"Em không đồng ý!" Tiêu Hòa Nhã kinh hãi, tại sao anh có thể cướp Tiểu Bảo từ tay cô đi chứ!
Thượng Quan Ngưng vẫn duy trì vẻ mặt hời hợt như cũ, anh phải dạy cho cô bé
này một bài học mới được, bằng không còn vô pháp vô thiên như vậy không
biết sẽ gây ra chuyện gì nữa! "Em lo dưỡng thương cho tốt, có cơ hội tôi sẽ để Tiểu Bảo sang đây nhìn em!" Nói xong liền trực tiếp xoay người
rời đi.diendanlequydon
Tiêu Hòa Nhã sững sờ nhìn bóng lưng của
anh, nửa ngày cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Cho đến khi truyền đến
tiếng đóng cửa, Tiêu Hòa Nhã mới hồi hồn, nước mắt liền rơi lại quên
khóc thành tiếng.
Lúc người nhà họ Tiêu xông vào chính là nhìn
thấy vẻ mặt ngốc trệ lệ rơi đầy mặt của Tiêu Hòa Nhã, thu hồi một đống
lớn nghi vấn, mọi người vội vàng tiến lên ôm dỗ người nào đó.
"Tiểu Nhã, không có chuyện gì, không phải chỉ là mượn giống thôi sao? Dù sao
đứa bé cũng sinh ra rồi anh ta cũng không thể nhét Tiểu Bảo vào lại
trong bụng em đúng không?" Tiêu Mặc Tân không tim không phổi khuyên
bảo.die ;en';'d;an;le;qu;y,don
Nói vừa xong liền bị Tiêu Mặc Vân
kéo lui phía sau, Tiêu Mặc Vân ôm em gái nhà mình, nhẹ nhàng vỗ sau lưng của cô, "Yên tâm đi Tiểu Nhã, không có việc gì đâu, Thượng Quan Ngưng
sẽ không thật sự mang Tiểu Bảo đi đâu!"
"Đúng vậy, huống chi còn có ba ở chỗ này nữa!" Tiêu Mặc Tinh cũng nói theo, "Ông sẽ không để cho em và Tiểu Bảo tách ra!"
Tiêu Hòa Nhã nhìn anh trai, từ từ nín khóc, giọng nói có chút không xác định hỏi: "Thật sao?"
"Đó là chắc chắn!" Tiêu Mặc Vân bảo đảm, "Ông tuyệt đối sẽ không tách em và Tiểu Bảo ra!" Dĩ nhiên về phần để cho em sống ở đâu thì anh không thể
nào bảo đảm được.
"Vậy bây giờ Tiểu Bảo ở đâu?" Tiêu Hòa Nhã hỏi. Anh trai chưa từng lừa gạt cô. Nếu anh trai nói không tách ra vậy khẳng định sẽ không tách ra.
Lúc này Tiêu Mặc Tân lại chen lấn đi vào, vì không muốn bị gạt bỏ ra ngoài vội vàng mở miệng nói: "Cái đó. . . . . . Tiểu Bảo bị mang tới biệt thự nhà họ Hạ rồi, ba nói để cho ông nội bà nội của cháu nó nhìn một chút, còn có những ông chú nữa!"
Vừa
nghe đến bị mang đi, Tiêu Hòa Nhã vẫn có chút kinh hồn bạt vía, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía anh hai Tiêu Mặc Vân.dien@dan%le$quy&don
Tiêu Mặc Vân hung hăng trợn mắt nhìn anh cả mình một cái, lúc này mới lên
tiếng trấn an, "Không có chuyện gì không có chuyện gì đâu, ba chúng ta
còn ở bên kia! Bọn họ không dám giữ Tiểu Bảo của chúng ta đâu!"
Mấy ngày sau, Tiêu Hòa Nhã đã tốt hơn, trở về đại trạch Thanh Hòa Viên của
nhà họ Tiêu. Vừa vào tới nhà liền thấy có một chiếc Porsche màu đỏ rượu
đậu ở trước cửa nhà cô. Lái xe không phải là người nào khác, chính là
tài xế chuyên dụng của Thượng Quan Ngưng - Đại Nhị. Một thân tây trang
giá trị xa xỉ, bộ dạng không mặn không nhạt, lịch sự lại nhiều hơn một
chút phá cách, thì ra là không đứng ở bên người Thượng Quan Ngưng thì
cũng là một anh chàng đẹp trai.
Nhìn Tiêu Hòa Nhã trợn mắt hốc
mồm kêu lên, còn tưởng rằng mình nhận lầm người! "Cái đó. . . . . . Cái
đó. . . . . . Nhị sư huynh, là anh sao?"
Đại Nhị tùy ý cười một tiếng, rất nhẹ nhàng gật đầu một cái, "Chẳng lẽ tôi thay đổi rất nhiều sao?"
