Bùi Vũ thừa dịp không có ai trong phòng bếp, lén cầm ớt trong tủ lạnh bỏ vào trong chén canh, sau đó xoay người chuẩn bị đi ra.
Quản gian nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ đi ra, mở miệng hỏi “Cậu chủ, cậu tới phòng bếp có chuyện gì không?”
Bùi Vũ mở to đôi mắt tròn xoe trong suốt, ngọt ngào nói “Quản gia, cháu giúp cô vào xem bữa tối đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong!”
“Vậy thì được, cháu đi ra ngoài trước!” Nói xong, Bùi Vũ chạy nhanh như làn khói ra ngoài.
Vừa chạy vừa len lén cười......
Oa, cô cướp vị trí của mẹ tôi thì tôi sẽ cho cô phải khổ sở!
“Tiểu Vũ, cháu đang cười gì thế?” Bùi Mộng Na tò mò hỏi, không phải chỉ vào bếp thôi sao? Có gì đáng cười chứ?
“Không có gì, cháu chỉ nhớ tới chuyện ở trường thôi, cô, cháu ăn xong rồi, cháu về phòng làm bài tập!” Bùi Vũ nhìn cô nói.
“Được, đi làm bài tập đi!”
Bùi Vũ quay lại phòng mình nằm trên giường cười, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa trên hành lang, cậu đi tới cửa phòng ngủ, lén mở cửa phòng, nhìn cô đang gõ cửa phòng ba cậu.
Bùi Mộng Na gõ cửa một lúc lâu không thấy mở cửa liền đi vào.
Cô đặt bữa tối trên đầu giường, bật đèn bàn, nhìn Đỗ Lôi Ti với hai mắt sưng đỏ nằm trên giường, nhẹ giọng nói “Lôi Ti, đứng lên đi, chịu khó ăn bữa tối, đừng suy nghĩ quá nhiều!”
Đỗ Lôi Ti nức nở nói “Chị không đói bụng, không muốn ăn!”
“Không ăn sao được? Chị đừng lo lắng, anh em sẽ giải quyết mọi việc, có thể có chuyện gấp cần giải quyết?”
“Chị không muốn ăn, chị cảm thấy không thoải mái!” Đỗ Loi Ti nói.
“Không thoải mái mới phải ăn, nếu không cơ thể sẽ không chịu được!” Bùi Mộng Na khuyên.
Mộng Na nói xong, Đỗ Lôi Ti chậm rãi ngồi dậy, Bùi Mộng Na bưng bữa tối để trước mặt cô......
Đỗ Lôi Ti giống như phát tiết, đem cả chén canh uống hết “Khụ khụ......khụ khụ......khụ khụ......nước, nước đâu?”
“Lôi Ti, chị làm sao vậy?” Bùi Mộng Na nhìn thấy cô ho đến đỏ mặt, lo lắng hỏi.
“Nước......nước......cay quá...... Đỗ Lôi Ti vừa nói nước mắt liền chảy xuống.
Cô không hiểu rõ ràng là bi cay sao nước mắt cũng chảy xuống? Cô không biết vì sao mình lại trở nên như vậy? Bị cay chỉ là cái cớ để nước mắt rơi sao......”
Bùi Mộng Na vội vàng bưng nước tới, sốt ruột hỏi “Lôi Ti, nước đây, chị nhanh uống đi!”
Đỗ Lôi Ti nhận lấy ly nước, ừng ực uống hết ly nước.
Bùi Vũ lén đứng ở cửa, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của giúp việc kia, thiếu chút nữa bật cười.
Bùi Mộng Na đi tới, đột nhiên mở cửa, nhìn thấy cháu mình đang đứng đó lén cười.
“Tiểu Vũ, sao cháu ở đây?” Bùi Mộng Na hỏi.
“Cô, cháu tới xem dì Lôi Ti, ngày mai dì ấy kết hôn nên muốn xem dì ấy mặc áo cưới thế nào!” Bùi Vũ lấy cớ.
“Tiểu Vũ, nghe lời cô, đi ngủ đi, mai còn đi học!”
“Cô, mai là hôn lễ của ba, sao cháu lại phải đi học?” Bùi Vũ không hiểu hỏi.
“Ngày mai không có hôn lễ, đi ngủ đi, cô có chuyện muốn nói với dì Lôi Ti!”
“Thật không? Thật sự không có hôn lễ sao?” Bùi Vũ không xác định hỏi.
Bùi Mộng Na cảm thấy kỳ lạ, thử hỏi “Tiểu Vũ, ngày mai ba không thể kết hôn, sao cháu lại vui như vậy?”
“Cô, cô hiểu lầm rồi, cháu không vui, sao ba lại không tiến hành hôn lễ? Ba đang chờ mẹ sao?” Bùi Vũ hỏi.
Bùi Mộng Na không vui nói “Tiểu Vũ, không được nói lung tung!” Nói xong, nhìn người đang nằm trên giường, quay đầu nói tiếp “Tiểu Vũ, nhanh đi ngủ đi!” Nói xong, đóng cửa phòng lại.
Bùi Vũ thấy cô đóng cửa liền vui mừng, rốt cuộc ba không kết hôn, nếu không cậu sẽ làm loạn hôn lễ rồi!
Bùi Mộng Na đóng cửa đi về phía Lôi Ti cười “Lôi Ti, chị đừng để ý, con nít nói chuyện không biết suy nghĩ!”
Giờ phút này cổ họng Lôi Ti đau rát, đau đến nỗi không thể nói được, vì vậy, khoa chân múa tay ý nói không quan trọng.
Cô từ trên giường đứng dậy, cầm áo ngủ, đi vào phòng tắm.
Cô cởi áo cưới ra, bỏ lại trong hộp, đi ra khỏi phòng tắm......
Bùi Mộng Na đi tới hỏi “Lôi Ti, chị sao rồi, vừa rồi chị ho rất nhiều!”
Đỗ Lôi Ti khẽ nói “Canh thật cay, cay đến nỗi sặc luôn!”
“Không thể nào, chẳng lẽ đầu bếp nhầm?” Nói xong đi ra ngoài.
Bùi Mộng Na nhìn thấy quản gia liền hỏi “Quản gia, hôm nay canh có nêm ớt sao?”
“Không có, bởi vì cậu chủ không thể ăn cay cho nên không cho ớt!” Quản gia cung kính nói.