“Ninh Ninh! Mình ở đây” Mạc Nhan ở cửa đón khách thấy Cố Chiêu Ninh từ bên trong đi ra vui sướng vẫy vẫy cánh tay.
Cố Chiêu Ninh cũng vẫy tay với Mạc Nhan, mặc một chiếc sơ mi caro đơn giản, bên dưới là quần jean bó, chân đi một đôi dép lê La Mã. Thay đổi nhiều nha, trưởng thành không ít, Mạc Nhan nhìn thấy Cố Chiêu Ninh, sống mũi cay cay.
“Nhóc ngốc nghếch, khóc cái gì?” Cố Chiêu Ninh đi tới, bỏ kính xuống, thấy Mạc Nhan nước mắt rơi lã chã, cô đưa tay lau đi.
“Cậu thay đổi rồi”. Mạc Nhan nức nở, 5 năm, Cố Chiêu Ninh đã không còn như xưa, trước đây nếu thấy cô khóc, Cố Chiêu Ninh sẽ mắng té tát đến khi cô dừng lại, còn hôm nay cô lại trấn tĩnh lau nước mắt cho mình như vậy, cô ấy thật đã đổi khác, đẹp hơn.
“Không phải con người luôn thay đổi hay sao! Được rồi, đi thôi.” Cố Chiêu Ninh cười cười, vừa kéo tay Mạc Nhan đi vừa hỏi thăm cuộc sống của cô trong mấy năm qua.
Cứ như vậy, Cố Chiêu Ninh cùng Mạc Nhan trở về căn phòng đã mua cho mẹ trước đây, bỏ những tấm vải trắng đang phủ lên đồ đạc, hai người cười nói rồi bắt đầu quét dọn lại. Sau cả một buổi chiều bận rộn, hai ngời mệt mỏi lăn trên ghế salon.
“Thật tốt… Chúng ta lại có thể ở cùng nhau” Mạc Nhan cầm tay Chiêu Ninh giơ lên trời, cười vui vẻ.
Cố Chiêu Ninh thản nhiên cười: “Cậu… vẫn chưa kết hôn, mình hơi giật mình đấy.” 5 năm, Mạc Nhan hơn cô 3 tuổi, tức là đã 28 mà vẫn chưa kết hôn đúng là khiến cô giật mình.
Mạc Nhan liếc Cố Chiêu Ninh: “Cậu thì không à, cậu còn trở về, mình cũng rất giật mình.” Nghĩ tới đây, Mạc Nhan đột nhiên ngồi dậy: “Con nhóc chết tiệt này! Đi 5 năm trời, không một lần liên lạc với người ta, lương tâm của cậu ngươi chó ăn mất rồi à? Trở lại, còn biết gọi điện cơ đấy? Ngươi có biết lúc đi không nói lời nào làm người ta lo lắng lắm không?” Mạc Nhan vừa nói vừa khóc.
Cố Chiêu Ninh vội vàng ngồi dậy, con nhóc này lại đa sầu đa cảm, cũng 28 tuổi đầu rồi vẫn như con nít: “Không phải mình đã về rồi hay sao? Ban đầu cảm thấy thật có lỗi với cậu, cậu tìm trường cho mình mà mình lại không đi học, xin lỗi nhé.” Cô vốn định chờ Mạc Nhan tìm một trường nào tốt để học, nhưng khi đó tâm tình không tốt, lại không biết phải nói thế nào với Mạc Nhan, chỉ muốn được yên tĩnh, không nghĩ lại đi tận 5 năm, nếu không phải công ty LM thành lập chi nhánh mà cô là nhà thiết kế chính kiêm CEO ở đây thì chắc cô cũng chưa trở về.
Ngẫm một lúc, thời gian quả trôi thật nhanh, thoáng một cái đã 5 năm trời, suy nghĩ lúc đó của cô quả là ngây thơ.
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, cậu vốn đã xấu xí rồi”
“Hì”
Mạc Nhan cười, trước đây cô khóc, Cố Chiêu Ninh đều nói cô như vậy, bây giờ vẫn thế, Mạc Nhan liếc Cố Chiêu Ninh rồi nhận lấy khăn giấy từ tay cô lau nước mắt: “Ninh Ninh, trong lòng cậu vẫn có anh ta sao?” Mạc Nhan đột nhiên nghiêm túc, thận trọng hỏi một câu.
Nụ cười của Cố Chiêu Ninh đột nhiên cứng đờ, hồi lâu, cô buông Mạc Nhan, ánh mắt nhìn phía trước “Ai kia?”
“Đương nhiên là anh ta! Chồng cũ của cậu!” Mạc Nhan biết Cố Chiêu Ninh đang giả vờ.
“Không có… Mình đã hết rồi.” Đây là lần đầu tiên cô gián tiếp thừa nhận với Mạc Nhan trước kia từng yêu Hoắc Thương Châu, vậy mà hôm nay, lòng cô cũng đã khép lại, có phải anh đã kết hôn rồi không? Có khi có con rồi cũng nên.