Thiên Mộng Tuyết về đến nhà vẫn không thấy bóng dáng Hoắc Thương Châu, hơi chột dạ, cô quên cả mở đèn, đi thẳng lên tầng, rón rén vào thư phòng của Hoắc Thương Châu.
Lật tới lật lui cả ngày cũng không thấy cái gì gọi là đề án đấu thầu mà Hứa Cần Dương muốn.
Vội vàng sắp xếp lại giá sách vừa lật tung sau đó cô nhanh chóng rời khỏi thư phòng.
Dĩ nhiên cô không tìm thấy bởi vì 1 tuần sau mới tiến hành đấu giá mà hôm nay cũng vừa mới được thông báo, Hoắc Thương Châu cũng đang bù đầu ở công ty chuẩn bị mới chưa về nhà.
Hôm nay anh mời cơm mấy quan chức chính phủ, một bữa cơm tẻ ngắt cùng mấy lão hồ ly, dù sao cũng đã thăm dò được giá thầu thấp nhất lần này, Hoắc Thương Châu hàn huyên qua loa rồi sai Lôi Ảnh tìm mấy tiểu thư phục vụ các lão già trong những phòng được sắp xếp sẵn của Ngọc Sáng.
Hoắc Thương Châu ra khỏi nhà hàng, đưa mắt nhìn mấy lão hồ ly rời đi, thở dài ngao ngán.
“Đưa tôi về nhà.” Anh ngồi lên xe nói với tài xế. Lôi Ảnh còn phụ trách mấy lão hồ ly kia ở khách sạn Ngọc Sáng. Anh cảm thấy nhức đầu nên về nhà trước.
Dọc đường đi, gió táp vào mặt khiến đầu óc hơi say cũng tỉnh táo lại nhiều, lần ra giá này có tính quyết định, cũng là để tranh giành với Hứa Cần Dương, hắn lần này vụng trộm động thủ không phải là anh không biết, chẳng qua là không đáng để anh quan tâm, lão hồ ly Hứa Thiên lúc này còn đang dưỡng lão ở nước ngoài, giao công ty cho kẻ lòng lang dạ sói Hứa Cần Dương, đối với Hoắc Thương Châu, so với hắn, lão già kia có vẻ dễ đối phó hơn.
“Thiếu gia, anh có vẻ không vui.” Lôi Ảnh chưa bao giờ nhúng vào chuyện của Hoắc Thương Châu như hôm nay, nhưng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, bộ dạng gần đây của Hoắc Thương Châu khiến anh lo lắng.
Có lẽ, anh cần một người để trút bầu tâm sự, Lôi Ảnh tình nguyện làm kẻ lắng nghe.
“Phải… còn anh, gần đây có vẻ rất vui.” Hoắc Thương Châu gật đầu rồi xoay sang nói chuyện của Lôi Ảnh. Lôi Ảnh hôm nay luôn miệng cười khúc khích, bộ mặt thể hiện rõ là đang yêu, Hoắc Thương Châu phát hiện dạo này quan hệ giữa hai người có vẻ xa cách, không được như trước nữa. Ngày trước, Lôi Ảnh mặc dù vẫn xem anh như thiếu gia, nhưng họ rất thân thiêt, cùng ăn cơm, cùng chơi bóng. Có lẽ vì sự xuất hiện của Cố Chiêu Ninh, quan hệ của họ dần thay đổi, nhưng bây giờ, Lôi Ảnh hình như thích Mạc Nhan, điều này khiến cho tảng đã đè nặng trong lòng Hoắc Thương Châu như được gỡ bỏ.
“Không có gì…hihi” Bị Hoắc Thương Châu đột ngột hỏi, Lôi Ảnh hơi thẹn thùng lắc đầu cười khan hai tiếng, trông lại rõ ràng như thế sao? Chẳng qua là… một niềm vui bất ngờ nho nhỏ thôi. Mọi việc xảy ra tối qua giống như nằm mơ, Lôi Ảnh cũng không dám nghĩ, anh và Mạc Nhan lại có thể tóe lửa như vậy, cô gái say nhè kia cứ liều mạng quấn lấy anh không chịu rời khiến anh tự nhiên phát sinh phản ứng. Mạc Nhan cũng không biết say hay tỉnh, tự nhiên lại hôn anh, nụ hôn này vừa bắt đầu, Lôi Ảnh cũng biết khó mà kết thúc, vì vậy… chuyện không nên xảy ra đã xảy ra.
“ha ha, anh cũng bắt đầu suy nghĩ chuyện lớn cả đời được rồi”. Trước kia, Lôi Ảnh thích Cố Chiêu Ninh, điều này Hoắc Thương Châu cũng biết, khi đó anh vẫn chưa yêu cô, nhưng ánh mắt Lôi Ảnh nhìn cô khiến anh không thoải mái, thậm chí có khoảng thời gian giữa anh và Lôi Ảnh ngoài chuyện công việc không còn gì để nói với nhau nữa.
