“Chết đến nơi rồi vẫn còn lảm nhảm.” A Đường thúc lên đạn khẩu súng lục, hung hãn nhìn Hứa Cần Dương, hướng súng lên đỉnh đầu hắn. Ông ghét cái bộ dạng điên cuồng giống hệt cha hắn này, ông không ngờ năm đó Hứa Cần Dương còn nhỏ như vậy đã trơ mắt nhìn chiếc xe chở ông nổ tung.
Khi đó ông may mắn đại nạn không chết, vừa chạy ra khỏi nhà Hắc Ưng thì thấy một chiếc xe đỗ ở cửa vội nhảy lên, vừa nghĩ không có chìa khóa thì phát hiện chìa khóa vẫn cắm trên ổ, vì vậy ông cũng không nghĩ ngợi nổ máy xe, thấy không có ai đuổi theo đằng sau, ông mới đột nhiên nghĩ có thể xe có vấn đề, vội vã nhảy ra ngoài, chưa chạy được vài bước xe đã nổ tung, nhiều mảnh vỡ bay vào người làm cổ và lưng ông bị thương, nhưng vẫn giữ được mạng sống.
Ông chạy đến một khu làng nhỏ, gọi cho em trai, lúc đi tìm Lôi Ảnh thì cậu bé đã mất tích, cho nên đến trước lúc gặp được Lôi Ảnh, sự áy náy vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Tất cả đều do Hứa gia gây nên, vì thế ông đương nhiên muốn báo thù thay cho Hắc Ưng và những an hem đã chết.
“Còn vợ chồng Thiên Hoành nữa? Có phải cũng là do cậu hại chết không?” A Đường cũng biết cha mẹ Thiên Mộng Tuyết, năm đó đều là anh em thân tình, cha Mộng Tuyết theo cha Hoắc Thương Châu, còn ông thì theo cha Lôi Ảnh.
“Hả? Ông đều đoán đúng, thật là quá… ngu dốt! Các người không ngừng ra vẻ xunh quanh tôi, nhưng chẳng hề nhận thấy điều gì, chậc chậc, thật quá buồn cười. Thiên Hoành năm đó không biết điều, chúng tôi mời tới Hứa bang, nhưng ông ta lại không chịu, đi theo Hoắc Hành Bác, xem đi kết cục đều chết oan ức, con gái ông ta lại càng buồn cười, xem chúng ta như ân nhân, à phải, Hoắc Hành Bác không phải do tôi hại chết, mà là Thiên Mộng Tuyết! Cô ta ngu ngốc tin vào lời nói của tôi…, tự tay lên kế hoạch, tôi chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền mà thôi, buồn cười nhất chính là cô ta còn lên giường với tôi, có phải quá buồn cười không? Cô ta thật sự là quá ngu.” Nói đến Thiên Mộng Tuyết, trong lòng hắn cũng có chút xíu chua xót, thứ nhất cô đã từng có con với hắn, ngày đó ra khỏi phòng bệnh nghe bác sĩ nói cô ta xảy thai, còn bị ung thư, trong lòng hắn giống như bị đổ dấm sát muối.
A Đường thấy hắn hiên ngang cười nói, không thể kìm chế tức giận, ngón tay giữ chặt trên cò súng sẵn sàng bóp: “Được! Hôm nay tôi sẽ khiến cậu chết một cách nhẹ nhàng! Nể tình cậu năm đó đã gọi ta là chú.”
Lôi Ảnh căng thẳng, vội vàng ngăn lại: A Đường thúc! Đây là chuyện của cháu, chú đừng can thiệp vào.” Anh không muốn liên lụy cho bất cứ ai, A Đường thúc đã chịu khổ cả đời, anh không muốn ông phải sống những năm tuổi già còn lại ở trong tù hoặc phải sống một cuộc sống chui lủi, gia đình anh nợ A Đường thúc quá nhiều, chẳng lẽ anh lại không rõ.
“Tiểu Ảnh! Bỏ súng xuống! Nếu cậu còn muốn gọi tôi là A Đường thúc thì hãy nghe lời ta.”
“Không…”
Trong lúc hai người còn đang tranh cãi, Hứa Cần Dương tranh thủ lấy lại tình thần, những tên khác đang mải khống chế thuộc hạ của hắn, cho nên nhân cơ hội sờ sò khẩu súng trong người.
“Tiểu Ảnh! Nếu cậu không nghe lời tôi! Coi như tôi đời này chưa từng biết cậu, sau này cũng đừng gọi tôi là chú.”
