Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 196



Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 196 - Người Lúc Trước Cứu Anh Là Tôi, Là Tôi.
https: //gacsach.com

Sau đó, cô chống đỡ thân thể, trốn thoát, chính là vì dời đi sự chú ý của bọn bắt cóc, vì để cho Hoắc Bắc Cảng chạy trốn.

Chính là cô bị Hoắc Bắc Cảng nhìn thấy được.

Vì thế trong mắt hắn cho rằng cô chạy trốn, là cô sợ hãi, là cô không cứu hắn, là cô lạnh nhạt.

Đến lúc Mộ Sơ Tình tỉnh lại lần nữa thì lại biết một tin tức, Hoắc Quốc Chương còn có Hoắc Bắc Cảng đã đem Hứa Hạ Đồng trở thành ân nhân cứu mạng.

Bọn họ nói, Hứa Hạ Đồng vì cứu Hoắc Bắc Cảng, bị bọn cướp đánh trọng thương, hơn nữa, cũng là cô ta báo án, mới có thể làm cảnh sát thuận lợi đuổi tới đó.

Chính là Hoắc Bắc Cảng à, anh có biết hay không, người lúc trước cứu anh là tôi, không phải Hứa Hạ Đồng, mà là tôi...Là tôi...

Vì cứu anh, tôi mới bị bọn cướp đánh gãy mấy cái xương sườn, cũng là tôi báo cảnh sát.

Anh biết không?

Anh biết không?

Anh lại không biết.

Ở trong mắt anh, Mộ Sơ Tình chính là một đứa lưu manh tham sống sợ chết, chính là một kẻ không cần anh, hèn hạ vứt bỏ anh.

Kể từ đó, thái độ Hoắc Bắc Cảng đối với Mộ Sơ Tình không phải là lạnh như băng giống tòa băng sơn, nhưng lại là châm chọc như lưỡi hái.

Bất luận hắn như thế nào, cũng không để Mộ Sơ Tình thích hắn.

Mộ Sơ Tình muốn giải thích với hắn, giải thích cô mới là ân nhân cứu mạng Hoắc Bắc Cảng, nhưng mà phải làm như thế nào chứ?

Hắn sẽ không nghe, hắn liền nhận định Hứa Hạ Đồng chính là ân nhân cứu mạng của hắn.

Rồi thì đối với Hứa Hạ Đồng rất tốt, rất tốt, rất tốt...

Mộ Sơ Tình cô ghen ghét muốn điên rồi, ghen ghét muốn chết, ghen ghét đến trong lòng rỉ máu.

Nước mắt trào dâng lên khóe mắt, chất lỏng trong suốt, mang theo vị chua xót, chảy xuôi xuống khóe miệng cô, thấm vào trong đầu lưỡi, cô mới cảm giác được bản thân đang khóc.

...

Khi Mộ Sơ Tình đi đến bãi đỗ xe, thấy xe của Hoắc Bắc Cảng ở rất xa, cô lãnh đạm đi qua chỗ hắn.

Chính là ngay lúc này, Hoắc Bắc Cảng nháy đèn xe, tiếp sau đó hắn khởi động xe, tiếng xe nổ máy, nguy hiểm làm Mộ Sơ Tình nhíu mi một chút.

Lúc Mộ Sơ Tình cách chiếc xe càng ngày càng gần, Hoắc Bắc Cảng đột nhiên lái xe, hướng về phía Mộ Sơ Tình vọt qua.

Mộ Sơ Tình trừng lớn đôi mắt, trước mặt một mảnh trắng xoá, cô bị dọa liên tục lùi lại, bị hành động của Hoắc Bắc Cảng dọa sợ.

Hoắc Bắc Cảng không có ý định buông tha cho cô, xe càng lúc càng nhanh, hắn đây là quyết tâm muốn đâm chết cô.

Đến cuối cùng, tốc độ của Mộ Sơ Tình theo không kịp tốc độ Hoắc Bắc Cảng, ở một giây mấu chốt, Mộ Sơ Tình liền nhắm hai mắt lại. Cắn chặt răng, chấp nhận việc sắp bị hắn đâm chết, nhưng Hoắc Bắc Cảng ở một giây cuối cùng, thời điểm đến gần sát cô, hắn lại ngừng động tác.

Không khí đột nhiên tĩnh lặng.

Tĩnh lặng đến đáng sợ.

Trái tim Mộ Sơ Tình đập liên hồi như muốn vọt ra ngoài.

Cô bị dọa vẫn luôn thở dốc, hơn nửa ngày mới phản ứng lại được, cô không có việc gì.

Cô mở mắt ra, cứ đứng gần như vậy, thấy rõ Hoắc Bắc Cảng trong xe.

Hoắc Bắc Cảng ở trong xe, cặp mắt khát máu, nhìn cô, cả người tức giận đáng sợ, dọa người, tay nắm chặt lấy tay lái, giống như là đang dùng sức.

Hắn muốn đâm chết cô, lương tâm hắn sẽ không đau, sẽ không áy náy sao?

Hoắc Bắc Cảng hoàn toàn chính là người ba ngày không leo lên nóc nhà lật ngói, thì sẽ thường xuyên hai ngày ba bữa liền phát giận.

Mộ Sơ Tình muốn tìm thứ gì đập hắn, cô nghiến răng nghiến lợi ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, vài giây sau cô bỏ cuộc.

Cô xoay người, cầm lấy túi xách, giẫm giày cao gót muốn rời đi.

Thanh âm Hoắc Bắc Cảng từ sau lưng vang lên, lớn tiếng: "Mộ Sơ Tình, lên xe."

Mộ Sơ Tình cười "ha", rồi đi càng lúc càng nhanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.