Bây giờ, anh thích người khác, Hoắc Thương Châu cũng vui vẻ thay anh.
“Không vội, chưa báo thù xong, tôi sẽ chưa làm việc đó”. Cái chết của cha mẹ mãi mãi là niềm đau đối với Lôi Ảnh, anh thề sẽ có một ngày đưa thủ phạm ra ánh sáng, tự tay lấy mạng hắn.
“Hai đối tượng này không liên quan, tôi chỉ đề nghị thế thôi, anh tự tính toán.” Hoắc Thương Châu cười, đến bây giờ, Lôi Ảnh vẫn đặt việc trả thù ở vị trí ưu tiên số 1, điều này anh không thể phủ nhận, có lẽ anh vẫn chưa yêu đủ sâu, trước đây anh vốn cũng có thù phải trả, nhưng sau khi Cố Chiêu Ninh xuất hiện, anh dần dần phát hiện ra mình bị ảnh hưởng bởi sự lương thiện của cô, trở nên bao dung, thậm chí nhẫn nhịn, nhưng kẻ nào dám mơ tưởng đến Cố Chiêu Ninh chỉ chuốc lấy cái chết.
Lôi Ảnh không nói gì thêm, đăm chiêu nhìn về phía trước, không liên quan ư? Thật sự có thể thế sao?
Tất cả những gì xảy ra năm đó, đến giờ anh vẫn không thể nào quên, anh cũng từng có lúc hận cha mình, hận ông sao lại dính vào xã hội đen, làm liên lụy tới cả gia đình, tại sao không thể sống một cuộc sống bình thường, để anh không trở thành trẻ mồ côi, không có tự tin yêu ai.
Cũng chính vì điều này mà anh không dám đảm bảo lúc nào có thể an toàn, lúc nào sẽ không bị ra tay ám sát, anh không muốn dùng đôi tay dính máu ôm người mình thích, thật ra, anh thích Mạc Nhan, điều này anh mới phát hiện từ đêm qua, nhưng cũng chưa phải là yêu, anh không muốn vì một phút ngẫu hứng mà làm hại Mạc Nhan, làm hại chính mình.
Anh không muốn mình giống Hoắc Thương Châu, vì tình yêu mà cả ngày bị hành hạ, không tập trung được tinh thần, đây là điều cấm kỵ nhất của anh, anh không thể bị thứ gọi là tình yêu này làm cho mê muội, bởi vì anh còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Hoắc Thương Châu về đến nhà, Lôi Ảnh cũng lập tức lái xe đi, khi anh mở cửa, phát hiện đèn chưa bật, anh cảm thấy hơi kỳ lạ, bình thường về đến nhà, đèn luôn được bật sáng, Thiên Mộng Tuyết cũng không bao giờ đi ngủ sớm như vậy.
Chẳng lẽ cô không có ở nhà?
Đóng cửa lại, anh đi lên tầng, cửa phòng ngủ khép hờ, lọt ra ánh sáng vàng ấm, Hoắc Thương Châu biết cô ở nhà, vì vậy nhẹ nhàng bước đến cửa, nhìn qua khe cửa vào bên trong.
Cô ấy đang làm gì? Anh thấy cô đang ngồi trước gương điên cuồng xoa bóp cổ với cánh tay. Anh tưởng cô lại đang tự làm khổ mình, vội vã đẩy cửa sải bước đi vào: “Em làm cái gì thế?” Anh tóm tay cô, nhìn làn da trắng nõn lộ ra khỏi chiếc khăn tắm đang quấn trên người có nhiều vết thâm, chân mày nhăn lại, sau đó buông cô ra xoay người hít một hơi: “Đừng tự ngược đãi mình như thế.”
Thiên Mộng Tuyết không nghĩ là Hoắc Thương Châu lại đột nhiên xông vào như vậy, cô khiếp sợ tưởng anh quan tâm đến mình, không đợi cô mở miệng, anh lạnh lùng buông cô ra, không muốn nhìn cô lâu hơn xoay người bỏ đi.
Thiên Mộng Tuyết tự cười nhạo mình, ngồi trước gương nhắm chặt hai mắt: “Anh quan tâm đến em sao? Trong lòng anh vẫn còn có em sao?” Âm thanh càng nói càng nhỏ, càng nói càng nghẹn ngào.
“Mộng Tuyết… Anh…”. Vừa nói đến vấn đề này, Hoắc Thương Châu rất muốn nói thật lòng mình, xoay người thấy bộ dạng Thiên Mộng Tuyết như vậy lại không nói được gì.
