Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 87: Thua lỗ cá cược sinh hoạt phí



Editor:June_duahau

Người nhà cô dâu nhanh chóng ra về, về phần những khách mời khác, toàn bộ đều do Hạ Ngưng Nhật sắp xếp, tất cả đều được bố trí đến Vân Đỉnh quốc tế ăn đại tiệc, hiện giờ bên trong nhà thờ lớn, chỉ còn lại người nhà Họ Tiêu và người nhà họ Hạ. Dĩ nhiên là còn thiếu một con đà điểu nữa, vừa gặp chuyện ầm ĩ liền không biết làm thế nào để thu dọn tàn cục cuối cùng chạy trốn như con đà điểu.

"Con biết con là con trai ba khi nào?" Thượng Quan Ngưng đi tới trước mặt Tiêu Tiểu Bảo, ngồi xổm xuống, âm thanh có chút đè nén hiển nhiên là đang đè nén tức giận!

Những người khác cũng tự động yên lặng đợi tin tốt lành từ Tiểu Bảo, thế nhưng Tiêu Tiểu Bảo chỉ nhìn qua Thượng Quan Ngưng, dường như là đang xem xét người ba này, bất kể là nguyên nhân gì, nhưng có thể dễ dàng kết hôn với người phụ nữ khác như vậy thì không thể nào đáng được tha thứ, nếu như mẹ 'đà điểu' của cậu không có lá gan lớn đến thời khắc quyết định cũng không để cho cậu tự mình ra tay, như vậy ông chú này và mẹ cậu không phải đã bỏ lỡ nhau rồi sao?

Tuy nói bây giờ chuyện ly hôn xảy ra rất nhiều, nhưng có người nào hi vọng mẹ mình gả cho người đàn ông đã hai lần kết hôn chứ? Cho dù người ta nói đàn ông ly hôn là một báu vật*, nhưng mà trong lòng Tiêu Tiểu Bảo, mẹ của cậu muốn hạng người gì chẳng có, cần gì một người đàn ông đã bị phụ nữ khác bỏ đi chứ!

(* Không biết Bảo nghe ai nói câu đó vậy trời, ed thì chịu, ko nuốt trôi được câu nói này. Bảo nhà mình tốt với mẹ vô cùng, ngoại trừ tiền cái gì mẹ cũng là số 1, còn baba thì 'chỉ là đồ bỏ đi của phụ nữ khác thôi' ^.^)

"Tiểu Bảo, con làm sao lại biết được mình là con trai của Thượng Quan Ngưng hả?" Ba anh em họ Tiêu phục hồi lại tinh thần, Tiêu Mặc Vân đại diện lên tiếng hỏi thăm. Bọn họ tìm kiếm lâu như vậy vẫn không tìm ra, ngược lại con bé lại làm cho mình mèo mù đụng phải chuột chết.

Tiêu Tiểu Bảo cười: " Đã sớm biết từ trước, lúc mẹ ngủ nói mê liền biết!" Tiêu Hòa Nhã học đại học nên không thể ở lại Hoa thị, nhưng không có cách nào chịu được ngăn cách xa xôi với Tiêu Tiểu Bảo, ba anh em họ Tiêu chỉ cần có người được nghỉ sẽ mang theo Tiêu Tiểu Bảo đi thủ đô, để cho hai mẹ con bọn họ đoàn tụ bồi dưỡng tình cảm một chút. Mà lúc đó trong đầu Tiêu Hòa Nhã còn có điều gì không thể nói ra đây?

(ed: phải gọi Bảo là cụ mới được, mới hai hột tuổi đã hiểu mẹ nói cái gì :v :v :v )

"Tôi có thể cùng chú đi xét nghiệm giám định ADN!" Tiêu Tiểu Bảo nhàn nhạt nói nhưng lại rất chân thành. "Dĩ nhiên, mẹ tôi đưa lễ vật cho chú không có nghĩa là tôi và chú có quen biết nha, tôi biết chú là ba tôi, nhưng mà tôi chỉ muốn sống cùng một chỗ với mẹ! Thật ra thì hôm nay chú hoàn toàn không cần thiết phải hủy bỏ hôn lễ!"

