Lúc này Tiêu Hòa Nhã đã chạy như bay về nhà, dọc theo đường đi trái tim
nhảy lên bình bịch, nếu không phải cô liều mạng áp chế xuống, nói không
chừng đã nhảy ra ngoài rồi, xong rồi ...xong rồi...cô thật sự xong rồi, ô ô ô...Cô cố kiếm nén xuống một chút là được rồi, tại sao lại có thể
vọng động như vậy chứ? Tiêu Hòa Nhã vừa sâu sắc kiểm điểm lại mình trong lòng, vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường trốn.
Kéo một
bên rương hành lý mở ra, liền đem tất cả quần áo ném hết vào trong, còn
để ý gì đến quy tắc trình tự nữa, chạy trốn là điều quan trọng nhất!
"Đúng rồi, mình có nên viết di ngôn gì không?" Tiêu Hòa Nhã vừa nhét vào
rương hành lý vừa bắt đầu suy nghĩ. Trong lòng cô, cái người Hiệu trưởng kia không có gì là không làm được, nếu trên đường đi tìm người giết cô
diệt khẩu thì làm sao bây giờ? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định giữ lại
chút đầu mối đi, nếu không cô có bị ném xác nơi đồng không mông quạnh
thì người nhà cũng không ai biết được!
Nghĩ đến đây, cô vội
vàng tím giấy note cùng bút, sột soạt để lại mấy chữ to, "Em trở lại
trường trước, nếu như ngoài ý muốn gặp phải uy hiểm tới tính mạng thì
đầu sỏ gây nên nhất định là Hiệu trưởng, xin nhớ báo thù cho em! Mọi
người bảo trọng!" Sau khi viết xong thoải mái dán lên trên cửa, lôi kéo
rương hành lý lên đường chạy trốn!
Cả gian phòng trống rỗng,
trước kia không cảm thấy gì, bây giờ ngược lại cảm thấy rất bất an, bánh xe của rương hành lý trượt trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai, làm
cho cô vốn chột dạ lại càng khẩn trương hơn. Thần ơi, hãy phù hộ cho con được bình an, con thật sự chưa làm chuyện xấu bao giờ, thật! Sai lầm
lớn nhất chính là một lần kia, chẳng qua khi đó không phải là con còn
nhỏ sao? Sau đó con cũng thật sự hối hận rồi mà!
Trong lòng
lại tiếp tục cầu khấn một phen, Tiêu Hòa Nhã cẩn thận dè dặt giống y như kẻ trộm đi tới cửa, nhẹ nhàng mở hé ra một bên cánh cửa thăm dò xung
quanh một chút, sau khi xác định không có ai rốt cuộc cũng yên tâm, đang tính toán mở cửa nghênh ngang đi ra ngoài.
"Đây là đang chuẩn bị đi đâu sao?" Sau lưng truyền đến âm thanh từ Địa ngục, âm u lạnh lẽo thật khủng bố.
Tay Tiêu Hòa Nhã run lên, rương hành lý 'bộp' một tiếng liền rơi xuống đất, âm thanh như vậy thật là xa lạ, cô hình như đã biết nó xuất ra từ trong miệng người nào, hiệu trưởng nhà cô, lúc nào thì biến thành ác ma rồi.
Vốn là giọng nói trầm thấp, coi như có nổi giận thì cũng còn dễ nghe như vậy, làm sao lại....Chậm rãi xoay người, mặc dù trong lòng đã có chuẩn
bị trước những vẫn bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ hết hồn.
Trong phòng khách đầy người, Tiêu Hòa Nhã ngẩn ngơ, nhìn nhìn Thượng Quan
Ngưng phía trước sắc mặt đen như đáy nồi. Lại nhìn một chút những ánh
mắt ở phía sau lưng anh, trong ánh mắt kia tất cả đều viết 'hãy tự cầu
phúc đi' của người nhà họ Tiêu, còn có một nhóm 'thúc thúc' đang chờ xem kịch vui, còn có người nhà họ Hạ đang chờ nghe chân tướng sự thật, cùng với cái mặt cười như hồ ly của Hạ Ngưng Nhật, còn có cái nhìn 'phản
bội' hướng về phía Tiêu Tiểu bảo. Chậm rãi quay một vòng, lúc này mới
trở về trên người Thượng Quan Ngưng.
"Ha ha ha ha....." Tiêu
Hòa Nhã cười khan, trời mới biết cô mất bao nhiêu kiên cường mới có thể
làm cho bộ mặt cứng ngắc hiện ra nụ cười. "Hôm nay không phải ngày kết
hôn của ngài hay sao? Làm sao lại có thời gian đến nhà tôi ngồi chơi
vậy? Ngài ngồi đi, để tôi đi pha trà!"
