Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 125



Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 125 - Tổng Tài. Cái Câu Ha Hả Này Của Anh. Rất Dọa Người
https: //gacsach.com

Đại bá mẫu là bác gái lớn, nhưng mà dịch ra nghe quê quá, cho nên ad để nguyên văn luôn nha.

Mong mọi người thông cảm. =.=!

--------###

Ah ah ah, làm anh ta đi tìm chết! Anh ta muốn đâm đầu vào tường chết!

Hoắc Bắc Cảng tin nhắn tiếp theo lại gửi qua.

【 sau này không được ở trước mặt Mộ Sơ Tình, lộ ra cậu có di động, lộ ra cậu có bất cứ thiết bị thông tin nào, bị cô ấy biết, cậu nhất định phải chết! Hơn nữa, không thể cho cô ấy lưu lại bất cứ phương thức liên lạc nào, bằng không, ha hả! 】

Tổng tài... cái câu ha hả này của anh... Rất dọa người.

Nói... Dọa đến tôi đều phải tè ra quần...

...

Mộ Sơ Tình sửa sang lại hết thảy mọi thứ, lúc sau liền chuẩn bị tan tầm.

Chính là ở lúc cô sắp tan tầm, Ôn Vấn Nguyệt gõ cửa, đi đến nói với cô: "Mộ giám, người thân tới tìm cô, có muốn tiếp không?"

"Người thân?" Mộ Sơ Tình mày nhăn lại, không thể tưởng tượng, thật là khôi hài, hiện tại cô có người thân lúc nào vậy?

Thân thích loại này, ngày đó sau khi ba mẹ cô mất, còn chưa biến mất hết?

Những cái người thân thích đó, đều không phải có thể trốn liền trốn. Có thể tránh liền tránh, sợ chọc phải cô cái này thiên sát cô tinh sau đó sẽ xui xẻo sao?

Mộ Sơ Tình đôi mắt tò mò, nhìn Ôn Vấn Nguyệt: "Vấn Nguyệt, có biết là người thân nào của tôi không?"

"Mộ giám, người kia nói, là đại bá mẫu của cô, còn có em họ."

"Đại bá mẫu? Em họ!" Giám đốc Mộ có chút ấn tượng, không có ấn tượng cũng khó à, như vậy làm khó dễ người, cô nghĩ nghĩ, phân phó Ôn Vấn Nguyệt: "Cô cho bọn họ vào đi."

Ôn Vấn Nguyệt gật đầu, sau đó rời khỏi văn phòng.

Chỉ chốc lát sau, Ôn Vấn Nguyệt lại gõ cửa, "Giám đốc, người đã tới rồi."

Giám đốc Mộ nhìn nhìn cửa, trầm giọng nói: "Vào cả đi."

Ôn Vấn Nguyệt đẩy cửa, đại bá mẫu của Mộ Sơ Tình, còn có em họ cô, cứ như vậy nghênh ngang đi vào.

Ôn Vấn Nguyệt đi vào, sau đó rời đi, còn đóng cửa lại.

Mộ Sơ Tình nhìn thấy hai người kia, lúc sau có điểm không muốn thừa nhận, đây là thân thích của cô.

Đặc biệt là cái người ở sau lưng đại bá mẫu kia, quả thực chính là giống như nữ giang hồ.

Tóc nhuộm màu, toàn bộ mái tóc nhuộm không dưới 10 màu.

Hơn nữa, cô ta ăn mặc rất mát mẻ.

Phía trên là áo gilê đen, lộ ra bộ ngực đầy đặn, phía dưới là một quần bò đặc biệt ngắn, phía dưới nữa là chân dài trắng nõn.

Điểm chói mắt nhất, chính là trên ngực, còn có đùi là đủ loại hình xăm.

Trên ngực là động vật, đùi và cẳng chân là hoa hồng còn có chữ tiếng Anh.

Mấu chốt là thái độ cô ta còn cà lơ phất phơ, đeo hai cái hoa tai cực lớn, trang điểm một mặt bự phấn, son môi đỏ choét như uống máu xong còn chưa lau khô.

Hiện tại cô ta đứng ở một bên, tùy ý nghịch điện thoại, trên tay đeo đủ các loại nhẫn, lại còn đang nhai kẹo singum.

Không phải Mộ Sơ Tình có ý kỳ thị gì, mà là kiểu phụ nữ thế này cho cô một hình tượng, chính là hình tượng một nữ quái giang hồ.

Thật sự là không có một chút gì gọi là hảo cảm.

Bất quá cô ta đứng bên cạnh đại bá mẫu, này đúng là tư thái ung dung hoa quý, toàn thân ăn mặc hàng hiệu là phu nhân cao quý, đeo mấy món xa xỉ phẩm trên người.

Nhưng mà Mộ Sơ Tình vẫn là không có hảo cảm.

Cái người đại bá mẫu này của cô, chính là sắc bén, miệng độc, nhân phẩm thối tha, tính cách cũng đặc biệt khó có thể ở chung.

Chính là cái loại trong bông có kim, loại người thuận lợi mọi bề.

Nếu là nhà cô tốt, điều kiện tốt, có tiền, liền nịnh bợ cô, nếu như cô suy bại, phá sản, trong một đêm phá sản, liền trực tiếp trở mặt không biết người, lạnh nhạt đuổi cô đi.

Còn sợ cô hại bà ta!

Lúc trước nhà cô phá sản, cái người kêu là đại bá mẫu này của cô, còn không phải là như vậy sao?

"Đại bá mẫu?" Mộ Sơ Tình xuất phát từ lễ phép, từ chỗ ngồi đứng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.