Tiêu Hòa Nhã cho là
về sau quan hệ giữa mình và Thượng Quan Ngưng có kém hơn nữa cũng sẽ
không kém đến nỗi không quan tâm đến nhau, bởi vì cha của mình là cậu
của cô, cô phải gọi ba mẹ anh một tiếng chú và thiếm, cho nên coi như về sau Thượng Quan Ngưng thật sự biết rõ chuyện này, cho dù thật sự tức
giận, anh cũng không thể có ý nghĩ gì quá đáng đối với cô, bằng không ba mẹ của anh tức chú và thiếm của cô sẽ không tha thứ anh. Nghĩ tới đây,
Tiêu Hòa Nhã có thể thấy được tương lai vô cùng sáng lạng của mình.
"Này, sao vẻ mặt của cậu lại háo sắc như vậy?"
Tiêu Hòa Nhã quay đầu lại, thì nhìn thấy Đông Phương Lỗi đang dùng bộ dạng
từ trên cao nhìn xuống để nhìn cô. Lại nói Đông Phương Lỗi cũng là một
mỹ nam khó gặp, lúc trước cô chỉ thích mỹ nam nhưng không ao ước có được giang sơn, nhưng cô lại hoàn toàn không có một chút hứng thú với Đông
Phương Lỗi. Luôn cảm thấy tính cách của anh thâm trầm không phải loại
người không quá thông minh như cô có thể chạm tới.
Nếu giác quan
thứ sáu đã phát ra tín hiệu, như vậy tự nhiên cô sẽ không ngu ngốc dính
dáng tới anh, cho nên quay đầu tiếp tục đi đến phòng học.
"Tiêu Hòa Nhã rốt cuộc tớ đã đắc tội gì với cậu, hình như cậu rất có địch ý đối với tớ?" Đông Phương Lỗi kéo khóe miệng nhẹ nhàng bật cười, một bộ dạng tò mò.
"Bạn học, cậu hiểu lầm, tôi không
hề có địch ý với cậu, thật, tôi đối với cậu một chút ý tứ cũng không
có!" Tiêu Hòa Nhã cũng không quay đầu lại nói, cô quả thật không có ý tứ gì đối với anh, ý tốt cũng không có chứ nói gì đến địch ý, nhiều nhất
chính là gặp nhau không bằng không gặp mà thôi.
Đông Phương Lỗi
nhìn bóng lưng của cô, lại nhìn quang cảnh tươi đẹp một chút, ánh mặt
trời mùa đông thật sự rất ấm áp, cũng giống như cô, nụ cười ngọt ngào
giống như ánh mặt trời ấm áp thường ngày, chỉ là. . . . . . Lúc đối với
anh luôn lạnh lẽo như băng.
Tiêu Hòa Nhã, nếu như anh ép em ở lại bên cạnh anh cười với anh, em sẽ như thế nào đây? Đông Phương Lỗi không hiểu, anh khao khát được cô truyền cho sự ấm áp, rồi lại sợ khi cô ở
bên cạnh anh chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Thật ra nếu để cho Tiêu Hòa Nhã biết Đông Phương Lỗi có những suy nghĩ này, cô
nhất định sẽ tát anh không nương tay và không ngừng. Cô ấm áp lúc nào,
có phải lúc cô cười với Hiệu trưởng hay không? Còn ấm áp? Cô ấm áp như
vậy mùa đông còn có thể lạnh đến chết hay sao? Nhưng mà Tiêu Hòa Nhã
không biết, chỉ có thể tùy anh nghĩ, một chút hi vọng nảy sinh trong
lòng, vừa tiếp cận ánh mặt trời sẽ sinh trưởng tốt không cách nào kiềm
chế thậm chí quên mất mục đích ban đầu của mình.
"Thiếu gia, đây là tài liệu cậu muốn!" Một người đàn ông trung niên đưa ra một xấp tài liệu đang cầm trong tay.
Đông Phương Lỗi nhận lấy ngồi xuống trên ghế sofa, sau đó bắt đầu lật xem.
Thời điểm nhìn thấy một chỗ đột nhiên ngừng lại, mày nhíu lại rất chặt.
"Ông bảo đảm tin tức không có gì sai sót?" Giọng Đông Phương Lỗi rét lạnh
hỏi người đàn ông trung niên đang cung kính đứng ở một bên. dien dan le
quy don
Người đàn ông trung niên sững sờ, ngay sau đó cung kính
cúi đầu trở lại: "Đúng, thiếu gia! Tiêu tiểu thư có một đứa con trai đã
bốn, năm tháng rồi. Nhà họ Tiêu. Cũng không có để lộ chuyện này ra
ngoài."
"Tốt lắm, ông đi xuống đi!" Sắc mặt Đông Phương Lỗi âm
trầm hạ lệnh, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không tiêu hóa nổi tin tức này, tại sao cô lại sinh con cho người khác? Hơn nữa còn không biết cha nó là ai? Đáng chết!
Thi ba ngày liên tiếp, làm cho Tiêu Hòa Nhã đầu váng mắt hoa.
"Thế nào? Mới như vậy đã không chịu nổi?" Thượng Quan Ngưng dẫn cô đi ăn cơm sau khi thi xong.
Tiêu Hòa Nhã nằm ở trên xe, một bộ dạng người vô dụng: "Hiệu trưởng, hay anh cải cách đi! Về sau trường học đều cho mở sách khi thi! Như vậy anh sẽ
được rất nhiều học sinh cảm kích?"
