Dư Na thấy cô không hề có ý rời đi, vẻ mặt lập tức sầm xuống, giận dữ nhìn cô, tay vẫn nắm chặt cái chăn “Cô không có liêm sỉ à? Không nghe thấy Thương Châu nói cô đi đi hay sao?” Như vợ cả gầm lên với Cố Chiêu Ninh.
“Ha ha ha ha, sao ta nghe như có tiếng chó sủa thể nhỉ?” Cố Chiêu Ninh đột nhiên cười to, ánh mắt có nét đùa giỡn nhìn con mụ đàn bà đang thở phì phò trên giường.
“Cô! Cô dám chửi ai?” Không nghĩ Cố Chiêu Ninh đương nhiên khiêu khích mình, còn thầm chửi mình là chó. Dư Na lần đầu tiên trong đời bị làm nhục như thế, cô gầm thét lên.
“Kẻ nào có phản ứng là chửi kẻ đó”, Cố Chiêu Ninh đem quả táo ăn dở ném vào thùng rác, rút một tờ giấy ăn vừa lau tay vừa cười nhìn Dư Na tức đến nỗi mặt mày biến dạng.
Dư Na nhất thời không nói được gì. Không để ý Cố Chiêu Ninh vẫn còn ở đấy, nhấc chăn lên, người còn mặc nguyên bộ đồ lót đi xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo.
“Chậc chậc chậc! Xem ra hiện trường trực tiếp hôm nay không xem được” Cố Chiêu Ninh nhìn Dư Na đang mặc quần áo lắc đầu than thở. Hai người đều mặc đồ ra khỏi chăn, xem ra cô đến sớm, hai người chưa xảy ra chuyện gì. Nghĩ tới đây, Cố Chiêu Ninh đột nhiên cảm thấy dễ chịu trong lòng.
“Cô làm gì đấy! Tại sao lại xông tới đây? Cô quả là mụ đàn bà táng tận lương tâm! Tôi cảm thấy buồn thay cho Bạch Hiên Dật, lại tìm cho mình một kẻ thay đổi thất thường như cô” Dư Na căn bản không cách nào tiếp nhận lời nói của Cố Chiêu Ninh, đột nhiên nghĩ đến Bạch Hiên Dật, cô như bắt được chuôi nói với Cố Chiêu Ninh.
Cố Chiêu Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra cô gái này không biết gì, vì vậy cô chậm rãi đứng dậy, vỗ tay một cái, đi tới bên cạnh, quan sát Dư Na một vòng “Tiểu Tam thường rêu rao như vậy à? Nằm trên giường của ta, ôm người đàn ông của ta, lại còn ra vẻ đại nghĩa nói ta thị phi”. Cô chưa bao giờ nghĩ mấy cảnh Chánh thất (vợ chính thống) cùng Tiểu tam so chiêu trên TV lại xảy ra với mình, mặc dù hôn nhân của cô với Hoắc Thương Châu chỉ là hợp đồng, nhưng hiện tại mình còn là Hoắc phu nhân, dĩ nhiên cô muốn mượn cơ hội này phát huy một lần.
“Cái gì?... Cô! Cái mụ đàn bà này rốt cuộc đang nói lung tung gì!” Ý thức được lời nói của Cố Chiêu Ninh, má Dư Na đỏ bừng, cô ta vừa nói gì, giường của cô ta, đàn ông của cô ta? Hoắc Thương Châu kết hôn khi nào mà cô lại không biết. Lừa đảo! Nhất định là lừa đảo. Cô chột dạ ấp a ấp úng.
“Này nhé, tiểu thư Tiểu tam, là lỗ tai cô có vấn đề hay lời nói của tôi chưa đủ rõ ràng?” Cố Chiêu Ninh ra vẻ giật mình, chậm rãi nâng cằm Dư Na, đưa mặt lại gần, Dư Na theo bản năng nhắm chặt mắt, con mụ này rốt cuộc muốn làm gì. Cố Chiêu Ninh cười, sau đó nói từng chữ rõ ràng “Tôi, nói, lại, Hoắc Thương Châu, là, người, đàn, ông, của, tôi” Nói xong, cô nhẹ nhàng buông tay, đứng tại chỗ nghiêng đầu cười với bộ mặt kinh ngạc của Dư Na.
“Cô! Cô thật là quá đáng” Không biết vì quá ghen tị hay vì bộ dạng mình bây giờ quá ngu ngốc đúng như Cố Chiêu Ninh nói là thân phận Tiểu tam, Dư Na nóng giận hất tay Cố Chiêu Ninh.
Bốp một tiếng, trong phòng nhất thời tĩnh lại, tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng ngưng…