Tiêu Hòa Nhã nằm
trên giường bệnh, hai tay bị quấn giống như bánh bao, thật ra thì cô rất muốn nói một chút phỏng này anh ba của cô hoàn toàn có biện pháp giải
quyết, nhưng tất nhiên bây giờ cô không dám nói lung tung gì, bằng không hủy diệt cũng không chỉ dừng lại bàn tay nhỏ bé của mình, cái đầu này
cũng có thể khiến cho người ta trút giận lên đó. . . Tại sao cô thảm như vậy? Lại không có ai tới cứu cô? Cô có thể trùm chăn giả bộ ngủ bao lâu đây?
Hai mắt Thượng Quan Ngưng phóng hỏa, d∞đ∞l∞q∞đ nhìn chòng
chọc vào người đang trốn trong chăn, anh thật muốn nhìn xem cô có thể
chịu được bao lâu.
Qua một hồi lâu, Tiêu Hòa Nhã thầm nghĩ người
nọ có lẽ cũng chịu không nổi đã đi ra ngoài rồi, cô thận trọng vén chăn
che kín đầu ra từng chút một, đánh giá chung quanh một chút sau đó dừng ở một chỗ. Kinh sợ, kinh ngạc, kinh khủng đều không đủ để hình dung.
"Ha ha ha. . . . . . Hiệu trưởng, anh vẫn còn ở đây!" Tiêu Hòa Nhã cười
gượng, giọng nói hơi cứng ngắc, "À, Hiệu trưởng. . . . . ."
diễn✿đàn-lê-quý✿đôn
"Tôi không phải là Hiệu trưởng!" Thượng Quan Ngưng ngắt lời cô.
"Tại sao?" Tiêu Hòa Nhã nhất thời kích động, từ trên giường bệnh ngồi bật
dậy, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn không cẩn thận đụng phải tay bị phỏng, nhất thời kinh ngạc biến thành đau đớn, trên khuôn mặt trắng nõn tươi cười
rồi lại xoắn xuýt nhăn nhó giống bà lão.
Thượng Quan Ngưng lườm
cô một cái, nhưng mà vẫn cố nhịn cưỡng chế cô đè xuống giường, "Tôi
không làm Hiệu trưởng em lại kích động đến nỗi đụng phải tay đau vậy
ư? Em cẩn thận không tôi chặt nó đi!"
Tiêu Hòa Nhã kêu lên một
tiếng cực kỳ bi thương! Tay bị đau chỉ là chuyện nhỏ, anh không làm Hiệu trưởng mới là chuyện lớn "Được rồi, được rồi, tại sao anh không làm
Hiệu trưởng nữa? Người nào khai trừ anh?"
Thượng Quan Ngưng liếc nhìn cô xem thường, "Em cho là người nào dám khai trừ chức Hiệu trưởng này hả ?"
"Nói trọng điểm!" Tiêu Hòa Nhã cường điệu, "Đây là vấn đề trọng điểm sao?"
"Hừ!" Thượng Quan Ngưng hừ nhẹ một tiếng, "Nói chuyện với em lúc nào thì có
trọng điểm?" Anh đi tới ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống, lúc này mới
không chút để ý liếc cô một cái, "Em cho rằng tôi muốn làm Hiệu trưởng
cả đời sao? Em nghĩ quá nhiều rồi, tôi vốn chỉ đáp ứng làm Hiệu trưởng
ba năm thôi, tôi không có cao thượng như vậy đâu!"
Ba năm? Tiêu
Hòa Nhã khóc không ra nước mắt, nếu như chỉ ba năm, vậy sự hy sinh của
cô thành công cốc à! Nếu không phải vì anh có thể được ghi vào lịch sử
là một Hiệu trưởng vĩ đại nhất trẻ tuổi nhất không có một điểm xấu ở học viện Nam Cực, cô cần gì làm cho anh tức giận mà bỏ sao?
"Tôi không làm Hiệu trưởng sao em lại đau lòng?" Thượng Quan Ngưng không hiểu, nhìn cô chằm chằm cực kỳ nghi ngờ hỏi.
Tôi không đau lòng mới là lạ! Tiêu Hòa Nhã cũng trừng anh, đều do anh, nếu
như anh sớm nói cho cô biết chỉ làm Hiệu trưởng có ba năm, thì cô cần gì khiến cho mình khổ sở như vậy? Tên Hiệu trưởng khốn kiếp này, đại ngốc
nghếch, đại phôi đản, trứng thối. . . . . .
"Hừ, em còn dám trừng tôi!" Thượng Quan Ngưng bị ánh mắt ai oán của cô làm cho bốc lửa, nhưng nhớ tới bởi vì cô đang bị phỏng nên gác lại chuyện này, "Nói sự thật
chuyện của Tiêu Tiểu Bảo?"
Ách. . . . . . Này chuyển đề tài cũng
quá nhanh, không phải, nhìn vẻ mặt nổi giận của anh, cả người Tiêu Hòa
Nhã rụt vào trong chăn một chút, "Ha ha ha. . . . . . Hiệu trưởng, cái
đó. . . . . . Cái đó. . . . . ."
"Đừng kiếm cớ nói này nói nọ với tôi! Mau nói!" Thượng Quan Ngưng cắt ngang lời nói đứt quãng của cô,
nếu không nhìn ra cô cố ý giấu anh nhiều năm như vậy cũng coi như uổng
công bưng bít." Rốt cuộc chuyện Tiêu Tiểu Bảo như thế nào?"
