Hoắc Tiểu Bao cực kỳ tức giận: "Daddy, xin hỏi là chừng nào chúng ta mới được ăn cơm thế? Mấy món ăn này đã đặt trước mặt chúng ta hơn một tiếng rồi, chúng ta còn không ăn, chẳng lẽ lại đợi đồ ăn tự chui vào mồm hay sao?”
Hoắc Bắc Cảng nhíu mày, nghe Hoắc Tiểu Bao nói mới nhìn sang chiếc đồng hồ lớn cách đó không xa, kim đồng hồ đã chỉ gần 9 giờ rồi.
Mà giờ này người phụ nữ đáng chết Mộ Sơ Tình kia vẫn còn chưa về?
Đúng là anh bắt Mộ Sơ Tình tăng ca, nhưng ban nãy anh đã gọi điện hỏi Giang Thừa rồi.
Giang Thừa nói bảy rưỡi Mộ Sơ Tình đã rời khỏi công ty, cũng tức là bây giờ cô ta không ở công ty tăng ca. Được lắm, người phụ nữ đáng chết kia gần chín giờ rồi không ở công ty tăng ca mà cũng không về nhà! Lại đi đâu ăn chơi lêu lổng rồi?
Bác quản gia thương Tiểu Bao, lần thứ tám đi ra hỏi Hoắc Bắc Cảng: "Tiên sinh, thức ăn nguội hết rồi, tiểu thiếu gia bị đói thật là đáng thương, ngài chắc chắn không định ăn cơm sao? Có cần tôi gọi điện cho bà chủ không ạ?”
Hoắc Bắc Cảng trưng ra khuôn mặt lạnh tanh, dường như đang nghĩ gì đó. Ngay sau đó, anh lắc đầu, dùng giọng nói lạnh như băng phát ra cơn giận: "Không cần quan tâm tới sự sống chết của cô ta."
Nói xong, hắn nhấc đũa chuẩn bị ăn cơm, lại nhìn Tiểu Bao ngồi đối diện: "Tiểu Bao, ăn cơm, mặc kệ mẹ con. Người đàn bà đáng chết đó không định về đâu."
"..." Hoắc Tiểu Bao cảm thấy bản thân thật là oan ức mà, trước giờ nó đâu có đợi mẹ về ăn cơm đâu, hình như người đợi mẹ là Daddy mà...
...
Mộ Sơ Tình cùng Mạc Diệc Phong ăn xong bữa cơm thuận lợi, lại bàn xong chuyện hợp tác, lúc chuẩn bị rời khỏi nhà hàng cơm Tây, cô nhìn thời gian thì thấy đã chín rưỡi, đến giờ về nhà rồi.
Mộ Sơ Tình đứng lên, Mạc Diệc Phong cũng đứng lên theo. Anh ta đi đến trước mặt Mộ Sơ Tình, lúc này cô mới cảm nhận được khoảng cách chiều cao rõ ràng của hai người.
Mạc Diệc Phong cao bằng Hoắc Bắc Cảng, hay là Hoắc Bắc Cảng cao hơn anh ta một chút nhỉ? Mộ Sơ Tình không có cách nào tính toán được, chỉ cảm thấy, nếu nhìn sơ sơ thì hai người có chiều cao xấp xỉ nhau mà thôi.
Có điều, hiện tại trên người Mạc Diệc Phong có được sự trưởng thành mà Hoắc Bắc Cảng trẻ con lông bông kia không có được.
Mọi hương vị chín chắn của một người đàn ông anh ta đều có.
Cũng phải, một người đàn ông 30 tuổi, đối với Mộ Sơ Tình mà nói cũng là khá già, có thể lên bậc ông chú rồi, không trưởng thành sao được?
Lúc thanh toán, Mộ Sơ Tình muốn gọi phục vụ thanh toán, dù sao chuyện hợp tác này cũng là cô mời người ta ăn cơm, tất nhiên không thể để người ta trả tiền được.
Đúng lúc Mộ Sơ Tình lấy ví ra thì Mạc Diệc Phong lại chỉnh bộ vest một chút, nói với Mộ Sơ Tình bằng giọng thuần hậu: "Đi thôi, đã thanh toán rồi."
Đã thanh toán rồi?
Mộ Sơ Tình sửng sốt một chút.
Ban nãy Mạc Diệc Phong đi vệ sinh một chuyến, chẳng lẽ lại thuận tay trả tiền luôn rồi sao?
Mộ Sơ Tình không thoải mái lắm, đâu ra đạo lý mời khách ăn cơm lại để khách trả tiền chứ?
Nhưng lúc cô kịp phản ứng lại thì Mạc Diệc Phong đã bước đi được một đoạn xa, Mộ Sơ Tình giương mắt nhìn bóng lưng rộng lớn của anh ta, thật là gợi cảm.
Mộ Sơ Tình cầm túi đuổi theo: "Tổng giám đốc Mạc, tôi trả tiền lại cho anh, bữa cơm này tôi mời mới phải lẽ."
Mạc Diệc Phong cười nhẹ một tiếng, trong mắt có vài phần lạnh lẽo, anh ta dừng bước, đứng trước mặt Mộ Sơ Tình, khí thế át người: "Mộ Sơ Tình, cô đang làm nhục tôi à?"
"Tôi không..."
"Nếu ăn bữa cơm cũng cần phụ nữ trả tiền thì còn cần đàn ông để làm gì?"