Thiên Mộng Tuyết thấy thuộc hạ của Hoắc Thương Châu đi về phía mình, hốt hoảng không biết phải làm sao.
Cố Chiêu Ninh vốn đã nghi ngờ không hiểu vì sao Thiên Mộng Tuyết lại đến đây, lúc này thấy thuộc hạ của Hoắc Thương Châu đến càng nghi ngờ hơn, đang định ra hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì thì một việc ngoài ý muốn đã xảy ra.
Cô vừa đặt tay lên vai Thiên Mộng Tuyết muốn hỏi cô ấy xem thế nào, nhưng chưa kịp nói ra thì đã ngã lăn xuống bụng đập ngay phải bậc tam cấp trước cửa, cô cảm thấy vô cùng đau đớn không thể nói nên lời, đầu nhỏ mồ hôi hột, một linh cảm xấu nảy sinh, theo bản năng cô kêu lên: “Cứu cứu… cứu con tôi.” Thứ linh cảm này ngày càng rõ, cô thấy có một thứ dịch âm ấm chảy xuống chân, không dám nhìn nhưng lại muốn nhìn, thấy một dòng máu đỏ tươi, cô ngất đi.
Thiên Mộng Tuyết không hề nghĩ đến, cô không cố ý, vừa rồi cô hơi vội vã sợ bị bắt về bệnh viện tiếp tục điều trị, cô muốn chạy trốn, đúng lúc Cố Chiêu Ninh đột nhiên xuất hiện đằng sau, cô giật mình tưởng bị người khác bắt, cho nên đẩy một cái, nhìn vẻ đau khổ của cô ấy, Thiên Mộng Tuyết sững sờ tại chỗ không còn nghĩ được gì, câu nói của Cố Chiêu Ninh càng làm cô dựng tóc gáy, Cố Chiêu Ninh mang thai! Dòng máu không ngừng chảy kia là dấu hiệu cô đã hại chết đứa bé! Cô thật sự không hề cố ý.
“Tôi không phải cố ý… không cố ý…” Cô phát điên tự lẩm bẩm một mình, không ngừng lắc đầu lùi về phía sau, sững sờ, áy náy nhìn Cố Chiêu Ninh đang ngất trên mặt đất.
Hai hộ vệ cũng giật bắn mình, vừa nghe lời nói của Cố Chiêu Ninh lập tức tiến đến, bọn họ không phải không biết tầm quan trọng của Cố Chiêu Ninh đối với chủ tịch, lần này thực sự phiền toái rồi, con của chủ tịch bị mất, một người bế lấy Cố Chiêu Ninh, người kia chạy như bay về phía xe mở cửa, không ai còn bận tâm đến sự tồn tại của Thiên Mộng Tuyết, đặt tất cả sự quan tâm lên Cố Chiêu Ninh.
Thiên Mộng Tuyết phát điên, không ngừng tự giật tóc mình, cô thật sự không cố ý, đây là điều duy nhất cô nghĩ đến cũng là câu nói duy nhất lặp đi lặp lại trên môi.
Nghĩ người hộ vệ kia sẽ đến bắt mình, cô vội vã chạy trốn, cô đã dùng tất cả sức lực để chạy, nước mắt vỡ òa không thể ngừng chảy.
“Đi nhanh lên! Không còn thời gian nữa.” Một hộ vệ khác ngồi ghế sau nhìn Cố Chiêu Ninh, lòng cũng bất an gọi đồng nghiệp, bây giờ không phải là lúc đuổi theo Thiên Mộng Tuyết, cứu người mới quan trọng.
Người kia nghe thấy thế vội vàng lên xe.
………………………………..
Điện thoại lần nữa vang lên, Hoắc Thương Châu liếc mắt nhìn, ấn phím giữ im lặng, nhưng chưa đầy hai phút chuông lại tiếp tục đổ, thấy số cuộc gọi nội bộ, anh cau mày trả lời, chưa kịp khiển trách đã nghe thấy một câu đập tan sự giận dữ của anh: “Cái gì?! Ở đâu” Anh lập tức đứng dậy, đấm một phát xuống bàn, tất cả mọi người sợ tới mức muốn chết cũng không dám ra ngoài hỏi xem có chuyện gì, bọn họ chỉ biết chủ tịch đang rất tức giận, hơn nữa chưa từng tức giận như thế.
