Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 322: Chương 322




Hoắc Tiểu Bao cạn lời, trợn trắng mắt nhìn Mộ Oanh Oanh, tiếp tục điều khiển chiếc xe từ xa chạy lòng vòng.

"Sơ Tình, con nói cái trò chơi ấu trĩ như thế mẹ không cần chơi với con đâu, kỹ thuật diễn của mẹ thật sự là rất tệ, cái diễn xuất đó của mẹ chỉ có thể đổi được một hộp cơm thôi có được không?"
Mộ Oanh Oanh càng ngày càng cảm thấy tò mò với thằng nhóc này, nhưng mà nghe cái cách xưng hô, hẳn là nó rất thân với Mộ Sơ Tình, thằng nhóc này rất đẹp trai, giống như là bản sao còn nhỏ của Hoắc Bắc Cảng vậy!
Bản sao của Hoắc Bắc Cảng!
Chẳng lẽ là!
*Hoắc Tiểu Bao nói với Mộ Sơ Tình là wo với ni chứ không có gọi là 妈 nha, cho nên Mộ Oanh Oanh mới ko biết đây là con của Mộ Sơ Tình.

"Con trai?" Mộ Oanh Oanh sợ hãi kêu lên một tiếng, có chút hoảng sợ với cái ý nghĩ này.


Hoắc Tiểu Bao khoanh hai tay trước ngực, "Mẫu thân! Đúng là tại hạ."
"Làm sao có thể?" Vẻ mặt Mộ Oanh Oanh ngạc nhiên không tin được, khóe môi bị dọa tái nhợt, "Mình làm sao lại có con chứ?"
Hoắc Tiểu Bao: "......!Này, Sơ Tình, đây là mẹ diễn theo kịch bản nào vậy, mất trí nhớ sao?"
Mộ Oanh Oanh bị Hoắc Tiểu Bao nói làm cho hoàn hồn, may là không có làm trò, lộ ra sơ hở trước mặt Hoắc Bắc Cảng, bằng không chắc chắn sẽ khiến hắn nghi ngờ, chẳng qua hiện tại......!Hiện tại......!Mộ Oanh Oanh cũng rất khó chấp nhận được việc Mộ Sơ Tình thế nhưng lại có một đứa con với Hoắc Bắc Cảng!
Đáng giận! Hai người bọn họ thế nhưng đã có con, khó trách Hoắc Bắc Cảng một lòng một dạ với Mộ Sơ Tình, nguyên nhân chính là bởi vì Mộ Sơ Tình sinh cho hắn một đứa con trai, cho nên địa vị liền vững chắc như thế!
Mộ Oanh Oanh trừng mắt nhìn Hoắc Tiểu Bao, tưởng tượng đến nó là con trai của Mộ Sơ Tình, cô ta liền cảm thấy ghê tởm! Người phụ nữ này, bản lĩnh thật lớn, còn sinh cả con nữa.

Vừa vặn Hoắc Tiểu Bao điều khiển chiếc xe chạy tới dưới chân Mộ Oanh Oanh, đụng vào Mộ Oanh Oanh, Mộ Oanh Oanh vốn dĩ đang tức giận, hiện tại nhìn thấy Hoắc Tiểu Bao như vậy, càng thêm bực bội, ngồi xổm người xuống nhặt chiếc xe của Hoắc Tiểu Bao lên, trực tiếp ném về phía góc tường.


"Bộp" một cái, chiếc xe bay vào góc tường, bởi vì là hàng cao cấp cho nên không dễ gì hư hao, chiếc xe không có bị vỡ, va vào tường xong bị lật ngửa lại, Hoắc Tiểu Bao còn đang khiếp sợ chưa kịp hoàn hồn, Mộ Oanh Oanh đã nổi trận lôi đình mắng cho nó một trận: "Con ở đây chơi ô tô điều khiển từ xa cái gì, cút về phòng mình mà chơi đi!"
Hoắc Tiểu Bao kinh hoảng nhìn Mộ Oanh Oanh, trong lòng sợ hãi có chút không biết phải làm sao.
Sơ Tình tại sao lại như vậy, Sơ Tình vẫn luôn đối với nó rất ôn nhu, đều không có nổi giận lên với nó, hiện tại thế nhưng lại bạo nộ với nó, thật sự rất kỳ quái, chẳng lẽ là hôm nay công việc của Sơ Tình có chỗ nào không hài lòng sao?
Tuy rằng Hoắc Tiểu Bao nghi hoặc trong lòng nhưng mà nó lại đau lòng cho Mộ Sơ Tình, không muốn làm cô tức giận, cho nên ngoan ngoãn nhặt chiếc ô tô điều khiển từ xa lên, đi về phòng.

Mộ Oanh Oanh lúc này mới hết giận một nửa, cô ta đi vào nhìn bày trí trong căn nhà, càng nhìn càng thấy vừa lòng, cô ta không nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng đâu, nghĩ thầm, chắc là hắn còn chưa có về nhà.

Mộ Oanh Oanh liền ngồi ở trên sofa chờ hắn trở về, nhìn thấy hình ảnh hiển thị trên máy theo dõi ở cửa, thấy người ở cửa là Hoắc Bắc Cảng, cô ta liền khống chế không được tim đập loạn xạ, chạy ra cửa chờ Hoắc Bắc Cảng!
Lúc Hoắc Bắc Cảng vừa mới mở cửa ra, Mộ Oanh Oanh đã sốt ruột bổ nhào vào trong ngực hắn, ôm chặt hắn! Ngọt ngào: "Ông xã, anh trở về rồi, em nhớ anh quá à!"
Hoắc Bắc Cảng chấn động, sau lưng cứng còng lại, ngây ngẩn cả người, có chút không hiểu nhìn Mộ Sơ Tình đang ở trước mặt, đôi tay không có vòng qua ôm lấy cô mà lại cứng đờ ở giữa không trung.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.