Tiêu Hòa Nhã nói xong, cũng không đếm xỉa gì đến rương hành lý nữa, nhanh chóng chạy đến phòng ăn tránh né ánh mắt giết người của ai đó! Tiêu Hòa Nhã tựa lên trên
tường không ngừng vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình, thật may, thật may là! Cô còn sống, sau đó nhìn ly trà một chút, Tiêu Hòa Nhã lại ngây người, ba
cô cũng chưa được hưởng thụ qua sự hiếu thuận như vậy của cô đâu.
Sau đó Tiêu Hòa Nhã lại nhìn một chút cái chén trong tủ đựng, mắt to xoay
chuyển hai vòng, bỗng nhiên bật cười, được rồi, cô cũng không có bao
nhiêu nắm chắc, nhưng mà thử một chút dù sao cũng còn hơn chờ chết, cô
phải thật ngoan ngoãn mà bưng nước ra, Hiệu trưởng kia nhà cô tất nhiên
sẽ không bởi vì cô lấy lòng mà bỏ qua cho cô, cô cũng biết lần này mình
gây ra họa lớn, các người nghĩ xem, mắt thấy có thể lấy được người đẹp
về đêm động phòng hoa chúc lại bị con trai của cô phá bĩnh như vậy, Hiệu trưởng bây giờ coi như tốt rồi, chí ít cũng phải trả lại cho cô thời
gian nghĩ đối sách chứ không phải sao?
Được rồi, cô bây
giờ còn chưa biết rõ vấn đề chính nằm ở đâu đây. Nếu để cho Thượng Quan
Ngưng biết cô nghĩ như vậy có thể nào sẽ bắt sống mà lột da cô không.
Trong phòng khách, mọi người cũng đang chờ, có chờ xem kịch hay, có chờ nghe
giải thích, còn có chờ xem vật hi sinh, dĩ nhiên cuối cùng chính là chờ
một người tên Tiêu Hòa Nhã. Đợi đến khi người nào đó rốt cuộc cũng bưng
chén nước đi ra thì mọi người ai nấy đều cảm thấy như đã trải qua một
thế kỷ vậy. Tiêu Hòa Nhã đang cầm ly trà trong tay bước đi thật chậm cả
người lung lay giống y như con thằn lằn vậy, bộ dáng cẩn thận giống như
trong tay cầm không phải là ly trà mà là một chén axit sunfuric.
"Đến, Hiệu trưởng, nước đây, mời ngài uống!" Tiêu Hòa Nhã kéo lên nụ cười
ngọt ngào nhìn về phía Thượng Quan Ngưng, nhân tiện cầm cái cốc trong
tay lên.
Thượng Quan Ngưng thế nhưng không có ý muốn đi qua,
lại còn uống nước? Anh hiện tại ngay cả hít thở cũng cảm thấy không tiêu hóa nổi. Hoàn toàn bị tức no rồi.
Tiêu Hòa Nhã không ngừng
cố gắng, trong lòng lại vô cùng cao hứng, giống y như suy đoán của cô,
dĩ nhiên khổ nạn của cô mới là thứ yếu, trời mới biết bàn tay nhỏ bé của cô đã bị nóng đỏ bừng bừng rồi.
"Hiệu trưởng tôi..... A!"
Một tiếng hét thảm thiết làm thức tỉnh mọi người vây xem, dĩ nhiên cũng
làm kinh động đến Thượng Quan Ngưng ngay phía trước. Thượng Quan Ngưng
nhìn chằm chằm cô, thật đúng là tay chân của chủ nhân không chăm chỉ,
đến chén nước cũng có thể đổ thành như vậy.
"Đau!" Tiêu Hòa Nhã nước mắt lưng tròng, đây cũng không phải là giả, vì quả thật là nước sôi cô vừa nấu xong mà.
Thượng Quan Ngưng nhìn đôi mắt đẫm lệ của Tiêu Hòa Nhã, cuối cùng không đành
lòng, giơ tay lên đón lấy cái chén trong tay cô, vừa lúc muốn chạm vào,
bởi vì tay cô trơn trượt, nước trà nóng bỏng liền trực tiếp dội lên trên tay của mình, rào một tiếng, cái chén rơi xuống đất vỡ toang.
"Oa a...." Tiêu Hòa Nhã kinh hãi, cái tay bị bỏng đến chết lặng, cái này........Xong rồi
"Mẹ!" Tiêu Tiểu Bảo kêu lớn một tiếng, vội vàng muốn chạy tới.
Thượng Quan Ngưng cũng hoàn hồn, liếc mắt nhìn Tiêu Hòa Nhã gào khóc, sau đó
ôm lấy cô nhanh chóng xông ra ngoài. "Tiêu Hòa Nhã, em vừa muốn làm tôi
bỏng chết lại vừa muốn tự sát?" Vừa chạy vừa cắn răng nghiến lợi. Người
con gái này luôn có cách làm anh nổi giận.