyện này!"

"Vâng, Hiệu trưởng!" Vì vậy liền chia thành mấy nhóm người, một nhóm đưa bạn học kia tới phòng cứu thương, một nhóm đi thu xếp hậu quả của chuyện này.

"Đại Nhất, cậu nhớ kỹ tên những người hôm nay có tham gia cứu người, theo quy định mà khen thưởng!" Thượng Quan Ngưng tiếp tục nói.

"Dạ!" Đại Nhất gật đầu một cái, lúc này mới dẫn đám người kia rời đi.

"Lão đại, trước tiên nên đi thay quần áo đã!" Đại Nhị nhìn Lão đại nhà mình cả người ướt đẫm thì lên tiếng nói.

Thượng Quan Ngưng gật đầu một cái, liền cất bước rời đi.

"Hiệu trưởng, thầy làm sao quần áo lại bị ướt hết thế này?" Một âm thanh có chút mơ hồ vang lên, làm cho Thượng Quan Ngưng vừa mới đi được hai bước bỗng ngừng lại, chậm rãi xoay người, liền nhìn thấy đôi mắt hơi sưng đỏ của Tiêu Hòa Nhã đang lo lắng nhìn mình.

"Hiệu trưởng?" Tiêu Hòa Nhã nhìn Thượng Quan Ngưng hơi ngây người liền vội vàng đi tới, "Hiệu trưởng, thầy bị sao vậy, đừng làm em sợ nha!" Cô làm bài thi không tốt, quét dọn WC thì quét dọn WC, có cần phải bị đả kích như vậy không?

Trong lúc cô đang ăn năn hối hận, Thượng Quan Ngưng đột nhiên dang tay kéo cô vào trong ngực mình, có loại cảm giác mất mà lấy lại được trào dâng trong lòng. Tốt rồi, cô ấy không bị sao cả!

"Hiệu trưởng?" Tiêu Hòa Nhã sợ hết hồn, "Thầy rốt cuộc bị làm sao vậy?" Hiệu trưởng đây là như thế nào? Tại sao hôm này lại khác người như vậy chứ!

Thượng Quan Ngưng cũng không định nói cho cô biết, chỉ là ôm cô thật chặt trong ngực, thanh âm dịu dàng giống như đối xử với người mà mình trân quý nhất: "Lần thi này em không lọt được vào top 100!" Chẳng qua là nói sự thật, cũng không có ý tứ chỉ trích hay bất mãn gì.

Trong lòng Tiêu Hòa Nhã lại chua sót vô cùng, nhất là khi nghe giọng điệu 'vân đạm phong khinh' của Hiệu trưởng nhà cô, nước mắt thật vất vả lắm mới dừng lại được, lại lộp bộp rơi xuống, rơi vào trong ngực Thượng Quan Ngưng, làm ướt đẫm một mảng áo trước ngực anh, thấm vào da thịt làm cho trái tim của anh cũng mềm nhũn ra.

"Ô....ô.......ô.......Em không thi được vào top 100, Hiệu trưởng thầy thất vọng lắm phải không? Ô....ô....ô...Em cũng không muốn như vậy, em cứ nghĩ là em có thể làm được! Em......" Tiêu Hòa Nhã lui đầu ra, vừa khóc thút tha thút thít vừa nói, không chỉ có mình cô học hành cực khổ, còn có nhiều người cũng chịu khổ dạy cô học. Cô cho là chịu khổ như vậy nhất định có thể đạt được mục tiêu, nhưng mà.....Đến cuối cùng vẫn kém một chút. Ô........ô....ô.....

Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô, không biết rằng ánh mắt mình nhìn cô lúc này lại dịu dàng như muốn nhỏ nước lên trên mặt hồ rồi. "Không phải chỉ mới thất bại có một lần thôi sao? Lần sau thi đạt là được!"

"Nhưng lần này em không đạt tới mục tiêu mà thầy đề ra!" Tiêu Hòa Nhã ủy khuất nói, lại nói khó chịu nhất vẫn là cô làm cho Hiệu trưởng nhà mình thất vọng. Đúng vậy nha, lúc trước không muốn thừa nhận, hiện tại lại không nghĩ tới việc không đối mặt, quét dọn WC một học kỳ thì sao chứ? Cô lại không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Hiệu trưởng với mình. "Hiệu trưởng, có phải thầy cảm thấy em rất vô dụng không?"

