Mộ Linh Dược? Thượng
Quan Ngưng không thể hiểu được, mình đã trêu chọc cô ta khi nào. Mình ở
Hoa thị đã lâu, cô ta thì ở thủ đô, coi như thỉnh thoảng anh đi thủ đô
một chuyến cũng sẽ không khéo gặp cô ta không đúng? Vuốt cái trán hơi
đau. Thượng Quan Ngưng im lặng.
Buổi sáng, hai cha con ngồi ở bên cạnh bàn ăn chờ một người phụ nữ nào đó động tác chậm chạp để cùng nhau dùng bữa ăn sáng.
Trên lầu Tiêu Hòa Nhã nói sẽ lập tức rời giường nhưng giờ phút này vẫn còn
rúc trong chăn, lại nói cô thật sự không có thói quen dậy sớm, cho nên
nếu không có thói quen đó vậy thì cứ theo thói quen của mình.
"Dương Liễu, cậu đi kêu một lần nữa để cho cô ấy rời giường!" Thượng Quan
Ngưng nhìn đồng hồ đeo tay một chút, sau đó cau mày nói với trợ lý đang
đứng ở một bên chờ phục vụ bất cứ lúc nào.
Dương Liễu cung kính
gật đầu một cái, lúc này mới không tiếng động đi lên lầu hai. Sau đó cốc cốc cốc. . . . . . Tiếng gõ cửa rất có tiết tấu vang lên.
Tiêu
Hòa Nhã rất là bội phục người gõ cửa này, bởi vì cô thích ngủ như thế
nhưng hiện tại cũng không còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng từ trên giường
bò dậy, mặc đồ ngủ chân để trần đi xuống lầu dưới."Anh! Sớm như vậy mọi
người đã tới?"
Hiển nhiên người còn chưa tỉnh táo, trong phòng
khách Nhất - Nhị - Tam - Tứ thấy cảnh tượng như vậy vừa bật cười liền bị lão đại trừng mắt nhìn, từng người một ngoan ngoãn cúi đầu, vô lễ vô
lễ!
Thượng Quan Ngưng trừng bọn họ xong lúc này mới dời tầm mắt
trừng Tiêu Hòa Nhã quần áo không chỉnh tề, đã dọn đến nhà chồng nhưng
bây giờ mới tỉnh ngủ, rất có cảm giác không nhạy bén, hơn nữa quên đeo
mắt kiếng, không thấy rõ khoảng cách giữa người và vật, luôn cảm thấy
không giống bình thường, phòng ốc nhà cô lớn vậy sao?
"Tiêu Hòa Nhã!" Thượng Quan Ngưng hét lớn một tiếng, hoàn toàn thức tỉnh thần trí(tinh thần và trí tuệ) người nào đó.
Tiêu Hòa Nhã kinh ngạc, lúc này mới hí mắt nhìn người đột nhiên xuất hiện ở
trước mặt mình, "Hiệu. . . . . . Hiệu trưởng?" Tại sao anh lại ở chỗ
này? Đợi chút, Tiêu Hòa Nhã nghĩ tới, cô đã dọn đến nhà Hiệu trưởng.
dien dan le quy don
"Tiêu Hòa Nhã!" Thượng Quan Ngưng rất muốn tát cho cô một cái, "Nhanh chóng đi về cho anh!"
"Đi về?" Tiêu Hòa Nhã vui mừng, "Hiệu trưởng, anh quyết định bỏ qua cho mẹ
con em rồi hả? Em đã nói rồi, Hiệu trưởng là một người tốt, làm sao sẽ
làm người khác khó chịu phải không. Hiệu trưởng, em thích anh rồi!" Tiêu Hòa Nhã cười híp mắt rất là hài lòng với kết quả như thế.
Thượng Quan Ngưng liếc cô một cái, bộ dáng cực kì ghét bỏ, cuối cùng đúng là
vẫn không nhịn được dội cho cô một chậu nước lạnh, "Thật xin lỗi, trời
đã sáng rồi, giấc mơ của em có thể thu lại buổi tối mơ tiếp! Anh nói em
đi về là để cho em đi về phòng thay quần áo rồi xuống ăn điểm tâm!" Nói
xong, cũng không nhìn phản ứng của cô trực tiếp xoay người đi về phía
phòng ăn.
Tiêu Hòa Nhã trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn bóng lưng
Thượng Quan Ngưng, mất một khoảng thời gian thật lâu mới phản ứng được,
"Thượng Quan Ngưng, cái tên khốn kiếp này, có phải anh cố ý trêu chọc em hay không?"
"Em có thể nói tiếp, anh cũng không ngại đưa em về phòng!" Thượng Quan Ngưng mặt không chút thay đổi lành lạnh nói.
"Anh. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã đỏ mặt, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng dáng mơ
hồ kia thật sự muốn đứng dậy, mặt đỏ lên, vội vàng nhanh chân chạy lên
lầu. Lúc khẩn trương leo cầu thang thì trượt chân té xuống.
"A. . . . . ."
"Mẹ!" Kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Hòa Nhã, Tiêu Tiểu Bảo vội vàng từ trên ghế trượt xuống, nhanh chóng chạy tới.
Thượng Quan Ngưng cũng chạy tới theo, không nói hai lời trực tiếp ôm cô đi vào phòng ngủ của cô."Tiểu Bảo, đi vào trong phòng khách lấy hộp cứu thương tới đây!"
