Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 92: Giao dịch



"Thượng Quan tiên sinh, tôi chỉ báo cho ngài biết tôi thật sự là con trai của ngài, nhưng không hề nói nhất định sẽ nhận người thân, ngài hoàn toàn hiểu lầm ý của tôi rồi!" Tiêu Tiểu Bảo không dừng lại công việc trong tay, mà chỉ không mặn không nhạt nói.

Thượng Quan Ngưng cảm thấy có chút nhức đầu, đây cũng là điều mà mẹ của con không để ở trong lòng, con thông minh bán mẹ con đi mà mẹ con còn thay con đếm tiền! Tiểu Bảo ba tuổi này, còn khó chơi hơn một người trưởng thành nữa.

"Con dừng việc con đang làm lại!" Thượng Quan Ngưng cau mày có chút bất lực nói.

"Hả?" Tiêu Tiểu Bảo khó có được có lúc dừng tay, khó hiểu nhìn anh một cái.

Thượng Quan Ngưng không thể không nói, tên tiểu tử này còn đáng ghét hơn mình, rốt cuộc trong đầu nó đang chứa những gì? Theo lý mà nói với sự thông minh của Tiêu Hòa Nhã, Tiêu Tiểu Bảo sẽ kém hơn mình mới đúng, đáng tiếc. . . . . ."Con không cảm thấy chúng ta nên nói chuyện một chút sao?"die ;en';'d;an;le;qu;y,don

Tiêu Tiểu Bảo nhún vai, "Tôi không có vấn đề, mẹ sống ở đâu tôi sẽ sống ở đó, về phần bên cạnh mẹ có ông hay không cũng không sao cả!"

Tiêu Tiểu Bảo nói rất rõ ràng, không cần nói với cậu, giải quyết được mẹ cậu thì mọi sự ok.

"Vậy làm giao dịch đi!" Thượng Quan Ngưng đề nghị.

"Giao dịch?" Tiêu Tiểu Bảo để một bộ phận của súng xuống, hình như cảm thấy rất hứng thú với cái đề tài này, "Giao dịch thế nào?"die ;en';'d;an;le;qu;y,don

"Con thích tháo lắp súng?" Thượng Quan Ngưng hỏi.

Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, trước mắt chuyện này chính là cậu vô ý phát hiện ở trong phòng, là thật sự thích. "Đúng vậy!"

"Ba sẽ cho con các loại súng, tạo điều kiện cho con học tháo lắp từ cấp thấp đến cấp cao nhất, thì thế nào?" Thượng Quan Ngưng thả mồi nhử, trời mới biết anh phiền toái như vậy là vì cái gì?dien$dàn#le#quy@don

"Yêu cầu của ông!" Tiêu Tiểu Bảo hỏi, đúng là cậu thích, nhưng không có nghĩa là cậu nguyện ý vì thế này mà đền tiền nhường lãnh thổ. Trừ phi ba trên danh nghĩa của cậu đưa ra điều kiện mà cậu có khả năng tiếp nhận được.

"Về sau sống cùng ba!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói.

"Tôi sẽ không rời khỏi. . . . . ."

"Mẹ con cũng sẽ ở đây!" Biết cậu muốn nói những gì, Thượng Quan Ngưng cắt đứt lời nói của cậu. "Ba sẽ không để cho hai người tách ra, ba chỉ muốn con sống cuộc sống có ba lẫn mẹ, thân phận con riêng sẽ mang đến cho con rất nhiều rắc rối, mà ba không hy vọng con của ba bị người khác tổn thương."

Tiêu Tiểu Bảo bình tĩnh nhìn anh, đột nhiên cảm thấy người ba này cũng không phải là không dùng được, chỉ là cậu vẫn chưa bị tổn thương, cái gì con riêng với không con riêng, ai dám nói cậu không tốt? Chỉ là vì tên ngu ngốc này mẹ cậu đành phải uất ức cầu toàn rồi. "Được, đồng ý!"

"Tiểu Bảo, Tiểu Bảo con không sao chứ?" Tiêu Hòa Nhã vừa xuống xe liền vội vàng vọt vào, vừa nhìn thấy Tiểu Bảo của mình liền vội vàng ôm nó vào trong ngực, "Tiểu Bảo, con không sao chứ? Anh ta có đánh con hay không? Có mắng con hay không? Có không cho con ăn cơm hay không? Có hay không. . . . . ."

"Tiêu Hòa Nhã, cô xem tôi là loại người nào?" Mặt của Thượng Quan Ngưng đen thui, cuối cùng nghe không nổi nữa, vỗ bàn một cái hung dữ nói.

Tiêu Hòa Nhã thưởng cho anh một cái mặt quỷ, không phải Đại Nhị nói đang xử phạt Tiểu Bảo nhà cô sao, cô chỉ quan tâm một chút mà thôi, phải chột dạ như vậy sao?

"Cô. . . . . ." Thượng Quan Ngưng tức giận, choáng mà còn làm bộ dạng như đương nhiên vậy, "Tiêu Hòa Nhã, lá gan của cô lớn nhỉ! Tôi còn tưởng rằng vấn đề trước kia chỉ là do cô nhất thời xúc động, đang tính thương lượng với cô giải quyết cho tốt, hiện tại. . . . . ."

