Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu

Chương 164



Đường Vũ đi vào phòng làm việc của tổng thống......

“Cốc cốc cốc......” Cửa phòng làm việc vang lên.

Bùi Tuấn Vũ cúi đầu nhìn tài liệu trong tay lạnh giọng nói “Vào đi!”

Đường Vũ đẩy cửa đi vào, cung kính nói “Tổng thống, đây là tài liệu mà anh muốn!”

Bùi Tuấn Vũ ngẩng đầu cầm tài liệu lạnh giọng nói “Sau này không được tái phạm như vậy nữa!”

“Vâng, tổng thống, tôi biết sai rồi!” Đường Vũ cúi đầu nói.

“Đi ra ngoài đi!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.

Đường Vũ đứng đó ngẩng đầu nhìn anh, muốn mở miệng nói ra sự việc mình nhìn thấy.......

“Còn có chuyện gì?” Bùi Tuấn Vũ cúi đầu viết lên tài liệu hỏi.

Đường Vũ đứng đó vẫn còn do dự có nên nói hay không, Bùi Tuấn Vũ dựa người vào ghế hỏi lại “Còn chuyện gì?”

Đường Vũ do dự cuối cùng quyết định vẫn nên nói ra “Tổng thống, hôm nay tôi nhìn thấy phu nhân!”

“Cậu nhìn thấy ở đâu?” Bùi Tuấn Vũ nhìn anh ta hỏi.

“Lúc tôi về nhà lấy tài liệu thì thấy phu nhân, cô chủ còn có Tiếu Bằng!” Đường Vũ cung kính nói.

“Cái gì......?” Bùi Tuấn Vũ nhíu mày nói “Anh ta cũng ở đó?”

Đường Vũ gật đầu “Vâng!”

Bùi Tuấn Vũ từ trên ghế đứng dậy, cầm áo khoác của mình mặc vào......

Đường Vũ thấy dáng vẻ vội vàng của anh hỏi “Tổng thống, anh muốn đi đâu?”

“Tôi còn có thể đi đâu, đương nhiên là đi tìm vợ!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.

“Tổng thống, lát nữa các ngị sĩ sẽ đến, anh đi như vậy không tốt đâu?” Đường Vũ ngăn lại.

“Bây giờ tôi không quản nhiều như vậy!” Bùi Tuấn Vũ nhìn anh ta nói.

“Tổng thống, vẫn nên lấy đại cục làm trong, anh nên biết bây giờ rất nhiều người đang nhăm nhe vị trí này của anh!” Đường Vũ nói điểm chính.

Bùi Tuấn Vũ nhíu mày ngồi trở lại bàn làm việc!

“Tổng thống, anh đừng lo lắng, có em họ tôi cùng Tiểu Ngọc ở đó, sẽ không có chuyện gì đâu!” Đường Vũ nói.

“Đi ra ngoài đi!” Bùi Tuấn Vũ ra lệnh đuổi khách!

Đường Vũ đứng đó liếc nhìn anh sau đó xoay người đi ra ngoài!

Bùi Tuấn Vũ xoay ghế về phía cửa sổ, anh không biết bây giờ cô nghĩ gì nhưng mà sau khi hội nghị kết thúc anh phải hỏi cho rõ!

Mấy người đến một quán ăn Trung Quốc, mấy người gọi món rồi trò chuyện, Bùi Mộng Na hỏi “Lôi Ti, khi nào chị quay lại?”

“Có thể sẽ không quay lại!” Đỗ Lôi Ti không chút suy nghĩ trả lời.

“A.... ...?” Bùi Mộng Na kinh ngạc nhìn cô tiếp tục hỏi “Tại sao lại không quay lại?”

Đỗ Lôi Ti buông đôi đũa trong tay “Chị cảm thấy nơi này không hợp với chị, hơn nữa mẹ chị tuổi cũng đã lớn, chị không muốn rời đi!”

“Lôi Ti, vậy nếu tôi nhớ cô thì phải làm sao?” Tiểu Ngọc bĩu môi.

