Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 117



Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 117 - Phụ Nữ Tặng Không Tới Cửa Có Thể Mặc Cho Hắn Chơi
https: //gacsach.com

Cô càng sợ nhà trường sẽ lấy nguyên nhân cô làm ảnh hưởng đến danh tiếng, lề lối của trường học để đuổi cô, cho nên cô không dám nói cho bất cứ ai, yên lặng đem chuyện này nuốt vào trong bụng.

Cô sợ nhất là nói với Hoắc Bắc Cảng, cô không dám, cô sợ phải nghe từ chính miệng hắn nói ra, nói muốn đem đứa con trong bụng cô phá bỏ, cô thật sự sẽ sống không bằng chết.

Cô một mình, lúc ấy có bao nhiêu kiên cường, kiên cường đến trường làm giấy tạm nghỉ học nói là đi giải phẫu, rồi sau đó, một thân một mình nhỏ bé, kéo theo một rương hành lý lớn, mua một vé máy bay, bay đi miền nam, đến một thành phố nằm bên bờ biển.

Rời khỏi kinh đô, rời xa quê hương một thân một mình sinh con.

Sau khi sinh con, lại nhắc nhở cô, một nỗi sợ lớn hơn, sợ Tiểu Bao bị Hoắc Bắc Cảng phát hiện, sợ Hoắc Bắc Cảng sẽ bởi vì phẫn nộ mà bóp chết cô, cũng sẽ bóp chết Tiểu Bao.

Ngày ngày trôi qua, chịu đựng khổ sở, tra tấn tinh thần không phải Hoắc Bắc Cảng, mà cũng là cô, không có một ngày nào mà cô không lo lắng hãi hùng vượt qua, cô đã nếm thử cảm giác đêm không thể ngủ, chính là sợ Hoắc Bắc Cảng sẽ đột nhiên tìm được Tiểu Bao, sợ Tiểu Bao sẽ xảy ra chuyện.

Chính là, chung quy cũng là vận mệnh sắp đặt.

Nên gặp lại thì trước sau gì cũng sẽ gặp.

Quan hệ giữa bọn họ, duyên phận giữa bọn họ chính là ngàn vạn sợi tơ, căn bản là cắt không dứt, đời này, chung quy sẽ dây dưa ở bên nhau đến chết mới thôi.

...

"Ding ting ting", "Ding ting ting".

Mộ Sơ Tình ngày hôm sau từ trên giường bừng tỉnh, đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường vẫn luôn kêu réo không ngừng.

Cô đột nhiên duỗi tay đi vuốt đầu tóc lộn xộn một chút, ngốc bức nhìn khắp căn phòng này một lượt, hiện tại cô còn mơ mơ màng màng, còn chưa có tỉnh ngủ, quầng mắt thâm sâu giống như một món quốc bảo, bộ dáng thất thần thoạt nhìn rất trống rỗng.

Giờ phút này cô hô hấp hỗn loạn, thật không thông thuận, nhưng mà bên trong phòng này tất cả mọi thứ lại chân thật đến như thế, đây là phòng cô!

Cô làm thế nào lại ở chính phòng mình?

Ngày hôm qua... Ah, ngày hôm qua chính cô trở về ngủ.

Ngày hôm qua...

Mộ Sơ Tình nháy mắt ngã xuống giường, cầm lấy chăn che mặt mình, thẹn thùng không có mặt mũi gặp người.

Nếu không phải Tiểu Bao đúng lúc ngăn cản, không chừng cô thật sự, đã cùng Hoắc Bắc Cảng ở trên xe chơi...囧.

May mắn, may mắn, Mộ Sơ Tình vỗ vỗ ngực, trấn định lại tâm tình.

May mắn ngày hôm qua bảo vệ thân thể, không có bị Hoắc Bắc Cảng lấy đi.

Ngày hôm qua hắn chỉ là đem cô trở thành công cụ phát tiết dục vọng mà thôi, Hoắc Bắc Cảng hắn là một người đàn ông bình thường, có cái nhu cầu kia cũng là bình thường.

Hoắc Bắc Cảng không thích cô, chính là sẽ không đại biểu cho việc không chạm vào cô, rốt cuộc, cô lại như thế nào chọc cho hắn chán ghét, cô cũng là một người phụ nữ, lại còn là một người phụ nữ không cần tiền, là phụ nữ tặng không tới cửa có thể mặc hắn chơi.

Hắn chính là như vậy mới muốn cô đi.

Hiện tại cô, đã lưu lạc thành một người phụ nữ không cần tiền?!

Mộ Sơ Tình bình tĩnh xuống, lúc sau trên mặt nhiễm một tầng băng sương.

...

Mộ Sơ Tình sửa sang lại bản thân cho tốt, lúc sau thay một bộ tây trang công sở, cô trang điểm nhẹ, khí chất rất chuyên nghiệp, lúc sau liền xuống lầu.

Đi đến bàn ăn trước mặt, Mộ Sơ Tình thấy Hoắc Bắc Cảng, hắn thong thả ung dung ăn bữa sáng, sắc mặt vẫn thối tha như thế, cũng không biết hắn đến tột cùng là cao hứng hay là cái gì, cả ngày liền giữ nguyên cái biểu tình này.

Mộ Sơ Tình lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua giữa hai người, mặt cô đỏ lên một chút, hướng về phía Tiểu Bao đi qua.

Tiểu Bao đột nhiên ngẩng đầu cho Mộ Sơ Tình một ánh mắt.

Những lời Tiểu Bao nói, lại bồi hồi ở trong óc Mộ Sơ Tình.

Hắn đối với mẹ xấu như thế, mẹ phải đến ném cho hắn sắc mặt, cho hắn nhìn thấy chút thái độ, mẹ hiểu không?

Ném cho hắn sắc mặt...

Mộ Sơ Tình bừng tỉnh đại ngộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.