Hoắc Thương Châu trở về nhà đã 9h tối, từ cửa sau vào không thấy phòng khách có ai liền đi lên tầng, vào phòng ngủ không thấy Cố Chiêu Ninh, lông mày nhíu lại. Đã trễ thế này, cô đi đâu còn chưa về?
Vừa ra khỏi phòng thì gặp vú Vương đi ra từ phòng bà nội, Vú Vương thấy Hoắc Thương Châu về, bà tươi cười nhẹ nhàng hỏi “Thiếu gia ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, à… cô ấy đâu?” Hoắc Thương Châu chỉ vào phòng mình.
Vú Vương biết Hoắc Thương Châu muốn hỏi Cố Chiêu Ninh, bà cũng hiểu là thiếu gia quan tâm thiếu phu nhân, vì vậy cười nói “Thiếu phu nhân tối nay không về, cô ấy ở nhà bạn, lão phu nhân đã đồng ý rồi”.
“À, không sao, vú đi nghỉ đi” Hoắc Thương Châu gật đầu nhìn vú Vương.
“Vâng, thiếu gia nghỉ sớm đi” Vú Vương nói xong liền đi xuống dưới nhà.
Hoắc Thương Châu đến gõ cửa phòng bà nội.
“Vào đi” Bà nội Hoắc đang ngồi tựa vào đầu giường, vừa nghe cũng biết là Hoắc Thương Châu.
“Bà nội” Hoắc Thương Châu đến bên giường hôn lên trán bà nội, sau đó ngồi lên giường trông có vẻ chán nản.
Bà nội Hoắc vừa nhìn đã biết Hoắc Thương Châu đang suy nghĩ gì, bất đắc dĩ lắc đầu, thằng nhỏ này cái gì cũng tốt, nhưng chuyện gì cũng giữ trong lòng, rõ ràng rất quan tâm đến con bé Cố Chiêu Ninh, nhưng một câu mạnh miệng cũng không dám hỏi. Bà nội Hoắc thở dài, buồn cười mà không dám cười, liếc Hoắc Thương Châu một cái: “Con đang lo lắng cho con bé à”
“Không có” Hoắc Thương Châu bị bà nội nhìn thấu tâm can, nhưng có chết cũng không chịu thừa nhận, lắc đầu một cái, hốt hoảng quay đi, trước mặt bà nội anh không nói dối được.
“Hay lắm, hai đứa các con, có gì mà không thể nói được, con bé Ninh Ninh kia thật là khá, sáng dậy bận rộn cho tới trưa, bỏng cả tay, không thèm ăn cơm mang bữa điểm tâm chạy đến chỗ con, con đi đâu tìm được một đứa như nó”. Bà nội Hoắc không ngừng khen Cố Chiêu Ninh tốt, thằng nhóc này sao lại không thấy chứ.
Tay bị bỏng ư? Buổi trưa cũng chưa ăn cơm? Nghĩ đến một hộp đầy bánh kem, Hoắc Thương Châu cắn răng. Đáng chết! Cô vì sao không biết chăm sóc bản thân, nhất thời, những câu nói ai oán của Cố Chiêu Ninh lúc trưa vọng lại trong đầu, cô ấy phải thất vọng đến cỡ nào.
“Haizz, thằng nhóc này, vội vàng hấp tấp cái gì?” Thấy Hoắc Thương Châu đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, Bà nội Hoắc biết anh muốn làm gì, nhưng nó có biết Cố Chiêu Ninh ở đâu? Vì vậy liền gọi Hoắc Thương Châu lại.
“Con có việc, bà nội con đi nhé” Hoắc Thương Châu không nói mình muốn đi tìm Cố Chiêu Ninh, từ biệt bà nội rồi mở cửa đi.
“Nó ở nhà con bé Mạc Nhan” Hoắc Thương Châu không chịu hỏi, bà đành tự nói ra.
Hoắc Thương Châu âm thầm cười, sau đó đóng cửa.
“Haizz, đúng là oan gia” bà nội Hoắc thở dài, thấy hai đứa này đều là miệng cứng, lòng mềm, sợ sau này phải trải qua không ít chuyện, bà nội Hoắc nằm xuống tắt đèn.
Hoắc Thương Châu ra khỏi nhà, Mạc Nhan… Anh biết Mạc Nhân là bạn thân của Cố Chiêu Ninh, anh đã từng gặp, hôm trước ở Thắng Thiên, Lôi Ảnh đưa cô ấy về. Lôi Ảnh! Như vậy Lôi Ảnh nhất định biết nhà cô, anh bấm điện thoại gọi Lôi Ảnh.
“Này, Lôi Ảnh, nhà Mạc Nhan ở đâu?” Hoắc Thương Châu thấy Lôi Ảnh nhấc máy vội vàng hỏi.
“Được rồi, thế nhé” cúp điện thoại, Hoắc Thương Châu nhanh chóng nổ máy xe, biến mất trong bóng đêm mịt mờ…