Khi buổi đấu giá gần kết thúc, Cố Chiêu Ninh mới phát hiện, cho tới giờ Hoắc Thương Châu vẫn chưa hề giơ bảng, mà người ngồi bên cạnh cô cũng thế, ruốt cuộc bọn họ làm sao, chẳng lẽ nhất định phải đến buổi đấu giá này à?
Nhưng khi sản phẩm đấu giá cuối cùng được mang ra, mọi người đều sáng mắt, Cố Chiêu Ninh không hiểu gì về trang sức, cho nên cũng không ý thức được cái gì, nghe mọi người xung quanh bàn tán cô mới biết đây là một món đồ quý.
“Thưa quý vị, sản phẩm đấu giá cuối cùng trong buổi tối hôm nay là một bộ trang sức của Vương Phi thời La mã cổ đại, là ngọc của một lại trai dưới biển sâu, đây là một loại trai rất hiếm, mỗi năm chỉ có thể tìm được khoảng 5 viên, hiện nay loài này đã tuyệt chủng, chiếc dây chuyền duy nhất trên thế giới này được tạo thành từ 68 viên ngọc quý vừa nói, có tên là Tuyết Ngưng, xin mời bắt đầu đấu giá. Giá khởi điểm là 2000 vạn, bước giá 100 vạn.
Lần này Cố Chiêu Ninh thấy Hoắc Thương Châu giơ bảng giá.
“Vâng, vị tiên sinh này 2100 vạn”
“Vị này 2200 vạn”
Trên sân khấu, người chủ trì đang đọc các mức giá, bên dưới, Cố Chiêu Ninh nhìn bóng lưng Hoắc Thương Châu ngẩn người. Lúc này cô cảm thấy trên tay mình có thêm thứ gì. Là bảng đấu giá, vài giây nghi ngờ, Cố Chiêu Ninh ngước mắt nhìn Hứa Cần Dương bên cạnh.
Hứa Cần Dương nhếch miệng cười “Phía dưới là tên em”, căn bản không để ý, mức giá đã lên tới 3000 vạn, mà ở đây, anh ta thản nhiên để mình giơ bảng. Ba chục triệu đấy, châu báu có quý đến đâu đi nữa thì cũng mua về làm cái gì? Ai dám đeo ra cửa.
“Vâng, tiểu thư này trả 3500 vạn” 35 triệu đã là mức ra giá cao nhất kể từ lúc bắt đầu, không ai muốn bỏ ra khoản tiền nhiều hơn để mua nó, cho nên tất cả đều đưa mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh Hứa Cần Dương. Không nghi ngờ gì cô thấy người phụ nữ kia nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, tiếp theo cử động của cô khiến Cố Chiêu Ninh hết hồn.
Cô ta đang kéo Hoắc Thương Châu, anh ta mới đầu không phản ứng gì lúc này cũng quay đầu lại.
Trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau, cô thấy trên mặt Hoắc Thương Châu hiện lên sự kinh ngạc, rồi nhanh chóng lạnh lùng quay đầu.
Lúc người chủ trì chuẩn bị gõ búa, Hoắc Thương Châu giơ bảng giá đồng thời trả “4000 vạn”
Toàn hội trường xôn xao, 4000 vạn a, không ai nghĩ được thứ trang sức này có thể lên đến 4000 vạn, người chủ trì trên sân khấu cũng toát cả mồ hôi.
Ngay lập tức, tay cô lại giơ lên “5000 vạn”, là Hứa Cần Dương, lại một lần nữa ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cô, chỉ có Hoắc Thương Châu không quay đầu lại, anh giơ một tay “5800 vạn”
Lại một cảnh xôn xao.
Lần này, Cố Chiêu Ninh ghì tay Hứa Cần Dương xuống, cắn môi lắc đầu với anh một cái, cũng kỳ quái, Hứa Cần Dương cũng không trách cứ cô hay là không thèm để ý tới cô tiếp tục giơ bảng giá, anh ta chỉ âm ấm cười một tiếng rồi im lặng nhìn lên phía trước.
“5800 vạn lần cuối cùng!” Cộp cộp! Búa đấu giá được gõ xuống. Hoắc Thương Châu đã mua được món đồ này. Cô nhìn thấy cô gái kia đang vui vẻ cười, rồi quay đầu nhìn Cố Chiêu Ninh đang nghĩ miên man với một ánh mắt đắc ý.
Cô không muốn tiếp tục ở lại, vội vã đứng dậy, vở hài kịch này thế là đủ rồi, Hứa Cần Dương bảo cô đến kích thích Hoắc Thương Châu, nhưng rõ ràng kết quả là Hoắc Thương Châu xem cô như không tồn tại, chỉ nhìn cô một cái mà thôi. Đã như vậy, cô còn gì mà không thoải mái nữa.
Hứa Cần Dương đi theo cô ra khỏi hội trường, đến ven đường lớn, Cố Chiêu Ninh đột nhiên xoay người “Giám đốc Hứa, cảm ơn anh, tôi về trước đây”. Cảm ơn anh ta, phải, cảm ơn anh đã cho tôi thấy mình nhỏ bé cỡ nào, cảm ơn anh đã khiến cô hiểu mình đã tự tưởng tượng mơ hão biết bao.
Mới đi được mấy bước, cô lại thấy cánh tay mình bị kéo mạnh, cô tưởng Hứa Cần Dương, nhưng khi quay đầu lại là khuôn mặt tức giận của Hoắc Thương Châu, ánh mắt ấy như muốn ăn thịt cô cho hả giận.