“Đừng làm vẻ mặt như vậy, cô có thể đến thăm tôi? Hơn nữa, sau này tôi rảnh cũng sẽ đi thăm cô!” Đỗ Lôi Ti nói.

Cô cảm thấy nơi này không có gì đáng để cô ở lại, đối với người đàn ông đã làm cô tổn thương kia cô muốn lựa chọn tin tưởng anh nhưng trong lòng cô rất mâu thuẫn, cho nên bây giờ lựa chọn rời khỏi đây là một lựa chọn tốt?

“Lôi Ti, chị quyết định rồi sao?” Bùi Mộng Na thử hỏi.

“Ừ, quyết định rồi!” Đỗ Lôi Ti gật đầu.

Tiếu Bằng mất mát ngồi đó, xem ra anh ta một chút cơ hội cũng không có......

Chỉ là anh không phải người ích kỷ, nếu cô không chọn anh, anh cũng sẽ chúc phúc cho cô!

Lý Mật nhìn thấy ai cũng có tâm sự riêng liền nói “Lôi Ti......”

Đỗ Lôi Ti quay đầu nhìn cô “Có chuyện gì?”

Lý Mật lắc đầu “Không có......Không có gì!”

Mấy người nói chuyện một hồi, Đỗ Lôi Ti nói “Rốt cuộc cũng phải chia tay, tôi phải đi rồi, còn nữa nếu hai người nhớ tôi thì có thể gọi điện thoại!”

Đỗ Lôi Ti nói xong liền đi ra ngoài!

Tiếu Bằng đứng dậy, đi tới quầy thanh toán tiền, xách hành lý đi tới cạnh người Đỗ Lôi Ti nói “Lôi Ti, chúng ta đi thôi!”

“Lý Mật, đi thôi!” Đỗ Lôi Ti quay đầu nhìn Lý Mật nói.

Lý Mật đi tới nói “Cô không quay lại vậy tôi cũng không đi cùng!”

“Tôi không quay lại nhưng Tiếu Bằng quay lại, hai người có thể cùng quay về!” Đỗ Lôi Ti nhìn hai người nói.

“Đi đi, nếu tôi không có Tiểu Vũ thì tôi đã đi cùng rồi!” Bùi Mộng Na khuyên.

Tiểu Ngọc nhận được ánh mắt của Bùi Mộng Na liền nói “Tôi cũng vậy, nếu phải vì tiền thuê phòng tôi cũng sẽ đi cùng!”

Lý Mật nghe thấy bạn mình khuyên cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý “Được rồi, vậy tôi sẽ đi cùng!”

Đỗ Lôi Ti đi tới bên cạnh Tiểu Ngọc cùng Bùi Mộng Na khẽ nói “Tôi đi trước, nhớ, sau này hai người có thời gian nhất định phải đi thăm tôi, biết không?”

“Biết rồi” Tiểu Ngọc gật đầu lia lịa.

“Em cũng biết rồi!” Bùi Mộng Na cũng nói theo.

Bây giờ cô không lo lắng sau này sẽ không nhìn thấy Lôi Ti, bởi vì anh cô căn bản sẽ không để cô ấy rời đi quá lâu, chờ xem, sắp có kịch hay để xem rồi!

Ha ha ha!!!

Cô thật là tài!

“Vậy hai người về đi, chúng tôi đi đây!” Đỗ Lôi Ti nhìn họ nói.

“Đi thôi, lôi Ti, đến giờ rồi!” Tiếu Bằng xách hành lý đứng đó nói.

Đỗ Lôi Ti lưu luyến không rời, vừa đi vừa quay đầu nhìn hai người đang vẫy tay tạm biệt, chảy nước mắt nói “Hẹn gặp lại!”

Lý Mật cầm tay cô nói “Lôi Ti, đừng khóc, cũng không phải sau này sẽ không nhìn thấy nữa?”

“Cô thì biết gì?” Đỗ Lôi Ti vừa lau nước mắt vừa nói “Chúng ta ở chung trong một thời gian dài như vậy, lập tức không thấy đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu!”

Tiếu Bằng đi phía sau gọi điện thoại cho người mua vé tàu!

