Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 133: Dịu dàng (1)



Trên xe, Cố Hành Sâm lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho bệnh viện, chỉ nói một câu liền cúp, sau đó ——

Hắn nghiêng đầu nhìn người ngồi trên ghế phụ, cô ngủ an tĩnh, không hề phòng bị, dáng vẻ ngọt ngào.

Ngực hắn như có một con dao nhọn đâm vào, tâm hắn vô cùng đau đớn.

Đưa tay, muốn vuốt ve gương mặt hắn tưởng niệm đã lâu nhưng cuối cùng chỉ có thể dừng lại giữa không trung.

Bàn tay hắn miêu tả khuôn mặt cô trong khoảng không một cách thận trọng sau đó thu tay về.

Trước cửa phòng mổ, bác sĩ cùng hộ sĩ đang đứng chờ, thấy bóng dáng hắn từ xa tất cả đều nín thở đứng nghiêm thẳng tắp.

Cố Hành Sâm ôm Niệm Kiều trong ngực, đầu của cô dựa ngực hắn, tiếng tim đập của hắn truyền vào tai cô.

Giống như là đang ở trên giường, cô gối lên lồng ngực của hắn ngủ, vô cùng an tâm, vô cùng hạnh phúc.

Cố Hành Sâm không dám cúi đầu nhìn mặt của cô, hắn phát hiện mình không có dũng khí nhìn cô.

Cô tỉnh lại, nhất định sẽ hận chết hắn chứ?

Từng bước từng bước tiến về phía trước, tâm hắn rất đau nhưng vẫn muốn tự tay mình bế cô tới phòng giải phẫu.

Đi tới cửa phòng mổ, không nói chuyện với ai, chỉ có một người đàn ông lãnh đạm tự mình bế người phụ nữ của mình vào phòng giải phẫu.

Sau đó, động tác của hắn rất nhẹ nhàng đặt cô nằm trên bàn giải phẫu.

Từ đầu chí cuối, ánh mắt của hắn, cũng không dám nhìn thẳng vào Niệm Kiều.

Đặt cô nằm trên bàn phẫu thuật, hắn định xoay người rời đi, Niệm Kiều lại đột nhiên đưa tay kéo tay hắn lại, sau đó ——

"Cố Hành Sâm, chớ đi"

Cô vô ý thức nỉ non một tiếng, nhưng không mở mắt, chỉ lôi kéo tay của hắn.

Cố Hành Sâm tưởng rằng cô tỉnh lại, vô cùng sợ hãi, nhưng nhìn thấy cô an ổn ngủ hắn dần khôi phục lại bình tĩnh.

Bác sĩ cùng hộ sĩ đi vào, một người trong đó đối với hắn cung kính nói: "Nhị thiếu, ngài tạm thời ở bên ngoài chờ, chúng tôi cần làm giải phẫu cho Cố tiểu thư."

"Không phải Cố tiểu thư, là Cố phu nhân." Hắn bình tĩnh cải chính cách gọi, nhìn chằm chầm vào tay bác sĩ đó.

Bác sĩ cùng hộ sĩ cả kinh, Cố phu nhân? Chẳng lẽ hai người đã kết hôn rồi?

Cố Hành Sâm thu hồi tầm mắt, trầm trầm phân phó: "Nhanh chóng làm xong phẫu thuật, không cho phép để cho cô ấy gặp nguy hiểm, nếu không, tôi sẽ đem các người chôn theo cô ấy!"

Bác sĩ sợ tới mức toát hết mồ hôi, chỉ có thể gật đầu liên tục.

Cố Hành Sâm gỡ tay Niệm Kiều ta, muốn rời khỏi phòng giải phẩu, nhưng lại không thể gỡ ra.

Hắn không dám ở lại chỗ này, không dám tận mắt nhìn con của mình bị chính mình bóp chết, không dám nhìn cô, hắn không dám

Hắn cảm giác mình thật tàn nhẫn, cư nhiên tự tay đem người phụ nữ của mình lên bàn giải phẫu, còn tự tay giết chết con của mình.

Hắn nghĩ, đây là chuyện nhẫn tâm nhất mà hắn đã làm trong đời mình, làm cho lòng hắn thật đau đớn.

Dùng sức gỡ tay Niệm Kiều ra, cậy từng ngón tay của cô giống như là đem cô đẩy ra khỏi thế giới của mình, từng bước từng bước đẩy cô ra.

Đến ngón tay cuối cùng, mắt hắn đã đỏ ngầu giống như sắp khóc tới nơi rồi!

Hắn chịu đựng, cố gắng chịu đựng, gỡ nốt ngón tay cuối cùng của cô ra.