Lần này tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, "Cái đó, những lời này không phải là.... ...."

"Đây là ý kiến của con!" Tiêu Tiểu Bảo cắt đứt suy đoán của bọn họ, dựa vào chỉ số thông mình của mẹ cậu, ngay cả chuyện phá hư hôn lễ cũng không nghĩ ra được cách còn phải nhờ cậu ra tay, tự tay mẹ cậu sao có thể đoạt lại Thượng Quan Ngưng, cho nên cậu mới chịu ra giúp một tay: "Tôi chỉ cảm thấy chú có quyền biết sự thực mình có một đứa con! Yên tâm đi, tôi sau này dù có trưởng thành cũng sẽ không tìm con gái nhà họ Hạ hay họ Thượng Quan kết hôn đâu, như vậy sẽ không xảy ra chuyện kinh thiến động địa gì. Dĩ nhiên nếu như chú còn có con riêng khác thì miễn bàn tới!"

Tiêu Tiểu Bảo nói xong, cũng không để ý tới mọi người đang hoàn toàn hóa đá. Ung dung đi đến bên cạnh Cậu cả Tiêu Mặc Tân giương hai cánh tay lên. "Cậu, con muốn về nhà!"

Tiêu Mặc Tân hồi hồn, vội vàng đưa tay ôm bảo bối của mình vào trong ngực, bất kể thế nào, người của nhà họ Tiêu đều được che chở bảo vệ, thật ra trong lòng anh cũng không khó để hiểu ra suy nghĩ của Tiêu Hòa Nhã, nếu đúng như lời Tiểu Bảo nói, nếu như không muốn cùng Thượng Quan Ngưng ở chung một chỗ, hoàn toàn không cần nói cho cậu ta biết chuyện này, đây rõ ràng là tới phá hoại chuyện nhân duyên của nhà người ta. Còn có thể ăn nói lẽ thẳng khí hùng như vậy, anh thật bội phục đứa cháu ngoại của mình! Đúng là nhân tài!

"Được, cậu đưa con về nhà!" Tiêu Mặc Tân nói xong, cũng không để ý tới mọi người, trực tiếp ôm Tiêu Tiểu bảo rời đi.

"Khoan đã!" Thượng Quan Ngưng khôi phục lại tinh thần, lên tiếng gọi hai kẻ đang định chạy trốn lại.

Tiêu Mặc Tân cùng Tiêu Tiểu Bảo liếc nhìn nhau, sau đó cùng quay đầu lại nhìn sắc mặt khó coi của Thượng Quan Ngưng, "Còn gì muốn nói?"

"Tiêu Tiểu Bảo từ nay về sau sẽ sống cùng với tôi!" Thượng Quan Ngưng lạnh lùng tuyên bố.

"Tôi không muốn, tôi muốn sống cùng với mẹ!" Tiêu Tiểu Bảo phản đổi, thật ra thì chủ yếu nhất chính là mẹ cậu, nếu không phải vì mẹ thì cậu cần gì phải phiền toái như thế chứ?

"Ba sẽ để cho con sống cùng với mẹ!" Thượng Quan Ngưng mở miệng, cắn răng nghiến lợi nói. Tiêu Hòa Nhã, tốt lắm, xem anh làm sao trừng trị em!

Tiêu Hòa Nhã mới vừa thuận lợi lẩn trốn về đến nhà, chẳng biết tại sao, đột nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh khiến lông tơ cả người cô dựng đứng lên! Ô ô ô.......Mẹ hối hận! Tiểu Bảo, có phải mẹ lại lỗ vốn vụ cá cược tiền sinh hoạt phí rồi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.