Cúp điện thoại, anh lạnh lùng nói một câu: “Tan họp”
Khi Lôi Ảnh nhận được điện thoại của thuộc hạ, sợ ngây người, anh không ngờ được là Thiên Mộng Tuyết lại nhanh hơn bọn họ một bước đến nhà Cố Chiêu Ninh trước, thật ra thì anh không nghĩ cô ta lại biết nhà Cố Chiêu Ninh, đây đúng là sơ sót, vốn chỉ định phái hai thuộc hạ đi xem qua, nhưng sự khinh suất này lại làm cho Cố Chiêu Ninh mất đi đứa con “Đáng chết!” Lôi Ảnh nặng nề đập lên tay lái, anh kiên trì ngồi đây đợi, cho rằng cô ta sẽ tìm đến Hứa Cần Dương, nhưng lại uổng phí thời gian, còn hại đến Cố Chiêu Ninh…
Ở cửa phòng mổ, ba gã đàn ông vẻ mặt đếu sốt ruột, Mạc Nhan chạy từ cửa vào, vô cùng lo lắng. Nhận được điện thoại của Lôi Ảnh chưa kịp vui mừng vì nghĩ Lôi Ảnh đã thông suốt nên gọi cho cô, ai ngờ lại là tin Cố Chiêu Ninh có chuyện.
“Cô ta đâu?” Hoắc Thương Châu phát điên vò đầu, túm lấy cổ áo còn dính máu của tên hộ vệ đưa Cố Chiêu Ninh đến bệnh viện, con ngươi thâm độc như muốn giết người khiến ngời ta run sợ, hại anh có thể, nhưng động đến Cố Chiêu Ninh, anh nhất định không bỏ qua! Thiên Mộng Tuyết! Hết lần này đến lần khác khiêu chiến anh, lần này còn làm tổn thương Cố Chiêu Ninh, anh không thể tiếp tục nương tay, anh muốn cô phải trả giá thê thảm.
“Cô ấy… cô ấy… chạy rồi.” Hộ vệ run rẩy nói.
“Chạy? Các ngươi làm ăn kiểu gì thế! Lập tức đi tìm về cho tôi! Có phải lật tung cả Trung Quốc lên cũng phải tìm cho ra! Nhanh cút đi.” Anh gầm lên hư sư tử làm người ta sợ hãi.
Hộ vệ liên tục gật đầu, lúc bị Hoắc Thương Châu đẩy ra, hai chân nhũn ra suýt ngã, lảo đảo giật lùi mấy bước rồi vội vàng vâng lệnh chạy đi.
Bạch Hiên Dật cũng tình cờ đến bệnh viện tìm Hoắc Thanh Lăng, nhưng lại đụng phải Hoắc Thương Châu, hỏi thì hắn chẳng thèm để ý đến mình, vì vậy anh đi theo, không ngờ chuyện lại thế này vô cùng tức giận, Hoắc Thương Châu hết lần này đến lần khác khiến Cố Chiêu Ninh lâm vào đường cùng, lần này anh không nhịn được, tiến lên giáng một cú đấm nặng nề vào Hoắc Thương Châu, Hoắc Thương Châu không hề chuẩn bị lĩnh đủ, khóe miệng chảy máu nhưng không hề nổi giận.
“Tránh ra”. Bạch Hiên Dật quát lên với Lôi Ảnh đang cố ngăn cản mình, tức giận nhìn Hoắc Thương Châu đang cúi đầu bên tường: “Cậu chăm sóc cô ấy kiểu gì? Đây là kiểu yêu của cậu đấy à? Hết lần này đến lần khác làm cô ấy tổn thương, làm cô ấy đau khổ. Hoắc Thương Châu! Cậu có còn là đàn ông nữa không? Đến người phụ nữ của mình cũng không thể bảo vệ! Thế này mà còn là người à?”
Bạch Hiên Dật không hề sai, anh quả thật đã khinh suất, không nghĩ rằng Thiên Mộng Tuyết sẽ tìm đến Cố Chiêu Ninh, đáng lẽ anh phải nghĩ ra, nhưng lại… Không bảo vệ được Cố Chiêu Ninh, và… con của họ. Con? Đây là nỗi đau lớn nhất của anh, Cố Chiêu Ninh đã mấy lần hỏi anh có muốn sinh con, năm lần bảy lượt dò xét anh, thế mà anh lại nói những điều như vậy, tại sao cô ấy lại không nói mình đã có thai? Chẳng phải vì những lời nói của anh ư? Bạch Hiên Dật đánh là đúng, anh không phải là người, anh không xứng với Cố Chiêu Ninh, anh chính là tên đầu sỏ giết chết chính con mình.
“Các anh đừng làm ồn nữa!” Mạc Nhan hét lên, người bên trong còn chưa biết thế nào, mấy người này còn ở đây cãi nhau, cô không thể chịu nổi.
Lôi Ảnh liếc nhìn Mạc Nhan, không nói câu gì, Bạch Hiên Dật tức giận đến bên cửa sổ hít thở không khí, Hoắc Thương Châu vẫn sững sờ tựa vào bên tường.