Đỗ Lôi Ti vui mừng gật đầu mỉm cười nói “Được, dì cũng thích tiểu Vũ!”
Bùi Vũ rời khỏi ngực cô, kéo cô đi về phía bàn ăn.
Bùi Mộng Na nhìn thấy vậy rất vui, cô không ngờ, tiểu Vũ có thể tiếp nhận Lôi Ti nhanh như vậy, cô cũng theo sau đi tới bàn ăn.
“Dì ơi, dì ngồi đây đi, như vậy dì cũng có thể gắp thức ăn cho cháu!” Nói xong Bùi Vũ cũng ngồi trên ghế.
“Ba, ba về rối sao?” Bùi Vũ nói xong chạy tới cạnh ba.
“Ừ!” Bùi Tuấn Vũ đơn giản trả lời.
“Anh, bây giờ một nhà chúng ta rất vui vẻ, bây giờ tiểu Vũ đã tiếp nhận chị dâu cho nên bây giờ thật hạnh phúc!” Bùi Mộng Na vui mừng nói.
Bùi Tuấn Vũ cầm tay con trai đi tới bàn ăn ngồi xuống, Bùi Mộng Na nhìn thấy Đỗ Lôi Ti còn đứng, vì vậy mở miệng “Chị dâu, nhanh ngồi đi, chúng ta ăn cơm!”
Trong lúc nói chuyện Bùi Tuấn Vũ cũng không nhìn cô, Đỗ Lôi Ti ngồi xuống......
Lúc Đỗ Lôi Ti ngồi xuống, cảm thấy dưới mông có gì đó nhưng thấy tất cả mọi người đã ngồi nên cô không dám mở miệng.
Bùi Vũ nhìn cô, nở nụ cười, vừa cười vừa nói “Dì ơi, có phải dì ngồi cảm thấy không thoải mái không?”
“Không có gì, chỉ là cháu cảm thấy rất vui!” Bùi Vũ cười nói.
Cứ như vậy bữa ăn tối kết thúc.
Bùi Tuấn Vũ quay về phòng làm việc!
Đỗ Lôi Ti cũng muốn đứng lên nhưng cô làm thế nào cũng không thể nào đứng dậy được.
“Chị dâu, sao chị vẫn còn ngồi đó, mau về phòng nghỉ ngơi cho khỏe đi, nếu không sẽ không có sức chuẩn bị cho hôn lễ!” Bùi Mộng Na nhìn cô nói.
“Ha ha ha ha......cô lên trước đi, tôi ngồi đây một lát nữa sẽ lên!” Đỗ Lôi Ti nhìn cô nói.
“Vậy cũng được, em về phòng đây!” Nói xong, Bùi Mộng Na đứng dậy quay về phòng.
Cả phòng lớn chỉ còn lại một lớn một nhỏ ngồi đó, Bùi Vũ vui vẻ nói “Dì à, sao dì không quay về phòng?”
Choáng, thằng bé này biết rõ còn hỏi, rõ ràng đây chính là kiệt tác của thằng bé vậy mà vẫn giả bộ tốt bụng hỏi.
Đỗ Lôi Ti tức giận mỏe miệng “Vạy sao cháu còn chưa đi?”
“Dì à, cháu muốn đi cùng dì cho nên mới ngồi đây chờ dì?” Bùi Vũ chậm rãi nói.
Đỗ Lôi Ti chợt nghĩ, cô đang mặc áo khoác, vì vậy cô cởi áo khoác, buộc lên eo, cô dùng sức từ trên ghế đứng dậy, mảnh vải dưới mông dính trên ghế còn mông được áo khoác che lại, cô đi tới cạnh Bùi Vũ mỉm cười nói “Tiểu Vũ, sau này đừng làm những trò thế này nữa!”
Nói xong xoay người đi về phòng, mở tủ lấy quần áo đi tắm.
Xem ra cô thật sự xem thường thằng bé này rồi, sau này phải làm sao chứ???
“Cô ngủ trong đó sao?” Bùi Tuấn Vũ hỏi.
“A! Tôi ra ngay!” Đỗ Lôi Ti thay đồ ngủ đi ra.
Khi ra ngoài nhìn thấy anh, Đỗ Lôi Ti không tự chủ được nghĩ tới chuyện tới qua, khuôn mặt lập tức nóng bừng.
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô rồi đi vào phòng tắm.
Đỗ Lôi Ti ngồi trước bàn trang điểm sấy khô tóc sau đó mở máy tính đọc tiểu thuyết.
Hả? Sao giới thiệu vắn tắt câu chuyện lại giống chuyện đã xảy ra với cô vậy?
Tác giả truyện này có bút danh thật kỳ quái, sao lịa gọi Bà Mai chứ, ha ha.......
Đỗ Lôi Ti vừa xem vừa cười.
Bùi Tuấn Vũ từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy cô cười, mở miệng nói “Không nên cười làm người khác sợ như vậy!”
Đỗ Lôi Ti ngưng tiếng cười, nhìn bóng lưng anh, lén làm mặt quỷ, quay đầu tiếp tục nhìn máy tính, một lúc sau tắt máy, lên giường, vươn tay tắt đèn bàn.
Bùi Tuấn Vũ từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp đưa cho cô “Cầm lấy!”
Đỗ Lôi Ti ngồi dậy, nhận lấy cái hộp, nhất thời trợn to mắt, điện thoại cảm ứng mới nhất, thật sự rất đẹp, Đỗ Lôi Ti nhìn người đàn ông trước mặt “Cảm ơn!”
Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói “Tôi không muốn người khác nói, phu nhân tổng thống mà lại dùng một chiếc điện thoại cũ!”
“Điện thoại của tôi cũng rất tốt, chỉ là, so với điện thoại của anh thì hơi cũ một chút nhưng dùng vẫn rất tốt!” Đỗ Lôi Ti nói.
Bùi Tuấn Vũ vươn tay muốn lấy lại “Không cần thì trả lại đây!”
Đỗ Lôi Ti lo lắng ôm trước ngực “Không lấy mới phí, tôi sẽ dùng!”
Nói xong, mở hộp ra, cầm điện thoại mãi không buông.
Bùi Tuấn Vũ nằm dài trên giường, tắt đèn, cả phòng tối đen, cô đưa tay đặt điện thoại lên đầu giường, đưa lưng về phía anh ngủ.
Đỗ Lôi Ti thật không ngờ, tổng thống lại tặng quà cho cô, bây giờ thấy tổng thống quan tâm cô như vậy liền lén nở nụ cười.