Trong phòng khách, Thượng Quan Ngưng đang dạy Tiểu Bảo chơi cờ vua, có lẽ là do di truyền nên Tiểu Bảo được thừa hưởng trí nhớ chỉ cần nhìn qua một lần thì sẽ không bao giờ quên của bà nội. Thậm chí còn mạnh hơn bà nội một chút, bởi vì trí nhớ của Thượng Quan Vân tốt khi chỉ đối diện với vật chết, còn đối với những người không quan trọng mới nhìn qua sẽ quên ngay. Mà Tiêu Tiểu Bảo lại khác, bất luận là người hay là vật trí nhớ đều siêu tốt.
Mì ăn liền là loại đồ ăn không tốt cho sức khỏe nên từ trước đến giờkhông vào được cửa Sướng Viên, Thượng Quan Ngưng nghe cô kêu mì ăn liền, sau đó nhìn về phía con trai của mình: “Con muốn ăn mì ăn liền?”
Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, sau đó thuận tay ăn luôn con mã của anh, “Tôi biết ông muốn nói ăn mì sẽ không tốt cho sức khỏe, thỉnh thoảng tôi mới ăn, cũng không ăn thường xuyên, nên không tính là nguy hiểm!” Tiêu Tiểu Bảo vân đạm phong khinh nói.
Đại Nhị nhìn thoáng qua Thượng Quan Ngưng nói không ra lời, cúi đầu hai vai run run chứ không dám cười ra tiếng. Bây giờ, anh là người chờ bị xử tội, cũng không thể để anh bị bắt được nhược điểm, chỉ là có thể xác định lão đại nhà mình có hai tử huyệt, một người là Tiêu Hòa Nhã mơ mơ màng màng, một người nữa chính là Tiêu Tiểu Bảo. Cả hai người đều là báu vật của anh.
Thượng Quan Ngưng hung hăng trợn mắt nhìn anh, “Cậu... Không được run, nếu còn run nữa thì coi chừng rơi rớt ra!”
Nghe giọng nói lạnh như băng của lão đại, Đại Nhị lập tức nghiêm người đứng vững.
“Cậu đi mua mì ăn liền!” Thượng Quan Ngưng trừng tiếp, “Mau đi nhanh...”
“Dạ!” Đại Nhị đánh gãy lời nói của anh, không đợi anh nói thêm nhiều lời, người đã bỏ chạy rồi. Ánh mắt anh như không nói lời dư thừa, dĩ nhiên là đi nhanh về nhanh.
Tiêu Hòa Nhã đã chuẩn bị hết thảy, chỉ còn chờ mì ăn liền, cho nên liền chạy tới phòng khách nhìn hai cha con bọn họ chơi cờ, vừa thấy là cờ vua thì đầu óc liền lờ mờ, con trai cô khi nào thì biết chơi cờ vua, cô cho rằng cậu cũng chỉ biết chơi cờ thỏ cáo* giống như mình thôi chứ!
*Mình tra mãi mà không ra cách chơi cờ thỏ cáo, chỉ có hình ảnh minh họa thôi, mọi người xem đỡ, nàng nào biết thì bảo mình nhé!
Thượng Quan Ngưng liếc mắt nhìn cậu một cái, con trai nhà anh mà có bộ dạng giống cô thì coi như xong rồi!
“Mẹ, lát nữa con sẽ dạy mẹ!” Tiểu Tiểu Bảo cũng không ngẩng đầu lên nghiêm túc suy nghĩ nên đi bước tiếp theo như thế nào.
Tiêu Hòa Nhã nhìn cậu nghiêm cẩn(nghiêm túc + cẩn thận) như vậy, vội vàng phất tay, “Không cần đâu, có thời gian thì chúng ta chơi cờ thỏ cáo là được rồi!”
“Dạ!” Tiêu Tiểu Bảo cũng không bắt buộc, mẹ cậu quả thật không thích hợp với mấy trò chơi phức tạp, đơn giản một chút mới thích hợp với cô ấy.
Tiêu Hòa Nhã nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người, sau đó quyết định nhượng bộ lui binh, cũng phải để bọn họ hăng hái mới đúng. Rót ly trà, chạy đến ngồi xuống chiếc ghế sô pha trước cửa sổ sát đất, ánh mặt trời vẫn rực rỡ như cũ, xuyên thấu qua cửa sổ khiến cho cả phòng vàng óng. Phía sau là con trai và ba của con trai cô, nói một cách công bằng, cô thích giờ phút yên tĩnh tốt lành này, thậm chí còn có một suy nghĩ ích kỉ, nếu thời gian cứ dừng lại như vậy thì thật tốt!