Sau đó, hơi sức toàn thân rốt cuộc cũng xài hết.

Xoay người hết sức, hắn thấy khóe mắt cô chậm rãi chảy xuống một giọt nước mắt.

Lếch thếch rời khỏi phòng phẫu thuật, tựa người vào ô cửa trên cánh cửa phẫu thuật, thân hình cao lớn của hắn trượt dài xuống, cuối cùng ngồi bệt trên mặt đất.

Nhắm mắt lại, cắn chặt môi dưới của mình, giơ tay lên, hung hăng nện một quyền xuống đất! Sau đó, lại một quyền, một quyền

Da trên mu bàn tay bị xước máu bắt đầu chảy ra, nhưng hắn hiển nhiên không phát hiện gục đầu vào giữa hai tay mình.

Trong hành lang vắng lặng chỉ có mình hắn đang giãy giụa trong nỗi đau khổ của mình.

Một lúc lâu, rốt cuộc hắn cũng ngừng lại, muốn đứng lên, đột nhiên hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống.

Một đôi bàn tay đưa tới đỡ lấy hắn, kéo hắn lên.

Cố Hành Sâm ngẩng đầu, thấy người đỡ mình, lại là Tần Mộ Bạch.

Hắn đột nhiên cười lạnh, nhìn hắn, dùng ánh mắt khát máu nhìn, "anh hài lòng chưa? Hiện tại có phải đang rất vui vẻ phải không? Anh đã thắng, không nghĩ tới Cố Hành Sâm tôi lần đầu tiên nhận thua, lại là thua trong tay anh."

Hắn chưa từng xúc động như vậy, thắng thua trong đời đều đã có sắp đặt sẵn, hắn có thể thắng cũng có thể nhận thua được.

Chỉ là, hắn không nghĩ tới, lần đầu tiên hắn lại thua thảm như vậy! Thật quá thê thảm!

Mà hắn lại thua thứ quan trọng nhất của đời mình!

Tần Mộ Bạch mặt không chút thay đổi, nói: "Ai thua ai thắng, không tới cuối cùng, không thể biết được."

Cố Hành Sâm cười lên ha hả, tiếng cười cô đơn phát ra nơi cuối hành lang nghe thật rợn người.

Bất chợt, hắn dừng tiếng cười, nắm lấy cổ áo Tần Mộ Bạch, lạnh lùng nói: "Không thể biết được sao? Anh còn muốn như thế nào nữa? lúc độc tố phát tác cô ấy đã phải chịu đau đớn như thế nào? Đứa con của mình chết đi rồi khi tỉnh lại cô ấy sẽ đau đớn biết bao nhiêu, anh có biết không? !"

Cố Hành Sâm không dám tưởng tượng sau khi Niệm Kiều tỉnh lại sẽ như thế nào, sẽ náo loạn khóc lớn hay là im lặng? Nếu như khóc lớn lên, vậy ít nhất cô cũng phát tiết bớt đau khổ , hắn còn cảm thấy còn dễ chịu một chút, nếu như cô chỉ im lặng, quả thật so với giết hắn cònkhiến hắn khó chịu hơn!

Quá tàn nhẫn! Thật quá tàn nhẫn! Đối với cô quá tàn nhẫn!

"Anh không phải là yêu cô ấy sao? Nếu yêu cô ấy, sao lại tổn thương cô ấy? Đó chính là lời anh đã hỏi tôi, hiện tại tôi đem những lời này trả lại cho anh!" Cố Hành Sâm nói xong, hất hắn ra, im lặng đứng một bên.

Tần Mộ Bạch cau mày, theo dõi ánh mắt của hắn, khẽ nhếch khóe miệng, cuối cùng lại cũng không nói gì được.

Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng Niệm Kiều cũng được đưa ra từ phòng phẫu, Tần Mộ Bạch lập tức tiến lên.

Nhìn sắc mặt cô có chút tái nhợt, chắc là do làm giải phẫu, nhưng may là cô chưa tỉnh lại, có thể kéo dài chút thời gian.

Cố Hành Sâm đứng ở một bên, thật lâu cũng không tiến lên, không phải là không tiến lên, chỉ là không dám tiến lên.

Nếu như hắn nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô chỉ sợ cả đời này cũng không thôi ám ảnh.

Bác sĩ cùng hộ sĩ cũng đứng ở một bên, không nói một lời, ánh mắt dừng lại trên người hai người đàn ông.

Rốt cuộc, sau một phút, Cố Hành Sâm gian nan bước, chậm chạp đi tới bên cạnh Niệm Kiều.

Đi tới bên người cô, chuyện thứ nhất hắn làm chính là cúi đầu, hôn cánh môi khô khốc của cô, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bảo bối, thật xin lỗi."

