Nhìn nét mặt Tiêu Hòa Nhã tức giận đùng đùng, Thượng Quan Ngưng lại vờ như không nghe thấy,
vươn tay nhéo nhéo mặt của cô, hơi đùa dai nói: "Dữ dội như vậy? Chờ em
trưởng thành ai dám lấy em?"
Tiêu Hòa Nhã thấy anh cố làm ra vẻ
như không có việc gì, nhìn đôi tay mình đầy máu, nước mắt liền từng giọt từng giọt rơi xuống, bộ dáng quá sức đau lòng. . .
Thượng Quan Ngưng than thở, "Tôi không sao, chỉ là vết thương nhỏ, tôi sẽ đi bệnh viện ngay bây giờ, em đừng khóc!"
Một bên Đại Nhị vội vàng lái xe đi qua, "Lão đại, lên xe!"
"Đại Nhất, cậu lái xe đưa Tiêu Hòa Nhã về nhà!" Trước khi lên xe Thượng Quan Ngưng phân phó.
"Được. . . . . ." Đại Nhất vẫn chưa nói xong, liền bị Tiêu Hòa Nhã cắt ngang.
"Em không về nhà!" Tiêu Hòa Nhã lau nước mắt, mở to mắt nhìn chằm chằm rồi
chui vào xe, ngồi bên cạnh anh. “Bộp” một tiếng đóng cửa xe lại, Đại Nhị nào dám lãng phí thời gian, đạp cần gavội vã chạy nhanh tới bệnh viện
Hạ thị .
"Tôi đi bệnh viện em đi theo làm gì?" Thượng Quan Ngưng
híp mắt phượng liếc xéo cô, mới vừa dựa vào lưng ghế liền đụng phải
miệng vết thương, tất nhiên hít vào một ngụm khí lạnh. Có thể do mất máu quá nhiều, khiến cho khuôn mặt anh vốn là trắng nõn hồng hào lại trở
nên tái nhợt. Ngay cả môi mỏng cũng không chút huyết sắc.
Tiêu
Hòa Nhã nhìn anh chằm chằm, hận không thể dùng ánh mắt đốt cháy anh,
nhưng hận nhất vẫn là mình, nếu không phải là cô cầu cứu anh thì vết
thương của anh cũng sẽ không nghiêm trọng thêm."Hu hu. . . . . . Hiệu
trưởng, anh chính là tên đại phôi đản( quả trứng thối), hu hu. . . . .
."
Thượng Quan Ngưng tựa vào lưng ghế dựa, nâng lên một tay che
trên đầu của mình, "Cô bé, đầu tôi thật choáng váng, có phải em không
muốn tôi được tốt? Tôi bị thương sao em còn mắng tôi?"
Tiêu Hòa
Nhã nhìn anh khép hờ hai mắt, trên trán mồ hôi rịn ra, rõ ràng đau đớn
khổ sở muốn chết lại cắn chặt môi, không lên tiếng dù chỉ một chút. Đôi
tay lại lôi kéo ống tay áo của anh, mắt cũng không chớp theo dõi anh.
Cửa bệnh viện Hạ thị.
Tiêu Hòa Nhã bị Thượng Quan Ngưng đẩy đi phía trước, không dám để cho cô
nhìn thấy sau lưng của mình, đối mặt Tiêu Hòa Nhã anh vẫn nở nụ cười như cũ, giống như vết thương sau lưng hoàn toàn không là gì? Chỉ có người
đi ở phía sau anh, mới có thể chứng kiến một màn nhìn thấy mà hoảng, âu
phục sau lưng cơ hồ bị máu tươi nhuộm thành màu khác.
"Đại Nhị, đưa cô ấy ra ngoài!" Bên trong phòng bệnh, Thượng Quan Ngưng nhìn Đại Nhị mặt không chút thay đổi phân phó.
"Em không ra!" Tiêu Hòa Nhã cự tuyệt.
"Đi ra ngoài!" Nét mặt Thượng Quan Ngưng hiếm khi lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy nhẹ nhàng bâng quơ nhìn lướt qua Đại Nhị.
"Em. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng bị Đại Nhị kéo đi ra ngoài.
"Đại tiểu thư, cô ra ngoài một lát quay trở lại tìm lão Đại tính sổ, bây giờ để bác sĩ xem một chút được không?" Giọng nói thì là hỏi ý kiến, nhưng
động tác không hề ngừng lại, đương nhiên lão Đại sẽ không để cho cô nhìn thấy vết thương của mình, bằng không còn không chắc chắn khiến cô gái
này khóc thành cái dạng gì đây? Chỉ đành mạnh mẽ kéo cô đi ra ngoài.
Bên trong phòng bệnh, chỉ còn lại vị bác sĩ đeo mắt kiếng và sắc mặt tái nhợt của Thượng Quan Ngưng.