A Đường đánh đúng tâm trạng của Lôi Ảnh, anh chậm rãi giơ cao súng trong tay lên, nhưng A Đường thúc cũng biết ý định của anh, nên đã ra hiệu cho anh bỏ súng xuống, nhìn ánh mắt kiên định của A Đường thúc, không cho phép cự tuyệt, anh đành thỏa hiệp, nhét súng vào túi, thật ra thì… tay trái anh đã sờ tới hông, ở đó có một con dao mã tấu, Lôi Ảnh luôn thích dao, chỉ không hay sử dụng, cho nên không ai biết trình độ phi dao của anh không thua kém gì dùng súng, anh định cho Hứa Cần Dương mất mạng trước khi A Đường thúc nổ súng.
Đứng sau lưng Hứa Cần Dương, Lôi Ảnh không phát hiện ra hắn lúc này đã dí súng về phía A Đường.
“Pằng”
Lôi Ảnh chỉ nghe thấy hai tiếng súng không kịp quan sát ai là người bắn, vội vàng móc dao phi vào gáy Hứa Cần Dương.
Lúc Hứa Cần Dương từ từ ngã xuống, hắn trợn mắt nhìn không phải là A Đường mà là kẻ sau lưng A Đường, càng lúc càng mù mờ, khuôn mặt quá mức quen thuộc lại xa lạ: “Thiên… Mộng… Tuyết” Trong lúc giãy chết, hắn vẫn lẩm bẩm vì nhìn thấy Thiên Mộng Tuyết trong một bộ quần áo đen đeo kính.
Thiên Mộng Tuyết đã sớm muốn rat ay, nhưng nghe xong những lời nói của Hứa Cần Dương, cô cảm thấy mình sao quá ngu ngốc, năm đó cũng vì những lời dụ dỗ của Hứa Thiên, hơn nữa bác trai bác gái luôn yêu thương mình lại phản đối mình và Hoắc Thương Châu, cô đã bị mờ mắt, nảy ra ý định giết hại họ.
Thật mỉa mai, nước mắt cô phủ mờ, nhìn Hứa Cần Dương chết không nhắm nổi mắt, cô điên cuồng ngửa đầu cười to.
20 năm trước, cô đã cùng cha con Hứa thị hại chết cha mẹ Hoắc Thương Châu.
Thời gian qua, cô lại câu kết với Hứa Cần Dương suýt làm hại Hoắc Thương Châu.
Cô căn bản không còn là người, ông trời đúng là có mắt, cô đã gặp báo ứng!
Sau khi thấy Hứa Cần Dương ngã xuống, Lôi Ảnh nhìn A Đường thúc đứng sững tại chỗ rất lâu, rồi máu từ bụng ông phun ra đầm đìa khiến anh run sợ, anh kêu lên như có cả tiếng khóc: “A Đường thúc!!!”
A Đường cười khó nhọc, thấy trước mặt bỗng dưng tối sầm rồi gục xuống.
“A Đường thúc! A Đường thúc! Chú tỉnh lại đi.” Anh vất vả lắm mới tìm được một người thân, anh không muốn lại bị mất đi, anh vẫn chưa thực hiện lời hứa của mình sẽ chăm sóc ông đến tận khi nhắm mắt, ông không thể đi như vậy. Lôi Ảnh khóc, một cách tuyệt vọng.
“Được rồi… con trai… A Đường thúc… báo thù… thay… cha mẹ con… rồi”. Khó khăn nói xong câu đó, ông nhắm mắt.
“A” Lôi Ảnh ngẩng đầu lên trời kêu gào thảm thiết.
Thiên Mộng Tuyết lúc này cũng đau không đứng lên được, cô giơ súng lên dí thẳng huyệt thái dương, từ từ nhắm mắt, bóp cò.
Bên ngoài kho hàng, tiếng còi xe cảnh sát gào rú, một loạt cảnh sát đặc công tràn vào: “Tất cả không được nhúc nhích, bỏ súng xuống.”
Lôi Ảnh vẫn đang đắm chìm trong đau khổ, đờ đẫn ôm A Đường thúc khóc thảm thiết, cho đến khi cảnh sát kéo anh đi, anh vẫn lưu luyến quay đầu liếc nhìn người mình kính nể nhất.
Thiên Mộng Tuyết lại như được giải thoát co giật mấy cái rồi từ từ nhắm mắt, trước khi chết tay vẫn đút trong túi như nắm chặt thứ gì đó không buông.
Tất cả đều kết thúc… Cô không hối tiếc, điều đáng tiếc duy nhất chính là mất đi tình yêu của đời mình.