Đúng vậy, thật xin lỗi anh không bảo vệ tốt cho em; thật xin lỗi anh không bảo vệ tốt cho con chúng ta; thật xin lỗi anh đã tự tay tổn thương em, thật xin lỗi

Một nghìn một vạn lần xin lỗi, nhưng anh lại không hối hận khi làm vậy, chỉ cần là điều tốt cho em dù là bị em phỉ nhổ hay ghét bỏ anh cũng không quan tâm.

Chỉ cần em mạnh khỏe, chính là ý nghĩa tồn tại của anh.

Nhìn đoàn người càng đi thật càng xa, Tần Mộ Bạch ngửa đầu, vô lực nhắm mắt lại.

Niệm Kiều, Niệm Kiều

Không biết bao nhiêu lần ở trong lòng gọi tên của cô, trong đầu rõ ràng biết một sự thật: cô không thuộc về mình, cho tới bây giờ đều không thuộc về mình!

Năm năm trước, cái bóng lưng mà cô nhìn thấy, cũng không phải là hắn, mà là Cố Hành Sâm!

Cho nên, nhất định đời này, cô sẽ không trở thành người phụ nữ của hắn!

Nhưng là Cố Niệm Kiều, anh có thể ích kỉ độc chiếm em trong một đoạn thời gian ngăn được không?

Đừng nói là không thể, như vậy anh sẽ rất khổ sở, anh chỉ là quá yêu em, quá yêu em, em biết không?

Anh sẽ thả em trở về, anh chỉ là muốn, dù là lừa mình dối người, anh cũng muốn ở bên cạnh em một thời gian.

Trong đoạn thời gian ngắn đó, trong lòng em trong mắt em chỉ có anh, trong lòng anh trong mắt anh cũng chỉ có em, tất cả những thứ bên ngoài cũng không thể ngăn chúng ta ở cạnh bên nhau.

Mỗi ngày , chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng đi du ngoạn, ngắm hoa, nuôi cá, ngắm hoàng hôn, đếm sao, nhất định sẽ là một quãng thời gian rất đẹp, em cũng rất hi vọng có đúng hay không?

Anh biết rõ, em không muốn, những chuyện này, em chỉ muốn làm cùng hắn chứ không phải với anh.

Không sao, hắn tự nói với mình, thật ra thì cô cũng hi vọng hai người ở bên nhau cùng nhau là những việc này.

Ừ, chính là như vậy!

Niệm Kiều, anh trở lại thăm em, sau đó, anh muốn dẫn em rời đi, dù là em sẽ hận anhanh cũng vậy muốn dẫn em rời đi!

Cho đến khi bóng dáng của Cố Hành Sâm biến mất trong tầm mắt, Tần Mộ Bạch mới xoay người, rời đi.

Dưới màn đêm, bóng dáng của hắnthật cô đơn, vô cùng bi thương.

Trong phòng bệnh, Cố Hành Sâm lẳng lặng nhìn Niệm Kiều, nhìn đến không chớp mắt.

Lựa chọn gian nan nhất hắn cũng đã làm, hiện tại chỉ chờ cô tỉnh lại -

Hôm sau, Cố Hành Sâm đi ra khỏi phòng bệnh nhận điện thoại, là dì Trần gọi tới, nói Cố Cảnh Niên sáng sớm đã đi tìm Niệm Kiều, cô không cách nào dỗ được, không có biện pháp, cô chỉ có thể gọi điện thoại cho Cố Hành Sâm.

Cố Hành Sâm cầm điện thoại di động, hồi lâu không nói lời nào, bên kia dì Trần cảm thấy bên này có cái gì không đúng, lập tức nói: "Cố tiên sinh, tôi muốn nói thật ra Niên Niên là một đứa trẻ rất ngoan tối mắng hắn nên nó đã thôi hò hét rồi."

Dứt lời, dì Trần cúp điện thoại.

Cố Hành Sâm giơ tay lên đỡ trán của mình, vô lực kháng cự lại nỗi bất an trong lòng.

Tất cả mọi chuyện giống như là mớ bòng bong, hắn đột nhiên cảm thấy mình thật vô lực, rõ ràng muốn cởi ra, nhưng không biết nên gỡ rối từ đâu nên bắt đầu từ đâu.

Xoay người đi tới phòng bệnh, thần sắc Cố Hành Sâm đột nhiên biến sắc.

Vừa rồi rõ ràng hắn có khép cửa lại, tại sao giờ cửa lại mở? Chẳng lẽ có người đi vào?

Chậm rãi đẩy cửa ra, quả nhiên thấy một bóng đen xuất hiện ở bên giường Niệm Kiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.