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, "Nhiều, rất nhiều!" Cũng là loại hình cô thích, cái
khác, bốn sư huynh bên cạnh hiệu trưởng đều là kiểu hình cô thích, xem
ra bộ dạng gầy teo yếu ớt, phong độ như thế thật sự như người trí thức
vậy cô rất vui. "Đúng rồi, Nhị sư huynh, vì sao hôm nay anh lại tới
đây?"
"Báo cáo!" Đại Nhị chào theo tiêu chuẩn quân đội, "Chị dâu, hôm nay tôi mang theo nhiệm vụ tới đây!"diễn✿đàn-lê-quý✿đôn
"Phốc!" Tiêu Hòa Nhã bị dáng vẻ nghiêm chỉnh của anh chọc cười, hoàn toàn không để ý vừa rồi anh gọi chị dâu. "Nói, nhiệm vụ gì? Xem tôi có thể giúp
anh hay không!"
"Có thể!" Đại Nhị tự động nghỉ, "Chuyện như vậy không có ngài thật sự không làm được!"
Tiêu Hòa Nhã vội vàng kêu anh ngồi xuống, nhìn dáng vẻ anh ngồi xuống thật
mê người, thiếu chút nữa chảy nước miếng, sao ban đầu cô lại đi yêu
người đó chứ? "Nhị sư huynh, tại sao trước kia tôi không cảm giác được
anh đẹp trai thế này chứ?"
Đại Nhị buồn bực, sao lại nhảy sang đề tài này, mới vừa rồi không phải là nói chuyện nhiệm vụ của anh sao? Chỉ là có người khen cũng là tốt, vì vậy lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười
chống đỡ: "Trước kia tôi cứ đẹp trai nhỏ giọt như vậy, chỉ là ánh mắt
của cô vẫn chăm chú vào lão đại chúng tôi, không có nhìn qua chúng tôi!"
"Vậy sao?" Tiêu Hòa Nhã bắt đầu nhớ lại, . . . . . . Hình như trước kia là
cái dạng nhỏ giọt này. "Cái đó. . . . . . Trước kia cũng thật đẹp trai!"
"Được rồi, đừng nói nữa!" Đại Nhị phất tay, trực tiếp đứng lên: "Lão đại chỉ
cho rôi nửa tiếng để hoàn thành nhiệm vụ, đi thôi, chị dâu!"
"Đợi một chút . . . . ." Tiêu Hòa Nhã ngăn cản anh đến gần, "Anh mới vừa gọi tôi là cái gì? Ai là chị dâu của anh? Còn có cùng anh đi chỗ nào?”
"Cô là chị dâu của tôi, coi như bây giờ không phải, tương lai cũng phải, cô đã là mẹ của tiểu thiếu gia của chúng tôi, thăng cấp làm chị dâu còn
không phải là chuyện sớm muộn hay sao? Về phần cùng tôi đi chỗ nào,
không phải cô muốn đến nhà nhìn Tiểu Bảo của cô sao?" Đại Nhị rất là
đương nhiên hỏi.
"Ai muốn thăng cấp làm chị dâu của anh!" Tiêu
Hòa Nhã nói rõ ràng, "Còn có mau nói cho Thượng Quan Ngưng trả Tiểu Bảo
lại cho tôi! Bằng không. . . . . . Bằng không. . . ." Bằng không cô có
thể làm gì? Xoay người lại tìm trợ thủ, lúc này mới phát hiện ra trong
nhà chỉ có thím Lâm ở nhà, những người khác đã đi làm rồi. Không phải là mới đưa cô trở lại sao? Đi cũng không nói một tiếng? Thật là không có
nhân tính. (tính người)
"Chị dâu, mời!" Đại Nhị rất lịch sự làm
một tư thế xin mời, sau đó nói tiếp: "Nếu tới trễ tôi bị phạt cũng không sao cả, nhưng mà để tiểu thiếu gia bị phạt cũng không đáng đúng không?"
"Sao?" Tiêu Hòa Nhã nhìn chằm chằm, một bộ dạng không thể tin, "Anh ta còn dám xử phạt con tôi? Anh ta không muốn sống rồi phải hay không?"
"Chị dâu, vì an toàn của Tiểu Bảo, cô cùng tôi đi một chuyến đi!" Đại Nhị cố gắng khuyên nhủ.
"Đi thì đi, có gì đặc biệt hơn người!" Tiêu Hòa Nhã cũng đứng dậy theo, cô
thật muốn xem anh có thật sự dám phạt Tiểu Bảo hay không, mắng anh cũng
đã mắng qua rồi, tay của cô cũng bị bỏng rồi, anh cũng không có lỗ vốn,
phải tức giận tới mức như vậy sao?
"Chị dâu xin mời!"
Vì vậy người nào đó cứ như vậy tự động tự phát nhảy vào trong rọ của người ta.
"Thượng Quan tiên sinh? Ngài làm như vậy quá không phúc hậu rồi!" Trong phòng
khách, một bé trai ngồi một bên lắp lại cây súng vừa mới tháo ra khi nãy một bên sóng nước chẳng sao nói.
"Con nên gọi ta là ba!" Nhìn bé trai ngồi đối diện, Thượng Quan Ngưng tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.