Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 35



Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 35 - Giám Đốc Mộ! Em Đã Có Người Yêu Chưa?
https: //gacsach.com

Giang Thừa vốn định phủ nhận lời nói của Hoắc Bắc Cảng, nhưng sau khi chạm phải ánh mắt sắc bén của anh, Giang Thừa ngay lập tức liền gật gật đầu, thay đổi ngữ khí, hùa theo lời nói của Hoắc Bắc Cảng, "Đúng vậy, tổng giám đốc. Công ty đã có văn bản quy định rõ ràng giữa nhân viên trong công ty không được phép có tình cảm yêu đương."

2

Hoắc Bắc Cảng nghe đến đây liền cười lạnh 1 cái, sự chú ý đầu tiên liền chuyển hướng lên người Mộ Sơ Tình, nhìn chăm chú gương mặt của Mộ Sơ Tình hỏi như có ý gì đó: "Nếu như có người có tình yêu công sở, thì tôi nhớ là bị sa thải đúng không?

Giang Thừa bị những lời nói này dọa đến mức muốn toát mồ hôi lạnh, tổng giám đốc nói những lời này rõ ràng là nhằm vào Mộ Sơ Tình, Giang Thừa lúc này cũng không biết nên giúp ai.

Dưới ánh mắt vừa sắc vừa cám dỗ của Hoắc Bắc Cảng, Giang Thừa đành bất đắc dĩ gật đầu.

Bầu không khí ở thời điểm này đột nhiên lắng xuống rất nhiều, bên trong phòng họp không mở điều hòa mà dường như lạnh đến đóng băng, Mộ Sơ Tình cảm thấy phía sau lưng lạnh đến ngứa ran, một luồng khí lạnh bất an quét qua trong lòng, khiến cô không cách nào trấn tĩnh được.

Mộ Sơ Tình biết, là Hoắc Bắc Cẳng cố ý, cố ý khiến cô mất mặt tại trận, khó xử tại chỗ?

Vừa nãy có lẽ là Hoắc Bắc Cảng hiểu lầm rồi, hiểu lầm là Giản Cầu và cô, cho rằng cô cho anh đội 1 cái mũ xanh sặc sỡ, vì vậy anh mới muốn chỉnh đốn cô đến vậy, khiến cô bị mất mặt.

Ngay lúc Mộ Sơ Tình cúi đầu trầm tư xem nên giải quyết thế nào, Hoắc Bắc Cảng dùng chất giọng trầm thấp đột nhiên nói: "Giám đốc Mộ."

"A?" Mộ Sơ Tình không phản ứng lại, nghe thấy người khác gọi tên mình, dưới phản xạ có điều kiện liền đáp lại 1 câu. Ngay lập tức liền ngây ngây ngốc ngốc ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Bắc Cảng khiến cô có chút sợ hãi.

Hoắc Bắc Cảng nhìn biểu tình trên mặt cô, đột nhiên liền nổi lên 1 suy nghĩ, "Giám đốc Mộ, xin hỏi cô đã có người yêu chưa?"

Mộ Sơ Tình không biết rốt cục anh ta muốn chơi trò gì, nhưng vẫn cứ thành thật mà lắc đầu, phủ nhận: "Chưa có."

"Vậy còn chồng thì sao?"

Ngay lập tức, Hoắc Bắc Cảng lại lạnh lẽo hỏi thêm 1 câu.

"..."

Mộ Sơ Tình ngưng lại 1 chút, cúi đầu, cô trốn tránh trong bóng tối, ngón tay đan lại với nhau, gương mặt có chút nhợt nhạt, khẽ nhếch khóe môi, không biết nên trả lời thế nào mới tốt.

Mộ Sơ Tình thừa nhận, sau khi nghe thấy cách hỏi này, trong lòng cô liền không ngừng kích động.

Nếu như thừa nhận đã có chồng ngay tại đây, Hoắc Bắc Cảng liệu có hỏi cô, chồng của cô là ai?

Mộ Sơ Tình sợ việc như vậy sẽ diễn ra, tỉ mỉ chần chừ mất vài lần, cuối cùng hình như đã dứt khoát hạ quyết tâm, cô lắc đầu, cắn môi, phủ định một cách bất an: "Không, tôi vẫn chưa có chồng."

Tốt, Hoắc Bắc Cảng vốn dĩ vẫn còn chút thoải mái, sau khi nghe xong câu nói của Mộ Sơ Tình thì lông mày hoàn toàn nhăn lại, sắc mặt âm u đáng sợ, toàn thân nhuộm 1 màn sương mù, loại sương mù này thật khiến người khác phải cẩn trọng, trên người anh tỏa ra khí lạnh, khiến người khác nhìn vào đều sợ hãi.

Bây giờ anh ta toàn thân đều viết: "Đừng có lại gần anh ta, anh ta đang chuẩn bị phát điên."

Đối mặt với Hoắc Bắc Cảng đột nhiên thâm trầm lạnh lẽo như vậy, trong lòng Mộ Sơ Tình nhảy lên 1 cái, cảm thấy hơi sợ hãi.

Các nhân viên trong phòng họp này đều bị sự chuyển biến bất ngờ của Hoắc Bắc Cảng dọa, mọi người ngồi thẳng người, không dám hé răng một câu, đều ngồi ngay ngắn.

Mộ Sơ Tình lại cảm thấy toàn thân cứng đờ không cách nào cử động được.

Giây tiếp theo, Hoắc Bắc Cảng bỗng nhiên từ chỗ ngồi đứng dậy, trước lúc rời khỏi phòng họp còn trừng mắt lên nhìn Mộ Sơ Tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.