"Vâng!" Tuy Tiểu Bảo đau lòng, cuối cùng, vẫn vội vàng chạy vào phòng khách, Đại Nhị liền đưa hộp cứu thương đã chuẩn bị xong. Tiểu Bảo nhận lấy vội vàng chạy lên lầu, cậu cũng không phải là không
thể thông cảm cho Thượng Quan tiên sinh vốn là một người đàn ông nhỏ
mọn, mẹ cậu mặc áo ngủ bảo thủ nhưng dù sao vẫn là áo ngủ.
Thượng Quan Ngưng đặt Tiêu Hòa Nhã lên giường, lúc này mới nhẹ nhàng vén áo
ngủ của cô lên trên đầu gối, không tồi chỉ là chày da chứ không có bị
thương nặng, nhưng mà bị thương như vậy cũng cực kỳ sợ cô đau mà không
chịu được.
Thượng Quan Ngưng nhìn nước mắt của Tiêu Hòa Nhã,
không đành lòng trách cứ cô đi đứng không cẩn thận, vừa nhận lấy hộp cứu thương Tiểu Bảo đưa tới, vừa nói sang chuyện khác."Tiêu Hòa Nhã, đợi em cùng đi dạo phố!"
Tiêu Hòa Nhã hít mũi một cái, nghe lời nói của anh sau đó sửng sốt một chút, lại không hiểu nhìn anh: "Đi dạo phố?"
Thượng Quan Ngưng gật đầu, sau đó thì giúp cô xử lí vết thương, "Đúng, đi dạo
phố, mua tất cả những thứ gì em còn thiếu. Thuận tiện cũng mua những thứ Tiểu Bảo thiếu, quần áo gì gì đó!" dien dan le quy don
"Em không có tiền!" Tiêu Hòa Nhã buông tay, rất thản nhiên nói cho anh biết sự
thật này, hiện tại sinh hoạt phí của cô vẫn là cha cô cho, tháng này lại chia cho Tiểu Bảo một nửa, còn mua đồ cái rắm!
Nói đến chuyện
bạc người nào đó đã quên hết, Thượng Quan Ngưng không nói gì liếc cô một cái, sau đó thu dọn hộp cấp cứu, rời đi, "Em chỉ cần mua là được!"
"Hiệu trưởng?" Tiêu Hòa Nhã kêu Thượng Quan Ngưng đã đi tới cửa, giọng nói rất là buồn bã.
Thượng Quan Ngưng nghe tiếng kêu quay đầu lại, rất là không hiểu, "Có chuyện gì?"
"Hiệu trưởng, dù gì em cũng là mẹ của con anh, tại sao em bị thương anh cũng
không đau lòng một chút vậy?" Tiêu Hòa Nhã cực kỳ bi thương nói.
"Không phải anh đã giúp em xử lý vết thương dán miệng vết thương sao!" Thượng Quan Ngưng rất là vô tội.
"You ¬go." Tiêu Hòa Nhã dùng Anh ngữ kiểu Trung Quốc nói với Thượng Quan
Ngưng, sau đó cũng không nguyện để ý đến anh, quay đầu làm bộ đáng
thương nhìn Tiểu Bảo của mình, chợt cảm thấy uất ức, liền chạy đến ôm
cậu hết sức chặt , "Hu hu hu. . . . . . Hay là con trai của mẹ cũng
được, đau lòng cho mẹ!"
"Mẹ, về sau người đi bộ cẩn thận một chút, đừng để ngã nữa!" Tiểu Bảo có chút không yên lòng vội vàng dặn dò.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, "Yên tâm đi, mẹ đã là người lớn, mới vừa rồi chỉ là quá kích động!" dien dan le quy don
Dùng xong bữa ăn sáng, Tiêu Hòa Nhã bị bắt đi dạo phố, Tiêu Tiểu Bảo lại
không thấy đâu, về phần Thượng Quan Ngưng thì đứng ở cửa miệng mỉm cười
phất tay chào tạm biệt cô, nụ cười kia rất tươi, Tiêu Hòa Nhã nhìn thấy
rất không thoải mái.
Liếc mắt nhìn Nhị Sư Huynh cũng đang bất đắc dĩ, "Nhị Sư Huynh, nếu không chúng ta cũng không đi dạo phố mà đi về
được không?" Tiêu Hòa Nhã rất là ôn hòa đề nghị.
Đại Nhị liếc cô
một cái, sau đó mỉm cười lắc đầu, "Lão đại nói rồi, hôm nay nhất định
phải mua hết toàn bộ những đồ dùng còn thiếu!"
"Cô bé, bây giờ em ở nơi này đợi anh...anh đi đỗ xe!" Phố bán các loại hàng hóa, Đại Nhị dừng xe nói với Tiêu Hòa Nhã.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, nếu tới rồi, vậy thì mua thôi! Dù sao cũng không phải là xài tiền của cô! Vì vậy ngoan ngoãn xuống xe.
"Cô chính là Tiêu Hòa Nhã?" Có người sau lưng vỗ vỗ bả vai của cô. Tiêu Hòa Nhã xoay người thì nhìn thấy hai người đàn ông đeo kính đen, mặc dù
kinh ngạc nhưng vẫn thành thật gật đầu một cái, "Tôi là Tiêu Hòa Nhã!"
dien dan le quy don
"Vậy đi theo chúng tôi một chuyến!" Hai người nói xong, cũng không đợi Tiêu Hòa Nhã phản ứng, trực tiếp kéo cô lên xe.