Khóe miệng Thượng Quan Ngưng chậm rãi kéo lên một đường cong, sau đó đưa tay đẩy cô ra một chút, lúc này mới nhớ tới mình cả người ướt đẫm ôm cô như vậy chẳng phải cũng làm ướt hết quần áo của cô sao. "Tôi không cảm thấy em vô dụng!" Thượng Quan Ngưng nghiêm túc nói: "Ở học viện Nam Cực thành tích học tập có thể thăng lên một hạng đã là việc vô cùng khó, huống chi em ngay lập tức thăng nhiều hạng như vậy, tôi để cho em thi lọt vào top 100 chỉ vì muốn tạo cho em một mục tiêu thôi, lần này chưa đạt được, lần sau cố gắng nhiều hơn nữa, dĩ nhiên mục tiêu lần sau thì không phải là top 100 nữa, mà là top 60! Em nhất định phải có tên trong top 60 này, em còn ở đây các bạn học trong lớp em còn phản đối. Tôi không hi vọng những giáo viên đó nói tôi không có mắt, đưa một học sinh vô dụng vào trong một lớp học tinh anh, làm liên lụy đến thành tích của cả tập thể ! Em sẽ để cho người ta nói tôi thật không có mắt nhìn sao?"

Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, rất là kiên quyết nói: "Sẽ không!"

"Vậy được rồi, em phải tiếp tục cố gắng, học tập không phải chuyện một sớm một chiều mà thành, không phải là em cố gắng hai ngày thì sẽ có thể thành công, tôi hi vọng cuộc thi hàng tháng em có thể đạt được tới mục tiêu mà tôi đề ra!"

"Được!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu, sau đó mới nhớ tới một chuyện, lúc này mới cẩn thận liếc nhìn Hiệu trưởng nhà mình một cái: "Cái đó.......Hiệu trưởng đại nhân, thật muốn em quét dọn WC một học kỳ sao?"

"Hả.... ....Ha..ha..ha" Thượng Quan Ngưng cười ra tiếng, "Quét dọn WC thì coi như bỏ đi, dù sao để cho em đi giành chén cơm của công ty Bảo Khiết nhà đại thẩm* cũng không phải là chuyện có đạo đức gì!"

(đại thẩm*: Tên gọi dành cho thím, dì có họ hàng với mình)

"A.... ....Hiệu trưởng, thầy đúng là người tốt mà!" Lần này Tiêu Hòa Nhã đã sâu sắc cảm nhận được, ôm lấy thắt lưng của anh vô cùng cảm kích nói, chẳng qua là......Tiêu Hòa Nhã có chút nghi ngờ nhìn Hiệu trưởng nhà mình, lại nói cảm giác ôm thắt lưng này thật rất quen thuộc nha, hình như đã từng ôm qua ở đâu rồi.... ....?

"Chú ý hình tượng!" Thượng Quan Ngưng kéo cô ra, "Tôi vốn là một người tốt!"

Tiêu Hòa Nhã bĩu môi, làm sao việc anh ôm cô là chuyện đương nhiên, còn ngược lại thì lại không có hình tượng? "Đúng rồi, Hiệu trưởng, anh làm sao lại rơi xuống hồ vậy?"

Thượng Quan Ngưng cũng nghĩ tới, mới vừa nãy cho là nhóc con này không chịu nổi đả kích, vậy nên vừa nghe thấy có người nhảy xuống hồ tự tử thì nghĩ ngay đến cô, không nghĩ tới lúc anh nhảy xuống hồ cứu người, cô ngược lại bình an đứng ở bên ngoài, chuyện vừa rồi động tĩnh lớn như vậy cô cũng không nghe thấy tin tức gì?

"Em vừa mới ở đâu ra?" Thượng Quan Ngưng híp mắt phượng hỏi.

Tiêu Hòa Nhã chỉ chỉ một rừng cây nhỏ bên phía đông hồ nước, "Em ở trong đó ngủ thiếp đi! Nghe thấy bên này có tiếng động nên bò tới đây xem một chút, đã nhìn thấy thầy** đứng ở chỗ này!"

"Em là heo sao?" Thượng Quan Ngưng rất là khinh bỉ nói, động tĩnh lớn như vậy cô muộn như thế mới phát hiện ra, thật là làm khó cho cô.

Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, rất là bất mãn giải thích: "Em chính là do sức cùng lực kiệt mà thôi!"

"Sức cùng lực kiệt?" Thượng Quan Ngưng kỳ quái mở miệng, bộ dáng ghét bỏ.

"Vốn chính là như vậy mà!" Tiêu Hòa Nhã bĩu môi: "Em vất vả khổ sở một tháng, lại phải trải qua ba ngày thi gắt gao, ủy khuất thêm hai giờ, em không mệt được sao?"

Thượng Quan Ngưng im lặng, cuối cùng quyết định không nói nhảm thêm nữa, trực tiếp xoay người trở về phòng làm việc thay quần áo quan trọng hơn. Vốn muốn gọi Đại Nhị đưa người nào đó trở về phòng học, lúc này mới phát hiện người cũng đã đi mất. Hồ nước lớn như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ. Cuối cùng, lại lần nữa bất đắc dĩ: "Đi thôi, tôi đưa em trở về phòng học trước!"

"Vậy thì thầy trở về phòng thay quần áo trước đi!" Đi học trễ cô đã không còn để ý nữa, dù sao đi học hay không cũng vậy cả. Ngược lại để Hiệu trưởng bị cảm vậy mất nhiều hơn được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.