"Đợi đã nào...!" Tiêu Hòa Nhã lập tức buông Tiểu Bảo trong ngực ra, cực kỳ nhanh nhẹn nhào về phía Thượng Quan Ngưng, "Hiệu trưởng, có lời gì từ từ nói, có lời gì từ từ nói!"

Thượng Quan Ngưng hừ lạnh một tiếng, Tiêu Tiểu Bảo thì bất đắc dĩ lắc đầu, người mẹ này rõ là bị người ta ăn sạch sành sanh, khi nào mới có thể chuyển bại thành thắng đây? Thôi, cậu tạo cơ hội cho bọn họ vậy, chuyện còn lại giao cho bọn họ tự thăm dò đường ra!

"Hiệu trưởng, đề nghị của em mấy ngày trước được chấp nhận sao?" Tiêu Hòa Nhã ngồi ở bên cạnh Thượng Quang Ngưng cực kỳ căng thẳng hỏi, một đôi mắt vừa lớn vừa sáng tràn đầy mong đợi, trong lòng cô, biện pháp này là tốt nhất không thể nghi ngờ.

"Chuyện kia cô không cần nói lại!" Thượng Quan Ngưng trực tiếp dập tắt hi vọng của cô, "Chẳng lẽ cô không suy nghĩ cho Tiểu Bảo một chút nào sao?" Thượng Quan Ngưng hỏi.

Tiêu Hòa Nhã khó hiểu, "Tiểu Bảo? Vậy thì có suy nghĩ gì? Tiểu Bảo ở cùng với em được ăn ngon sống tốt vậy còn cần gì nữa?"

Thượng Quan Ngưng trừng cô, để con trai ở bên cạnh cô không biết sẽ nuôi thành cái dạng gì nữa? "Cô không nghĩ tới, con đến tuổi đi học, người khác sẽ cười nhạo con là con riêng, những người bạn nhỏ kia nhìn thấy con sẽ muốn cười nhạo con không có ba sao? Cô làm mẹ như vậy đó hả?"

Tiêu Hòa Nhã bị anh dạy bảo, đầu cúi càng ngày càng thấp, thật giống như phạm vào một trong mười tội nặng nhất, hu hu hu. . . . . . Những thứ này cô thật sự không nghĩ đến, len lén ngẩng đầu liếc con trai của mình một cái, thấy con vẫn bình thường! Dĩ nhiên trừ nhạy bén với tiền, cực kỳ không thích người ngoài, không thích ăn đồ ăn vặt, không thích xem phim hoạt hình, không thích trẻ con gì đó, cái khác đều bình thường! Chỉ là những thứ không thích kia có phải có chút không bình thường hay không?

Tiêu Tiểu Bảo không nói gì, chỉ lo chơi súng, cậu đã đồng ý giao dịch, thì sẽ không mở miệng làm phiền, tất nhiên cậu sẽ không cho là mình không bình thường.

Người nào quy định trẻ con thì phải ăn đồ ăn vặt xem hoạt hình không được thích tiền?

"Cô nói đi cô đã làm tròn bổn phận của một người mẹ chưa?" Thượng Quan Ngưng hỏi.

Tiêu Hòa Nhã càng xấu hổ, hai tay bụm mặt rầu rĩ mở miệng: "Hiệu trưởng, vậy anh muốn thế nào?"

"Về sau sống ở bên cạnh tôi! Cả cô và Tiểu Bảo!" Vẻ mặt của Thượng Quan Ngưng không chút nào thay đổi nói.

"Em không. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã trực tiếp cự tuyệt, nhưng suy nghĩ một chút mình ban đầu tốn nửa tháng sinh hoạt phí để Tiểu Bảo náo loạn hôn lễ là vì sao? Chỉ là cô như vậy có tính là vơ vét tài sản hay không, dựa vào con trai ép anh không thể không phụ trách? Vậy. . . . . .

"Cô còn dám nói không?" Thượng Quan Ngưng trừng cô.

"Em không muốn bởi vì chúng em mà anh liên lụy đến cuộc sống của mình!" Cô luôn cảm thấy mình phạm sai lầm, nếu từ lúc bắt đầu gặp anh không làm ra chuyện kia. Nhưng . . . Anh cũng sẽ không vì chuyện kia mà bỏ mẹ con cô!

"Cô đừng suy nghĩ nhiều quá!" Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng liếc cô một cái, "Để cho cô ở chỗ này, chỉ là vì chất lượng cuộc sống của Tiểu Bảo sau này, dĩ nhiên sau này tôi gặp người trong lòng sẽ kết hôn và sinh con, đến lúc đó tôi sẽ nuôi Tiểu Bảo thật tốt, về phần cô, nếu thích người nào gả cho người nào cũng là tự do của cô, tôi sẽ không quấy rầy!"

"Như vậy sao!" Tiêu Hòa Nhã buồn bực nói, không biết trong lòng là giải thoát hay là mất mát. Cô còn tưởng rằng anh sẽ đối xử với bọn họ như những gì cô nghĩ! Là cô suy nghĩ quá nhiều mà thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.