“Chị dâu, đã mua mì ăn liền về rồi!” Đại Nhị đã trở về, không những mang mì ăn liền về, mà còn mang theo hai anh em A Long đến để chịu tội.
Tiêu Hòa Nhã chạy chậm đến đón nhận mì ăn liền, khi nhìn thấy A Long thì sửng sốt một chút, cũng không quan tâm tới mì ăn liền nữa.
A Long thụ sủng nhược kinh, anh ta chỉ là một tên côn đồ nho nhỏ, còn bắt cóc cô, cô lại hoàn toàn quan tâm đến anh ta, không nghi ngờ một chút nào.
“Mẹ, ai vậy! Mau nấu mì ăn liền!” Tiêu Tiểu Bảo ở bên trong phòng khách rống.
“Thật xin lỗi, là tôi bắt cóc cô, còn khiến cô...”
“Xuỵt xuỵt!” Tiêu Hòa Nhã duỗi ngón tay ra dựng thẳng trên môi, lúc này mới rống lên với người trong phòng khách, “Được, mẹ sẽ nấu ngay, lát nữa là xong rồi!” Nói xong mới quay đầu, chống lại khuôn mặt có hơi mê mẩn của A Long, “Không thể để cho con trai nhà tôi biết, chuyện đã qua rồi, không phải tôi cũng không có chuyện gì rồi sao? Các người đừng để trong lòng, sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa, tìm một công việc nghiêm chỉnh mà làm, nhất định sẽ có tương lai tốt!”
A Long gật đầu, chỉ là công việc nghiêm chỉnh? Bây giờ phỏng chừng anh sẽ không có cơ hội, cô đại nhân đại lượng không xử lý bọn họ, nhưng lão đại nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Bọn họ đã đến đây, thì đã không suy nghĩ còn sống mà đi ra ngoài. Chỉ cần lão đại đừng thương tổn các anh em khác là được!
“Đúng rồi, các người hãy mau vào ngồi đi, hiệu trưởng đang chơi cờ với Tiểu Bảo đấy!” Tiêu Hòa Nhã vội vàng bảo bọn họ vào, thật đúng là không đánh nhau thì không quen biết mà. Nếu biết sai có thể sửa vậy là được rồi.
“Hiệu trưởng, các người tiếp khách một chút, em đi nấu mì ăn liền!” Tiêu Hòa Nhã nhận lấy mì ăn liền từ trong tay Đại Nhị đi thẳng đến cửa phòng bếp mới rống to với Thượng Quan Ngưng. Sau đó cũng không chờ câu trả lời mà đi thẳng vào phòng bếp. Người giúp việc Dương Tắc cung kính ở bên cạnh trợ giúp.
Trong phòng khách, Thượng Quan Ngưng nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía khách mời trong miệng Tiêu Hòa Nhã.
A Long và em trai anh ta mồ hôi lạnh chảy ròng, vậy mà cô cũng có thể nói ra, kêu lão đại tiếp đón bọn họ, có còn để bọn họ sống nữa không?
“Các người muốn tôi chiêu đãi các người thế nào?” Thượng Quan Ngưng tiếp tục nhìn bàn cờ, giọng điệu không mặn không nhạt hỏi.
Hai anh em A Long mồ hôi tuôn như suối, trong lòng không phải không có kỳ vọng, chỉ cần ngài coi như không có tôi là được, không cần chiêu đãi, thật! Nhưng mà ai dám nói chuyện chứ! Anh ta không dám nói, em trai anh ta lại càng không dám nói rồi!
“Tiểu Bảo, có thể ăn mì được rồi!” Tiêu Hòa Nhã bưng một bát mì ăn liền đi thẳng sang phòng ăn ở sát bên, tiện thể kêu Tiểu Bảo một tiếng.
“Dạ!” Tiêu Tiểu Bảo lên tiếng trả lời, sau đó nhìn thoáng qua ván cờ, vô cùng quả quyết bỏ qua, “Thượng Quan...”
“Hửm?” Thượng Quan Ngưng nhíu mày.
Tiêu Tiểu Bảo nhún vai, được rồi, dù sao sự thật cũng như vậy, cậu cũng không tính là lỗ vốn, “Ba, ba hãy cất bàn cờ này cho thật kỹ, lần sau chúng ta tiếp tục!”
Thượng Quan Ngưng tươi cười đầy mặt, một tiếng ba này thật sự rất thoải mái, vì thế vui vẻ đồng ý, “Đại Nhị, hãy cất bàn cờ cho thật kỹ!”
“Vâng!” Đại Nhị cúi đầu khom lưng, bưng bàn cờ đi lên lầu.