Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 130



Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 130 - Thật Là Vua Nịnh Nọt
https: //gacsach.com

Thật là vua nịnh nọt, a dua nịnh hót, những lời này đều phải đem cô nâng lên đến trời.

"Đại bá mẫu, nếu coi là thân thích, bác đừng nói con không giúp bác, vị trí giám đốc, quản lý này nọ, Hoắc thị bên này không có, bất quá có công việc bán hàng ở trung tâm thương mại, nếu em họ thân ái này mới từ nước ngoài du học trở về, vậy đi làm nhân viên bán hàng, tuy rằng chịu thiệt chút, chính là có thể tập thể dục, rèn luyện rèn luyện, chưa chắc là không thể."

Mộ Sơ Tình cười nói xong, liếc mắt nhìn cái cô Smart kia một, miệng lưỡi thực ôn nhu hỏi cô ta: "Em họ, em cảm thấy ý kiến này như thế nào?"

Tần Tâm còn không kịp phản ứng được đến tột cùng muốn cự tuyệt hay là đáp ứng, bên cạnh Mộ Oanh Oanh lại tính tình bực bội hướng về phía Mộ Sơ Tình tuyên bố, trong lời nói nồng đậm tự hào, mang theo kiêu ngạo, trên mặt viết đầy hai chữ khinh thường: "Mộ Sơ Tình, cô là có ý gì? Tôi là sinh viên hàng đầu từ nước ngoài trở về, tôi là du học sinh, thế nhưng cô kêu tôi đi làm một chức nhân viên bán hàng nho nhỏ, cái này làm sao có thể xứng với thân phận của tôi, tôi không chấp nhận, không cho phép, cô phải sắp xếp cho tôi một vị trí tốt. Không làm giám đốc, quản lý, thì cô cho tôi làm nhân viên tập đoàn Hoắc thị cũng được."

Đi làm nhân viên bán hàng những cái đó suốt ngày đều phải đứng, làm sao có thể, cô ta chắc chắn mệt không chịu được.

Mộ Sơ Tình rất muốn cười, nhưng mà lại cười không nổi.

Mộ Sơ Tình vừa định mở miệng nói chuyện, kêu cô ta cút đi. Tần Tâm vừa vặn nắm bắt được cảm xúc của Mộ Sơ Tình, thật sự sợ Mộ Sơ Tình kêu bọn họ biến đi, cho nên đúng lúc kéo tay Mộ Oanh Oanh lại, ánh mắt sắc bén trừng mắt liếc cô ta một, cảnh cáo, "Oanh Oanh, không cần cãi lại, nghe chị họ con nói, nếu chị họ cho con đi làm nhân viên bán hàng, có cái gì không tốt, cho con từ tầng dưới chót làm lên, từng bước từng bước leo lên."

"Mẹ, sao mẹ có thể như vậy!" Mộ Oanh Oanh tức sắp phát nổ, nhưng mà lại không thể phát tiết.

Tần Tâm bắt được cô ta, cuối cùng trừng mắt một, ý bảo Mộ Oanh Oanh không cần phát giận.

Sau đó, Tần Tâm xoay người sang chỗ khác, nhìn Mộ Sơ Tình, cười theo cùng cô nói: "Sơ Tình, vừa rồi em họ con tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cho nên con không cần so đo với nó nhiều như thế. Dựa theo con nói liền làm cái việc nhân viên bán hàng kia đi, chúng ta ngày mai liền có thể đi làm, bất quá đại bá mẫu muốn cùng con nói một câu, con coi chúng ta trên lập trường là thân thích, ngày mai chờ lúc em họ con đi làm, con dặn dò một chút cho mấy người nhân viên đó phải chiếu cố tốt Oanh Oanh nhà chúng ta, rốt cuộc Oanh Oanh nhà chúng ta từ nhỏ đã được nuông chiều, khả năng làm những việc đó sẽ không quen, hơn nữa cũng chưa có làm qua những việc này, cho nên cũng không quen thuộc, đến lúc đó cũng phải nhờ mấy người nhân viên đó giúp đỡ. Tuyệt đối không thể khi dễ Oanh Oanh nhà của chúng ta."

Mộ Sơ Tình nghe thấy cái này, đột nhiên cười tươi như hoa, liều mạng gật đầu, hứa hẹn với Tần Tâm: "Đại bá mẫu, bác cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ phân phó mấy nhân viên đó chiếu cố Oanh Oanh thật tốt, tuyệt đối sẽ không để bọn họ khi dễ Oanh Oanh. Rốt cuộc lúc trước bác chiếu cố nhà của chúng ta những chuyện đó cũng là rõ ràng trước mắt, ân tình này đúng là không có gì báo đáp."

Tần Tâm nghe thấy Mộ Sơ Tình hứa hẹn cam đoan, tâm tình thả lỏng xuống, bà ta lôi kéo Mộ Oanh Oanh đang tức giận, bản mặt hầm hầm, "Vậy Sơ Tình, chúng ta không quấy rầy con nữa, con tiếp tục đi làm đi, ngày mai Oanh Oanh chúng ta sẽ đi làm đúng giờ. Con chắc là bận việc, chúng ta đi."

Nói xong, Tần Tâm liền lôi kéo Mộ Oanh Oanh mặt đen thùi lùi rời đi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.