Thiên Mộng Tuyết cởi khăn tắm, trần truồng đứng trước mặt Hoắc Thương Châu, cô không tin anh lại không có chút phản ứng nào với mình.
Thiên Mộng Tuyết có một vóc dáng hoàn hảo, một người đàn ông nghị lực kiên cường đứng trong trường hợp này cũng khó mà kiềm chế phản ứng. Nhưng Hoắc Thương Châu làm được, nhìn thân thể anh đã từng si mê, lúc này không một chút cảm giác, anh bình tĩnh xoay người lạnh lùng nói: “Mặc quần áo vào.”
“Thương Châu… Anh biết không? Em từ lần đầu gặp mặt đã thích anh rồi, khi đó anh không chịu nói chuyện với em, nhưng em biết trong lòng anh cũng không ghét, sau đó em rốt cuộc cũng được làm bạn gái anh như ước nguyện, ba mẹ em mất đi, chỉ còn anh với em, anh là người quan trọng nhất đối với em, vì anh, em có thể hy sinh tất cả, nhưng tại sao mọi chuyện lại thay đổi? Anh đã từng thề thốt với em, tất cả đều là giả sao?” Thiên Mộng Tuyết chậm rãi đi về phía Hoắc Thương Châu, ôm chặt anh từ phía sau.
“Em biết rõ, anh đối với Cố Chiêu Ninh em chỉ là một phút xao lòng, em đã nói sẽ đợi anh, sao đến giờ anh vẫn chưa chịu quay về.” Cô càng ôm chặt anh, cô nghĩ Hoắc Thương Châu lúc này như kẻ đói khát sẽ kéo cô lại ăn tươi nuốt sống. Nhưng cô đã lầm, Hoắc Thương Châu không một chút đáp lại, chỉ đứng yên không hề nhúc nhích.
Sự nhẫn nại của Hoắc Thương Châu cũng có giới hạn, lần này Thiên Mộng Tuyết lại nhắc lại những gì cô đã phải bỏ ra, sự thương hại cuối cùng dành cho cô đã hoàn toàn biến mất, anh tức giận kéo tay Thiên Mộng Tuyết, đẩy cô lên giường, còn mình cũng theo quán tính ngã xuống.
Thiên Mộng Tuyết cho rằng Hoắc Thương Châu đã bị kích động, cô nhắm mắt chờ đợi nụ hôn của anh.
Hoắc Thương Châu lấy chăn đắp kín lên người cô, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Nghe thấy tiếng cửa sập lại, mọi sự kiêu ngạo, ngụy trang bị Thiên Mộng Tuyết vứt hết, cô trùm chăn lên đầu nức nở khóc.
11 năm yêu nhau, cuối cùng thành tro tàn, cô đã thua, thua bởi Hoắc Thương Châu, nhưng cô không thừa nhận mình đã thua Cố Chiêu Ninh.
“Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?” Thiên Mộng Tuyết gào lên trong căn phòng vắng lặng, những năm qua, cô một lòng ở bên cạnh Hoắc Thương Châu, nhưng anh cũng không muốn đụng tới mình, mỗi lần say rượu, anh lại coi cô như Cố Chiêu Ninh, cô cũng đành tự an ủi mình, nói… về sau anh sẽ từ từ quên, nhưng những lúc mấu chốt, anh lại tỉnh ra, ánh mắt tình tứ trong nháy mắt biến thành lạnh băng.
Hoắc Thương Châu đi vào thư phòng, anh cảm nhận được chỗ này đã bị ai lục lọi, là ai? Trừ Thiên Mộng Tuyết, anh không nghĩ được ai khác, tại sao cô đột nhiên lại chạy vào thư phòng của mình, hơn nữa lại lục lọi không ít. Nhìn những dấu vết còn lưu lại, anh nheo mắt lại.
Anh đến trước bàn đọc sách, kéo ngăn kéo ra, quả nhiên, chỗ này cũng bị động vào, nhìn kiểu lục lọi này cũng thấy cô đang tìm kiếm cái gì, sau đó định sắp xếp lại như cũ, xem ra cô đang che dấu anh điều gì.
Nghĩ đến đây, anh mơ hồ đoán ra điều gì, những biểu hiện khác thường gần đây của Thiên Mộng Tuyết lần lượt hiện về trong đầu anh, còn cả cú điện thoại kia, cô đã gọi điện cho Cố Chiêu Ninh, kể từ sau cuộc điện thoại đó, Cố Chiêu Ninh cố tình trốn tránh anh, tất cả đều do Thiên Mộng Tuyết làm, anh hiểu nhưng không muốn làm rõ, anh muốn lưu lại một chút ân tình cuối cùng.
Nhưng, Thiên Mộng Tuyết rốt cuộc đến thư phòng anh tìm kiếm cái gì? Chỗ này có cái gì mà cô đang muốn?