"Chú!" Thượng Quan Ngưng khẽ gọi bác sĩ, biết chú nhỏ của mình đang tức giận.
Vị bác sĩ này, không phải ai xa lạ, đó là Lạc Trạch Dương chú ruột của
Thượng Quan Ngưng, cũng đã từng là nhân vật làm mưa làm gió ở học viện
Nam Cực.
"Bộ cháu định đổi máu à?" Lạc Trạch Dương xoa nhẹ mắt lành lạnh hỏi.
Thượng Quan Ngưng hơi đau đầu, đến sau cùng thật sự té xỉu ở trên giường.
Lạc Trạch Dương tiếp tục hừ lạnh, "Khổ nhục kế không tác dụng, khi nhìn
thấy bộ âu phục trên người cháu chú cũng không biết nói gì nữa!"
"Chú cũng biết lời nói của chú chính xác vô nghĩa ư?" Thượng Quan Ngưng buồn bực vùi đầu vào gối, âm thanh cũng rầu rĩ theo.
Mặc dù tức giận, nhưng rốt cuộc cháu mình vẫn là bảo bối, không thể thấy
chết mà không cứu, mang theo tâm tình như vậy, lúc này mới bắt đầu băng
bó vết thương cho anh."Hừ, nếu cô ấy không phải là con gái của Tiêu Vô
Hiền, thì chú đã sớm phái người giết rồi!"
"Chú tiết kiệm chút
hơi sức đi, chú không sợ thím nhỏ của cháu cầm cây chổi đuổi đánh chú?"
Thượng Quan Ngưng tuyệt không lo lắng, thím dâu nhà anh, nổi danh tiểu
nữ nhân, không cầu chồng mình có sự nghiệp to lớn, xưng vương phong hầu
gì, chỉ cầu bình bình yên yên sống qua ngày.
Lạc Trạch Dương cũng nghĩ đến bà xã mình bình thường bộ dáng dịu dàng hiền hậu, thế nhưng
vừa nghe đến đánh đánh giết giết cô liền phản ứng dữ dội, Lạc Trạch
Dương nghĩ, hắn chỉ có việc giữ người nhà mình được bình an cũng khó
quản nổi rồi, tốt hơn vẫn không nên xen vào chuyện người khác,
"Xong rồi à chú?" Không biết qua bao lâu, xác định cây kim trong tay chú đã
rời khỏi thân hình của mình, Thượng Quan Ngưng mới tính đứng dậy.
"Cháu nằm yên đấy cho chú!" Lạc Trạch Dương lạnh lùng nói, "Nằm viện ba ngày!"
"Nằm viện ba ngày?" Thượng Quan Ngưng khẽ hô lên, "Vết thương có một chút xíu. . . . . ."
"Có phải đợi mẹ cháu đến bảo cháu phải nằm viện, cháu mới không có ý kiến?" Lạc Trạch Dương quét mắt nhìn anh, nhẹ nhàng nói.
Thượng Quan Ngưng tức khắc đầu hàng, "Được, cháu nằm viện ba ngày! Bây giờ
cháu nằm xuống liền!" Nói xong vô cùng nghe lời nằm úp sấp trên giường.
Lúc này mới phát hiện ra mình mệt mỏi muốn chết. Vừa nằm xuống giường
liền cảm thấy mệt mỏi quá sức.
"Bác sĩ, Hiệu trưởng như thế nào?" Tiêu Hòa Nhã nhìn thấy Lạc Trạch Dương đi ra, vội vàng bước tới hỏi thăm.
Lạc Trạch Dương liếc cô một cái, thật sự không nghĩ ra cháu của mình trâu
già thích gặm cỏ non, nhưng cọng cỏ non này có phải non quá hay không.
Vốn định trách cô làm cho cháu mình bị thương trầm trọng nhưng nhìn vẻ
mặt lo lắng của cô, tức giận trong lòng cũng nhạt đi, không đúng, tuy là nhạt đi nhưng vẫn còn chưa hết tức giận, vì thế gương mặt tuấn tú liền
sa sầm lại, rất là nghiêm túc nói: "Mất máu quá nhiều đang hôn mê bất
tỉnh, phải ở lại quan sát thêm, ngàn vạn lần không thể đi vào quấy rầy,
bất luận kẻ nào cũng không thể!" Nói xong, liền xoay người rời đi.
Bỏ lại Tiêu Hòa Nhã ngơ ngác sững sờ hai chân như nhũn ra trực tiếp ngã
xuống đất, trong đầu đều là câu nói kia, mất máu quá nhiều hôn mê bất
tỉnh!
"Cô bé, cô làm sao vậy?" Đại Nhị vội vã chạy về thấy Tiêu
Hòa Nhã ngồi dưới đất ánh mắt đờ đẫn, lập tức chạy tới hỏi "Cô bé, đã
xảy ra chuyện gì?" Đại Nhị vừa hỏi vừa kéo cô .