"Thi đại học thì sao? Bộ Giáo
dục cũng sẽ cải cách để cho các em mở sách khi thi?" Thượng Quan Ngưng
liếc cô một cái, một câu nói đã chặn lại tất cả lời nói của cô.
Tiêu Hòa Nhã bĩu môi, cô quyết định giả chết không thèm quan tâm anh, không
thể hài hước một chút! Tuyệt không đáng yêu. dien dan le quy don
"Hiệu trưởng, anh nghỉ phép làm gì?" Cuối cùng giả chết không thành công, Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu lên có chút ngạc nhiên hỏi.
Thượng Quan Ngưng tiếp tục chuyên tâm lái xe, nhìn cũng không nhìn cô một cái: "Nghỉ ở nhà!"
"Heo!" Tiêu Hòa Nhã nhỏ giọng nói, ở trong nhà ăn no lại ngủ ngủ xong lại ăn.
Thượng Quan Ngưng vừa định mắng, lúc này điện thoại để ở một bên lại vang lên. Thượng Quan Ngưng còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Hòa Nhã đã mò mẫn
tìm."Hiệu trưởng, điện thoại của Nhị sư huynh! Em nghe giúp anh!" Không
đợi Thượng Quan Ngưng nói gì đã bấm nút nghe.
"Nhị sư huynh, em là Tiêu Hòa Nhã hiệu trưởng đang lái xe, anh có chuyện gì cần nói sao?"
Bên kia Đại Nhị sửng sốt một chút, "A, cô bé, em nói hiệu trưởng dừng xe lại nghe điện thoại!"
"Tốt!" Tiêu Hòa Nhã che điện thoại, lúc này mới nhìn về phía Thượng Quan
Ngưng: "Hiệu trưởng. . . . . ." Lời của cô còn chưa nói hết, Thượng Quan Ngưng đã đậu xe ở bên đường. Cũng không thèm nhìn Tiêu Hòa Nhã đang
sững sờ, trực tiếp rút điện thoại từ trong tay của cô ra, tắt chế độ
hands-free, lúc này mới đặt ở bên tai nghe, "Có chuyện gì xảy ra?"
Lúc này Tiêu Hòa Nhã mới phục hồi tinh thần, thì ra trước đó không cẩn thận nhấn phím hands-free, không trách được, cô còn đang suy nghĩ không biết từ khi nào thì hiệu trưởng nhà cô luyện được thuận phong nhĩ vậy?
Không biết Nhị sư huynh nói cái gì, sắc mặt Thượng Quan Ngưng của trở nên khó coi khác thường.
"Hiệu trưởng, anh không sao chứ?" Tiêu Hòa Nhã chờ anh cúp điện thoại xong thì thận trọng hỏi.
Thượng Quan Ngưng nhìn cô, khôi phục vẻ mặt lúc trước: "Anh có việc gấp, hiện
tại sẽ đưa em về nhà trước, lần sau mời em ăn cơm được không?"
Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, "Có việc gấp thì anh đi giải quyết trước đi, em sẽ gọi điện thoại để cho anh hai của em tới đón em là được rồi!"
"Được, sau khi xuống xe em không được đi loạn, chờ ở chỗ này để cho anh hai
của em tới đón em biết không?" Thượng Quan Ngưng thấy cô xuống xe vẫn có chút không yên lòng dặn dò.
"Biết biết!" Tiêu Hòa Nhã cố làm vẻ
mặt chán ghét nói: "Anh đi nhanh lên đi! Em cũng không phải là đứa trẻ
ba tuổi còn có thể đi lạc!"
Thượng Quan Ngưng nhìn cô một cái, lúc này mới đạp chân ga vội vã đi.
Tiêu Hòa Nhã nhìn một lát đã thấy chiếc xe biến mất, lúc này mới đi tìm điện thoại di động trong túi xách để gọi điện thoại cho anh của mình. Không
tìm không biết vừa tìm lại giật mình.
Hu hu hu. . . . . . Xong
rồi, Tiêu Hòa Nhã im lặng nhìn trời xanh, bởi vì đi thi, cô đã ném di
động ở nhà, làm sao bây giờ? Để cô lại ở cái nơi nửa chín nửa sống này,
làm sao cô về nhà?" Hiệu trưởng, anh quá nhẫn tâm rồi! Sao không chờ em
gọi điện thoại xong rồi đi!
Ngay tại thời điểm người nào đó khóc
lóc nức nở, một chiếc xe hơi màu đen ngừng lại ở trước mặt cô, cửa sổ
thủy tinh phía sau từ từ hạ xuống, khuôn mặt mỹ nam dần dần lộ ra.
Tiêu Hòa Nhã vốn đang ôm lấy hy vọng rất lớn nhưng khi nhìn thấy người nọ thì vô cùng tự giác xoay người, không có liếc
anh một cái, người này, không phải là ai khác, chính là Đông Phương Lỗi
mới gặp vào buổi sáng ngày hôm trước.
"Lên xe đi, tớ đưa cậu về
nhà!" Trên xe, Đông Phương Lỗi không chút để ý nói. Về đứa con trai của
cô, anh suy nghĩ hai ngày, cuối cùng cũng quyết định tiếp nhận, dù sao
cô vẫn là cô.
"Cám ơn, không làm phiền, anh trai của tôi một chút nữa sẽ đến đón tôi!" Tiêu Hòa Nhã vô cùng lạnh nhạt nói.
"Cậu chắc chứ?" Đông Phương Lỗi nhíu mày.
Tiêu Hòa Nhã hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xoay người đưa lưng về phía anh ngắm phong cảnh.