Lý Mật quay đầu nhìn anh ta “Tiếu Bằng, sao anh đi chậm vậy?”

Tiếu Bằng bước nhanh tới “Tôi mới gọi điện thoại mua vé, bây giờ chúng ta đến bến tàu đi!”

“Hay là lái xe của tôi đi!” Lý Mật nhìn hai người nói.

Đỗ Lôi Ti nhìn cô hỏi “Vậy xe đậu ở đâu?”

“Ở bãi đậu xe, lúc quay về tôi đi lấy là được!” Lý Mật cười nói.

“Thì ra là vậy?” Đỗ Lôi Ti gật đầu.

Lý Mật cầm chìa khóa xe đưa cho Tiếu Bằng “Đưa cho anh, tôi cùng Lôi Ti ngồi phía sau!”

Tiếu Bằng cầm chìa khóa xe, mở cửa lên xe!

Đỗ Lôi Ti mở cửa sau lên xe ngồi, Lý Mật vòng qua bên kia cũng mở cửa lên xe ngồi!

Tiếu Bằng khởi động xe đi tới bến thuyền!

Bùi Mộng Na cùng Tiểu Ngọc nhìn chiếc xe rời đi, vẫy tay, Tiểu Ngọc hỏi “Mộng Na, lát nữa cô đi đâu?”

“Tôi à, tôi cũng không biết, lát nữa tôi về nhà!” Bùi Mộng Na nói.

Tiểu Ngọc nhìn cô cười nói “Hay là tới nhà tôi chơi đi?”

“Chỗ của cô?” Bùi Mộng Na trợn to mắt nhìn cô hỏi.

Tiểu Ngọc cười gật đầu “Đúng, tôi đã thuê phòng rồi, Lý Mật cũng chưa từng đến!”

Bùi Mộng Na nhìn đồng hồ trên cổ tay, chưa đến giờ Tiểu Vũ tan học, dù sao cũng rảnh “Vậy cũng được!”

Nói xong cầm tay Tiểu Ngọc đi về phía xe mình!

Bùi Mộng Na ngồi lên xe “Tiểu Ngọc, nhà cô ở đâu?”

“Ở trong hẻm trên phố Quang Hoa!” Tiểu Vũ nói.

Bùi Mộng Na nhíu mày nhìn cô “Sao cô lại thuê phòng ở đó?”

Tiểu Ngọc nhìn cô nói “Không sao cả, tôi cảm thấy vẫn tốt!”

“Cô không biết chỗ đó không an toàn sao?” Bùi Mộng Na nhìn cô nói.

“Không sao, lại nói tôi không có tiền, mấy tên trộm thấy tôi cũng phải trốn đấy!” Tiểu Ngọc nói đùa.

“Tiểu Ngọc, cô làm ở nhà tôi nhiều năm như vậy còn làm việc ở nhà thư ký Đường, tối lại đi hát, tiền cô kiếm được cũng không ít, tại sao lại ở nơi như thế?” Bùi Mộng Na không hiểu hỏi.

Tiểu Ngọc nghe thấy lời cô nói liền than thở “Tôi căn bản không kiếm được nhiều tiền!”

Bùi Mộng Na nhíu mày hỏi “Vậy tiền của cô đâu?”

“Tiền của tôi tất cả đều gửi về cô nhi viện rồi!” Tiểu Ngọc cười nói, bây giờ cô nghĩ đến cô nhi viện liền cảm thấy vui!

“Cô nhi viện......?” Bùi Mộng Na vừa lái xe vừa trợn to hai mắt hỏi.

Tiểu Ngọc cười gật đầu “Đúng, cô nhi viện!”

Bùi Mộng Na không thể tin hỏi “Cô đem tất cả tiền của mình cho cô nhi viện?”

“Đúng vậy, tôi lớn lên trong cô nhi viện, hơn nữa bây giờ tôi kiếm được một ít tiền nên muốn giúp đỡ viện trưởng cho nên tôi liền gửi hết về cô nhi viện!” Tiểu Ngọc cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.