Tiêu
Hòa Nhã méo miệng, cuối cùng dứt khoát giả bộ ngu: "Cái gì mà chuyện như thế nào, Tiêu Tiểu Bảo là con trai em, cha của nó là ai em vẫn chưa tìm được! Không phải anh cũng biết sao? Năm đó khi sinh Tiểu Bảo là anh đưa em đi bệnh viện không phải sao ?"
Cô không đề cập tới còn may,
nhắc tới chuyện này ngược lại anh càng tức giận hơn, nhìn đứa bé ra đời
thế mà mình lại không biết đó là con trai của mình, cũng đã qua ba bốn
năm, mình từng ôm qua đứa bé, sợ mùa đông lạnh quá còn ôm đứa bé vào
trong ngực của mình ủ cho ấm, người nào cũng đều nói nét mặt hai người
thật giống nhau, mình lại chưa từng nghĩ đó chính là con trai của mình.
Cô lại còn dám giả bộ vô tội với anh.
"Tiêu Hòa Nhã, hai năm
không gặp em thật can đảm?" Thượng Quan Ngưng đi tới trước giường bệnh
từ trên cao nhìn xuống cô, giọng điệu lạnh lẽo giống như đặt ở trong tủ
đông.
"Ha ha ha. . . ." Tiêu Hòa Nhã tiếp tục cười gượng, trời
mới biết cô cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, "Hiệu trưởng, anh không phải biết, hai năm không thấy anh em nhớ
anh như thế nào!"
"Đừng nói lãng sang chuyện khác!" Thượng Quan
Ngưng trừng cô, người này lại vẫn mặt không đỏ tim không đập, dáng vẻ
háo sắc nhìn mình chằm chằm.
"Hiệu trưởng, anh nói một cô gái đẹp như hoa như ngọc thổ lộ tâm tình với anh sao anh lại có thể thờ ơ?"
Tiêu Hòa Nhã mặt cực dày hỏi, dù sao đã có con, cũng không phải là hoàng hoa đại khuê nữ đúng không?
Thượng Quan Ngưng phục cô, hai năm
không gặp cái khác không thấy cô học giỏi, ngược lại luyện được da mặt
dầy, "Em đã sớm biết tôi là ba của Tiểu Bảo, tại sao không nói cho tôi
biết?"
Tiêu Hòa Nhã cũng phục anh, làm cách nào cũng không dời đi được lực chú ý của anh!
"Tiêu Hòa Nhã, em nên biết trốn tránh không giải quyết được bất cứ vấn đề
gì!" Thượng Quan Ngưng nhìn thân hình người nào đó từ từ chui vào trong
chăn thản nhiên nói, "Hay là từ nay về sau em không muốn gặp Tiêu Tiểu
Bảo nữa phải không ?"
"Anh nói cái gì?" Thật vất vả mới làm ổ
trong chăn, lại một lần nữa Tiêu Hòa Nhã hất chăn ra. Đôi tay đụng phải
trên giường đau nhói, mồ hôi lạnh chảy ròng nhưng cô không kêu một
tiếng, nhớ tới lời anh vừa mới nói, sắc mặt Tiêu Hòa Nhã cũng nghiêm túc vội vàng nói: "Anh không thể làm như vậy!"
"Em nên biết tôi có quyền làm như vậy!" Thượng Quan Ngưng cũng nghiêm túc trả lời.
Thượng Quan Ngưng như vậy đối với Tiêu Hòa Nhã mà nói giống một người hoàn
toàn xa lạ, trong nhận thức của Tiêu Hòa Nhã, Hiệu trưởng của cô ở trước mặt cô vĩnh viễn đều là dáng vẻ ấm áp, cho dù tức giận cách mấy anh
cũng sẽ không uy hiếp cô, nhưng bây giờ cô không thể xác định được. Cô
biết Hiệu trưởng là người có thể nói ra là có thể làm được, nhưng Tiểu
Bảo. . . . . ."Hiệu trưởng, anh không thể để cho Tiểu Bảo rời bỏ em!"
"Nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện!" Thượng Quan Ngưng không buông tha, mặc dù chưa từng thấy Tiêu Hòa Nhã yếu ớt như vậy, nhưng cũng biết bây giờ
không phải là lúc mềm lòng. Anh phải làm rõ ràng tất cả mọi chuyện, nếu
không theo như chỉ số thông minh của cô gái ngốc nghếch này không biết
còn làm ra chuyện gì.
"Hiệu trưởng, chuyện đã qua không thể để
cho nó thành quá khứ sao?" Tiêu Hòa Nhã ngồi trên giường bệnh, hai tay
ôm đầu gối, đầu tựa vào phía trên thản nhiên nói. Quá khứ có ngọt ngào
có cay đắng, chung quy cay đắng nhiều hơn ngọt ngào, nếu không có Tiểu
Bảo làm bạn bên người không biết tinh thần của cô suy sụp thành cái dạng gì!
"Em xác định không muốn nói?" Thượng Quan Ngưng nhìn cô rất nghiêm túc lại hỏi một lần.
Tiêu Hòa Nhã quay đầu mắt to không chớp nhìn anh, thật may là anh đứng gần,
nếu không theo trình độ cận thị của cô đúng là không thấy rõ anh, giống
như đau đớn đêm đó, "Hiệu trưởng, lần đó thật rất đau rất đau, giống như bị xe tải lớn nghiền qua !"