Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai

Quyển 1 - Chương 43: Em bán mình



“Được rồi, được rồi, sáng sớm ngày ra, hai đứa im lặng cho bà” bà nội Hoắc cười ngặt nghẽo, Hoắc Thương Châu cũng có ngày cãi nhau với người khác. Còn cô cháu dâu này, thật là đáng yêu. Bà nội Hoắc cười rồi vẫy hai tay về phía đôi vợ chồng son đang bừng bừng lửa giận bên bàn ăn.

“Hứ” Cố Chiêu Ninh thấy bà nội nói thì liếc Hoắc Thương Châu một cái rồi giận dữ ngồi xuống, quay mặt đi chỗ khác.

“Rồi, tôi mặc kệ được chưa? Cô muốn làm gì thì làm!” Hoắc Thương Châu mím môi giận dữ gật đầu một cái, quẳng lại những lời này rồi quay người đi ra khỏi phòng ăn.

Bà nội Hoắc lúc này không biết nên vui hay nên giận, Hoắc Thương Châu tự nhiên xuống nước, quả là đáng buồn cười. Trong trí nhớ của bà nội Hoắc, trừ bà nội luôn phải nghe lời, còn đối với người khác, chưa bao giờ.

“Được rồi, con nhỏ này, nó đồng ý rồi, con còn tức giận cái gì?” Bà nội Hoắc nhìn Cố Chiêu Ninh.

Cố Chiêu Ninh chậm rãi xoay người rồi đột nhiên cười to đắc ý, làm tay chữ V với bà nội. Cô thắng lợi rồi, ha ha ha.

“Con nhỏ này” bà nội Hoắc Thương Châu sợ hết hồn, thế mới biết nó không hề tức giận. Xem ra, con nhỏ này cũng đối phó với thằng cháu đích tôn của mình vài lần rồi.

Bữa sáng chẳng vui vẻ gì kết thúc ở đấy, chính xác là có Hoắc Thương Châu không vui.

Anh giận dữ ra khỏi nhà, đi về phía xe. Sau khi lên xe, dùng sức vỗ lên tay lái “Cố Chiêu Ninh! Cô được lắm! Chờ đấy mà xem!”

Nói xong, nổ máy, chạy đi…

Cố Chiêu Ninh sau khi ăn cơm xong, nấu một chút canh cho mẹ rồi vui vẻ đi đến bệnh viện. Cô rất thích thiết kế, ước mơ của cô chính là có một ngày được mặc trang phục do chính tay mình thiết kế, cho nên cô quyết định tham gia một khóa cao đẳng một tháng, trong khoảng thời gian này muốn bù lại toàn bộ chương trình đã bỏ lỡ.

“Cố Chiêu Ninh”

Cố Chiêu Ninh vừa bước vào viện thì nghe có tiếng gọi mình, cô quay đầu nhìn thì hóa ra là bác sĩ Trương, cô đi về phía anh cười cười “Chào anh, bác sĩ Trương”. Cố Chiêu Ninh coi Trương Dịch Dương như một người anh trai thân thiết, không bao giờ ngụy trang bản thân, trước mặt anh như một đứa con nít chưa lớn, ngôn ngữ cử chỉ tự nhiên tùy ý, đây cũng là một trong những nguyên nhân Trương Dịch Dương thích cô.’

“Mấy ngày rồi không thấy em, phải rồi, anh vừa hỏi qua chuyện phẫu thuật với bác gái trước khi tiến hành” Trương Dịch Dương khẽ mỉm cười với Cố Chiêu Ninh rồi đi vào vấn đề. Phẫu thuật cho mẹ Cố Chiêu Ninh được sắp xếp vào ngày kia, vốn định hôm nay gọi điện báo cho cô, vừa đúng lúc gặp mặt, cho nên…

“Thế ạ? Thật tốt quá! Cái đó… tỷ lệ thành công là bao nhiêu ạ?” Cố Chiêu Ninh lúc đầu nhảy lên vui sướng, sau đó lại nhíu mày có chút lo lắng nhìn bác sĩ Trương.

“Phẫu thuật thì không có chuyện gì quá lớn, chủ yếu là sau khi được phẫu thuật, cơ thể có chống lại bộ phận được cấy ghép hay không” Bác sĩ Trương nói ra sự thật, dù sao những chuyện thế này không thể giấu diếm.

Thế nghĩa là, kể cả phẫu thuật thành công cũng chưa chắc đã sống được. Cố Chiêu Ninh tự giải thích lời của bác sĩ Trương trong lòng, nhất thời cô mất đi sức hoạt bát, cúi đầu ủ rũ suy nghĩ.

“Sao rồi? Đừng quá lo lắng, tỉ lệ này rất nhỏ, thể trạng bác gái cũng không tệ lắm, hơn nữa ghép cả đôi hiệu quả cũng rất cao” thấy Cố Chiêu Ninh lo lắng, Trương Dịch Dương an ủi.

Cố Chiêu Ninh lắc đầu một cái “Anh không cần lo lắng cho em, em không sao” Cô miễn cưỡng cười, sau đó nghĩ đến mẹ, mấp máy miệng “Cảm ơn anh, bác sĩ Trương, em đi trước nhé”

“Anh… vẫn còn một vấn đề muốn hỏi em…” Trương Dịch Dương ấp a ấp úng. Vấn đề này anh đã chôn thật lâu trong lòng, vẫn chưa có cơ hội hỏi.

“Anh nói đi, làm gì ấp a ấp úng như vậy?” Cố Chiêu Ninh cười, vỗ vỗ cánh tay anh.

“Chi phí phẫu thuật của mẹ em… là ở đâu ra”. Anh hỏi, rốt cuộc đã hỏi, anh đã từng đoán qua hàng vạn đáp án, nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán của riêng anh. Nhà có 4 bức tường, Cố Chiêu Ninh đã từng không có nổi tiền thuốc thang cho mẹ, tại sao chỉ trong thời gian ngắn lại có một khoản tiền lớn như vậy.

Nụ cười của Cố Chiêu Ninh trong nháy mắt ngừng lại. Cô nên nói sao? Nên nói là mình đã bán mình để lấy tiền phẫu thuật cho mẹ. Suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy không việc gì phải giấy giếm, vì vậy cười cười “Em bán mình”

“Ùng” một tiếng, lời nói của Cố Chiêu Ninh nháy mắt nổ tung trong đầu anh, việc này anh cũng từng nghĩ tới, nhưng cũng là đáp án anh không mong đợi nhất. Lúc này Cố Chiêu Ninh chính miệng nói ra, anh nên làm gì? Anh không thể nói được nữa. Hai quả đấm bất tri bất giác nắm chặt hai bên thân run rẩy, sắc mặt cũng tồi tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.