Cơ thể của mẹ Cố Chiêu Ninh hồi phục rất nhanh, mỗi ngày cô đều đến bệnh
viện với mẹ. Cố Chiêu Ninh mua một căn hộ ở A Thị, phòng tuy không lớn,
nhưng cô và mẹ đều rất thích bởi cảm giác có gia đình quan trọng hơn cả.
Thoáng một cái đã nửa tháng trôi qua, trước kia Cố Chiêu Ninh đi học, thầy
giáo rất quý mến , giờ thấy cô muốn tốt nghiệp trung học, cũng vui thay
cho cô. Trong nửa tháng này, cô ngoài chăm sóc mẹ, cũng học rất nhiều,
bởi vì đã bỏ qua nhiều bài cho nên trong nửa tháng này phải học bù tất
cả. Hoắc Thương Châu mấy ngày mới về một lần, để tránh quấy rầy cô, mỗi
lần về lại ngủ ở phòng khách.
Rốt cuộc cũng đến kỳ thi tốt
nghiệp, Cố Chiêu Ninh còn đủ sức bước vào trường thi, làm bài xong trong lòng cô cảm thấy lo lắng, không biết kết quả ra sao. Sau một thời gian
dài chờ đợi, cuối cùng cô đã được tốt nghiệp, còn được đại học thiết kế
chuyên nghiệp tuyển chọn.
“Thật tốt quá” Cố Chiêu Ninh đóng cửa lại, cầm giấy báo trúng tuyển trên tay nhảy tưng tưng như một đứa trẻ.
“Thi đậu rồi à?” Bà nội từ trên tầng đi xuống liền nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của Cố Chiêu Ninh.
“Vâng ạ, bà ơi con thi đậu rồi” Cố Chiêu Ninh chạy đến ôm lấy bà, vui vẻ khoe.
“Tốt lắm, nói cho Thương Châu biết đi, nó nhất định muốn biết kết quả”. Bà nội nói với Cố Chiêu Ninh.
Cố Chiêu Ninh vừa nghe nhắc đến Hoắc Thương Châu. Đúng rồi, đã lâu chưa
gặp anh ấy, không biết anh ấy có vui không nhỉ? Chẳng phải anh ấy phản
đối chuyện mình đi học đại học đấy thôi.
“Con nhỏ ngốc” bà nội
Hoắc lôi Cố Chiêu Ninh đến bên ghế sofa, cầm điện thoại lên bấm rồi đưa
cho cô, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cố Chiêu Ninh, bà kiên định gật đầu.
“Alo”
Điện thoại truyền đến giọng nói dễ nghe của Hoắc Thương Châu
“À… anh có bận không?” Cố Chiêu Ninh vội vàng cầm điện thoại, ấp a ấp úng không đi vào trọng điểm.
“Ừ… đang xử lý vài hồ sơ” Hoắc Thương Châu nghe thấy giọng Cố Chiêu Ninh, nhẹ nhàng chậm rãi trả lời.
“À, không sao” Cố Chiêu Ninh không định tiếp tục nói, sợ ảnh hưởng công việc của anh, dù sao chuyện này lúc nào nói cũng được.
“Hay là… buổi tối ra ngoài ăn cơm đi” Hoắc Thương Châu thấy giọng Cố Chiêu
Ninh không được vui vẻ, đã mấy ngày không gặp, tối nay tạm thời gác lại
viện ở quán bar, đi gặp Cố Chiêu Ninh.
Cố Chiêu Ninh vốn đã định đặt ống nghe xuống lại kéo về “Vâng được”. Cô nhìn dáng vẻ cười kỳ quặc của bà nội, đỏ mặt chấp nhận.
Vừa cúp điện thoại thì di động của cô đổ chuông, thấy tên Mạc Nhan cô vui vẻ nhận “Alo, Nhan Nhan!”
“Choáng nha, nghe là biết cậu thi đậu rồi, hại mình nửa ngày lo lắng, không
thèm nói cho người ta biết” Mạc Nhan oán trách trong điện thoại.
“Mình cũng vừa mới nhận được, đang định gọi cho cậu” Cố Chiêu Ninh thấy bà
nội tránh đi, ngồi lên ghế salon nói chuyện với Mạc Nhan.
“Khao đê” Mạc Nhan nhạo báng.
“Được, nhưng hôm nay không được”
“Tại sao?”
“Vì mình có hẹn rồi” thật dài dòng, người ta có chồng rồi có phải như ngươi đâu? Cố Chiêu Ninh nghĩ trong đầu.
“Ừ, đã hiểu, vậy mình mợi cậu đi uống nước, chắc không ảnh hưởng tới cuộc
hẹn của cậu? Ai ui, mình nhớ cậu quá đi” Đã lâu lắm không gặp Cố Chiêu
Ninh, cô có vẻ rất nhiều điều muốn nói, bây giờ mới 2h chiều, ra ngoài
uống trà chắc không trễ hẹn bữa tối.
3h, cô đúng hẹn xuất hiện ở
chỗ Mạc Nhan báo, thấy Mạc Nhan đã đến, cô xuống xe bảo tài xế đi về
trước rồi hưng phấn chạy đến ôm chầm lấy Mạc Nhan.
“Con nhóc chết tiệt này, sao gầy thế” Mạc Nhan đẩy Cố Chiêu Ninh ra, trách cứ cô không chịu ăn uống, chăm sóc bản thân.
“Nào có, vẫn cường tráng như trước” Cố Chiêu Ninh làm bộ cong cánh tay, khoe cơ bắp.
“Ngốc ạ, thôi vào đi”
“Không phải uống trà sao?” Thấy Mạc Nhan lôi mình vào một quán café rất lịch sự, cô có vẻ ngạc nhiên.
Mạc Nhan không nói gì, tự nhiên lôi cô đi, sau khi ngồi xuống một chiếc ghế dài mới nói “Uống trà… không phải gu của mình” Mạc Nhan từ trước đến
giờ không thích uống trà, giơ tay gọi phục vụ, gọi hai chén Lam Sơn.
“Thế nào, cậu với anh ấy tốt chứ?” Mạc Nhan quan tâm, nghe Chiêu Ninh nói
tối nay có hẹn, cô cho rằng hai người đã thực sự vén mây đen thấy mặt
trời, chẳng lẽ núi băng kia đã tan?
“Vẫn thế là thế nào, mình thấy anh ấy đối với cậu rất tốt” vẫn thế là cái
thể loại gì, con nhóc này chuyện gì cũng không muốn nói, khiến cô tò mò
chết.