Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 192



Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 192 - Tôi Có Lẽ Đã Gặp Một Tên Giả Thần Tiên
https: //gacsach.com

Mộ Sơ Tình: "..." Lúc trước ông cũng không có nói với tôi, thần tiên thế nhưng buồn cười như thế nha.

Mộ Sơ Tình vừa định cùng Đại Thụ gia gia nói chuyện cho rõ ràng, chính là trong nháy mắt, cô nhìn thấy Đại Thụ gia gia sắp phải biến mất, hiện giờ cũng chỉ còn lại nửa người trên.

Cô sốt ruột, "Đại Thụ gia gia, ông phải đi sao? Tôi còn chưa có hỏi ông tại sao tôi lại bị người hãm hại mà. Thân thế của tôi, ông cũng không có nói rõ ràng mà, ông không cần đi, nói rõ ràng rồi hẵng đi mà."

Đại Thụ gia gia không nhanh không chậm, bình tĩnh cùng Mộ Sơ Tình giải thích: "Ai nha, ta thời gian không đủ, lần sau lại nói tiếp, ta đi đánh bài."

Mộ Sơ Tình: "..."

Tôi chắc là gặp phải một tên thần tiên giả...

"Cạc...cạc...cạc...cạc...cạc..."

Lại là một trận tiếng cạc cạc vang lên, trong nháy mắt, Đại Thụ gia gia cứ như vậy, ở trước mặt Mộ Sơ Tình, biến mất không còn một mảnh.

Vs v

Bởi vậy có thể thấy được, học tập cho tốt, mỗi ngày hướng về phía trước đến tột cùng có bao nhiêu quan trọng, đánh bạc hại người mà!

Tránh xa mấy thứ cờ bạc rồi khiêu dâm, bắt đầu từ tôi, bắt đầu từ mấy vị thần tiên bên cạnh!

Cô làm nửa ngày, cũng không hỏi rõ ràng Đại Thụ gia gia, đến tột cùng là ai hãm hại cô.

...

Lúc Hoắc Bắc Cảng đi đến thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, thang máy đang hoạt động.

Sau lưng là hai bảo vệ đi theo hắn cùng nhau rời đi, Hoắc Bắc Cảng nhìn con số nhảy trên thang máy, khẽ nhíu mày.

Cái này là thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, ngoài hắn ra không có người có thể đi.

Lúc Hoắc Bắc Cảng đứng chờ xem là ai dùng, cửa thang máy vừa mở ra.

Người phụ nữ bên trong, còn chưa có phản ứng lại được, đã bị bảo vệ xung quanh Hoắc Bắc Cảng, nhanh chóng tiến lên, bắt lấy cổ cô ta, đem cô ta xách lên, cô ta bị tóm cổ treo ở giữa không trung.

"Khụ khụ khụ..." Người phụ nữ kia kịch liệt ho khan một trận.

"Cứu tôi..."

Ánh mắt cô ta điềm đạm đáng yêu, nhìn chằm chằm Hoắc Bắc Cảng, hy vọng hắn có thể cho thủ hạ của mình buông tay.

"Cô là ai? Tại sao cô lại ở chỗ này?"

Bảo vệ mở miệng đầu tiên, lạnh giọng chất vấn người phụ nữ trong tay.

Hoắc Bắc Cảng nhìn thoáng qua người phụ nữ kia, hắn không quen biết người này.

Người phụ nữ này, như thế nào đột nhiên lại đi thang máy tổng giám đốc?

Mộ Oanh Oanh thật là bị bảo vệ bóp muốn tắt thở, cô ta chen qua khe hở, giả bộ đáng thương nhìn Hoắc Bắc Cảng cầu tình, thanh âm có chút tắc nghẹn, "Tôi là Mộ Oanh Oanh... Tôi là em họ Mộ Sơ Tình, tôi, tôi... Tôi không cẩn thận đi lên, tôi lần đầu tiên tới công ty này, khụ khụ khụ... Anh yên tâm, tôi không rành đường, cho nên đi nhầm đường."

Mộ Oanh Oanh cảm thấy tâm tình của mình thật là đậu má, vốn dĩ hôm nay cô ta tới đây, trừ bỏ nịnh bợ Mộ Sơ Tình một chút, ngoài ra còn có ý khác, là muốn câu dẫn Hoắc Bắc Cảng.

Đầu tiên, phải cho bọn họ có một ấn tượng khắc sâu.

Bình thường cô ta đọc mấy tiểu thuyết Mary Sue, phim truyền hình cái gì, nữ chính không phải đều là dùng phương thức như thế này ngã vào trong sinh mệnh tổng giám đốc sao?

Mộ Oanh Oanh là một thiếu nữ bị lọt hố, trúng độc văn học Mary Sue, liền tính toán dùng phương thức như vậy, thành công khiến cho Hoắc Bắc Cảng chú ý.

Không khéo, Hoắc Bắc Cảng cảm thấy cô ta tươi mát thoát tục như vậy, cô ta có thể bằng vào chính trên người mình cơn gió thuần phác đáng yêu, hấp dẫn Hoắc Bắc Cảng.

Rốt cuộc, tiểu thuyết không phải đều viết như thế này sao? Nữ chính ngây ngốc ngọt ngào, đều có thể hấp dẫn tổng giám đốc.

Cô ta hỏi rất nhiều người, xác định cái thang máy này chính là dùng riêng cho tổng giám đốc, sau đó cô ta còn vui sướng hài lòng đi lên, điều chỉnh cảm xúc, sau đó làm ra bộ dáng vô tội, đã chuẩn bị diễn kịch, muốn gây sự chú ý với Hoắc Bắc Cảng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.