“Chủ tịch, bữa tiệc tối nay, anh có muốn…”. Lôi Ảnh đi vào phòng làm việc,
thử dò xét. Tối nay chi nhánh của Hoắc Thị khai trương nên tổ chức một
bữa tiệc, lẽ ra chủ tịch nên mang theo phu nhân, nhưng vừa rồi ở sân bay anh lại đương nhiên bỏ rơi thiếu phu nhân, không hiểu là có ý gì. Lôi
Ảnh cảm thấy Hoắc Thương Châu nên đưa vợ đi cùng.
“Lôi Ảnh… Anh
chỉ cần làm những thứ tôi giao, những chuyện khác không hị vọng anh can
dự vào, hiểu không?” Hoắc Thương Châu đặt bút xuống, quét ánh mắt lạnh
lùng qua Lôi Ảnh, anh biết ý Lôi Ảnh muốn hỏi tối có mang Cố Chiêu Ninh
đi cùng không, nhưng anh không muốn, cũng không cần. Muốn thì anh kiếm
một cô bạn gái tốt hơn mang đi, sao phải là Cố Chiêu Ninh. Kết hôn thì
đã sao? Tuy nói khách khứa tham gia tối nay cũng từng đến hôn lễ của
anh, thì đã sao nào? Sao nhất định phải mang theo Cố Chiêu Ninh.
Lôi Ảnh cúi đầu, nhỏ giọng trả lời ngắn gọn ‘Dạ”, nghe cũng đủ thấy anh không vui mừng gì.
Hoắc Thương Châu thở dài một cái, tròng mắt quét qua điện thoại, cầm lên bấm một dãy số “Là tôi, tối nay 8h tôi sai người đến đón cô”
Lôi Ảnh biết đây nhất định không phải gọi điện cho Cố Chiêu Ninh. Anh biết tính Hoắc Thương Châu, chỉ cần anh quyết định chuyện gì không ai có thể thay đổi, anh không nói gì, khẽ khom người ra khỏi phòng làm việc của Chủ
tịch.
Hoắc Thương Châu lạnh lùng nhìn Lôi Ảnh đóng cửa bỗng chốc
trở nên chán nản. Nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, ngón tay thon dài nhẹ
nhàng vuốt ve đôi môi, Cố Chiêu Ninh… tại sao em phải xuất hiện trong
thế giới của anh…
…………………………………..
Bách Đại
Cố Chiêu Ninh đi qua đi lại với Bạch Hiên Dật đến cả ngày, bây giờ mới biết thế
nào là lợi hại. Chân anh ta vốn rất dài, bước thì nhanh, vốn tự cho mình rất khỏe rồi, giờ mới phát hiện, người đàn ông trước mắt này căn bản
chẳng biết mệt mỏi là gì. Hơn nữa… có vẻ… ít nhất… cho đến lúc này, Cố
Chiêu Ninh mất chí khí cúi gằm đầu đi theo anh như kẻ mất hồn.
Lại thêm mấy cửa hàng, Cố Chiêu Ninh thật sự không chịu nổi nữa. Bách Đại
lớn như vậy, Bạch Hiên Dật bất kể shop đồ nam hay đồ nữ cũng không bỏ
qua, rốt cuộc muốn mua cái gì a. ‘Rốt cuộc anh chọn xong chưa” Cố Chiêu
Ninh đã hoàn toàn mệt lả, dùng hơi sức cuối cùng để hỏi.
“Ừ...
chả khác gì mấy, đi thôi” Bạch Hiên Dật nhìn xung quanh, không chút để ý gật đầu. Anh cũng mệt mỏi, nhưng mà đang cố tình kéo dài thời gian, nếu không anh sợ Cố Chiêu Ninh khó khăn lắm mới hẹn ra được chạy trốn mất.
“Á… ôi trời ơi” Thấy Bạch Hiên Dật lại lôi mình quay lại, Cố Chiêu Ninh
ngửa mặt lên trời thở dài, đời này cô có hai chuyện hối hận nhất: Thứ
nhất là cưới Hoắc Thương Châu, nghĩ đến cái kẻ nóng lạnh bất thường này
cô lại oán hận; thứ hai chính là Bạch Hiên Dật, một tên đàn ông có khả
năng đi shopping kinh hơn cả phụ nữ…
Bạch Hiên Dật đầu tiên dẫn
Cố Chiêu Ninh đến khu dành cho nam giới, vừa để giết thời gian cũng
nhanh chóng chọn được phong cách ưa thích của mình. Vẫn là vest trắng,
Cố Chiêu Ninh rất ít khi thấy người mặc đồ vest trắng lại đẹp như vậy.
Bạch Hiên Dật thay quần áo xong đi về phía cô, cười xấu xa, hai hàng
lông mày rậm cũng cong lên như ánh trăng sáng tỏ trong trời đêm.
“Anh mới xấu ấy” Cô vừa nhìn quả thật có chút thất thần, cô nghĩ qua, nếu
như không có Hoắc Thương Châu, cô có thể đã thích Bạch Hiên Dật. Bị băt
quả tang, Cố Chiêu Ninh vội vàng né tránh ánh mắt Bạch Hiên Dật.
“Được rồi, anh đùa thôi” thấy Cố Chiêu Ninh đỏ mặt, Bạch Hiên Dật cười cười, xoay người đi tới quầy tính tiền.
Sau đó, cô cùng anh lại đến một shop đồ nữ, được sự giới thiệu của nhân
viên, Bạch Hiên Dật chọn một bộ váy cùng màu với bộ của mình. Cố Chiêu
Ninh cũng cảm thấy rất dẹp, nhưng cô không ngờ lại bị Bạch Hiên Dật ra
sức đẩy vào phòng thay đồ, anh ta nói nếu cô không thay anh ta sẽ vào
thay hộ. Cố Chiêu Ninh gắng gượng mặc bộ váy ngắn không thể ngắn hơn
được nữa.
“Xong chưa? Còn mè nheo là anh xô cửa đi vào đấy?”
Ngoài cửa truyền đến giọng nhạo báng của Bạch Hiên Dật, Cố Chiêu Ninh qua khe cửa nhìn thấy anh đang đứng rất gần, nghe thấy anh muốn xông tới, cô
đành cắn môi từ từ mở cửa phòng thay đồ…