Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 152: Ai so với ai nóng lòng hơn



Xe dừng lại ở cửa khách sạn của S thị, Niệm Kiều ngẩng đầu liếc nhìn, âm thầm cong miệng.

Chỉ cần suy nghĩ một chút có thể thấy, cái người bộ dạng tôn quý như vậy, nếu ở trong một khách sạn nhỏ không phải là hạ thấp phong cách của anh sao.

Hai người đi vào, Niệm Kiều nhìn anh kéo mình đi thẳng tới thang máy, không khỏi nghiêng đầu hỏi anh: "Đều không cần đi đến đang ký trước sao?"

"Không cần, bên này anh có phòng thuê thường kỳ, tùy thời điểm nào cũng có thể, chỉ cần nói với khách sạn một tiếng là được."

Niệm Kiều chắc lưỡi hít hà, phòng thuê thường kỳ, nhìn dáng vẻ của anh, một năm cũng sẽ không tới nơi này mấy lần đi, cư nhiên ở khách sạn đắt tiền như vậy thuê phòng thường kỳ, thật là đốt tiền không nhức nhối.

Thang máy ‘ đinh ——’ một tiếng mở ra, Cố Hành Sâm dắt tay cô đi theo hanhflang phía bên trái, tới lúc này Niệm Kiều mới phát hiện ra, toàn bộ tầng này cơ hồ cũng không người nào ở, hết sức tĩnh mật.

"Hành Sâm, tại sao ở đây lại an tĩnh như vậy, anh nói thue phòng thường kỳ? Sẽ không thuê nguyên tầng này đấy chứ?"

Rõ ràng cũng chẳng qua chỉ là chỗ ở tạm, không cần thiết phải phô trương như vậy chứ?

Cố Hành Sâm nhíu mày, "Mặc dù là anh thuê phòng thường kỳ, nhưng tiền cũng không phải là anh giao dịch, về phần có thuê nguyên tầng không, anh cũng không có hỏi qua Tử Tu."

"À? Là bạn anh thuê giúp sao?" Niệm Kiều trợn to hai mắt nhìn anh.

Cố Hành Sâm muốn cười phá lên, ở S thị, Hứa Tử Tu là chủ nhà, dĩ nhiên là do cậu ta chuẩn bị chỗ ở cho đám người Cố Hành Sâm cùng Tịch Tư Diệu rồi, cũng giống như ở Hoa Thành và G thị, sẽ là do Tịch Tư Diệu cùng Cố Hành Sâm chuẩn bị.

"Được rồi, chuyện này em không cần phải để ý, chuện em cần quan tâm bây giò là ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt, sau đó buổi tối chúng ta đi ra ngoài."

Niệm Kiều bị anh đẩy vào phòng, nghe anh nói vậy, liền xoay người hỏi: "Đi đâu? Buổi chiều chúng ta không trở về Hoa Thành sao?"

"Không mệt mỏi sao? Hơn nữa quá lãng phí thời gian."

Niệm Kiều nhíu nhíu mày, "Dù sao chúng ta cũng không có chuyện gì nha, ở chỗ này lại không quen, không trở về muốn làm sao?"

"Em ——" Cố Hành Sâm nhìn cô, thấy nhìn cô nhế này có vẻ như cô không biết hôm nay là ngày gì rồi?

Chỉ là như đã nói qua, nếu không phải là mới vừa rồi ở trên xe anh đột nhiên nghĩ đến, anh cũng không nhớ nổi hôm nay là lễ tình nhân, chủ yếu là trước kia cũng không quá quan tâm đến chuyện này, đột nhiên muốn bắt đầu thử, có chút cảm thấy mờ mịt, còn có chút cảm xúc kỳ lạ không nói lên lời.

Tóm lại, anh cảm thấy là lạ, nhưng lại cũng có cảm giác tò mò mong đợi.

Niệm Kiều nhìn bộ dáng cứ như đang muốn nói gì đó lại thôi của anh, không khỏi càng thêm khốn hoặc, cảm giác anh có chuyện gạt cô.

"Hành Sâm, anh hãy bói thật cho em biết đi, có phải anh có kế hoạch gì đó nhưng không muốn nói cho em biết hay không?."

Cố Hành Sâm nâng trán, anh có thể có kế hoạch chuyện gì? Hiện tại đến một chút ý tưởng anh cũng không có, lễ tình nhân này rốt cuộc làm thế nào mới trải qua được đây?

Huống chi, coi như anh có kế hoạch gì, cũng là vì để cho cô được cao hứng, để cho cô lưu lại được một ngày lễ tình nhân đầu tiên tốt đẹp nhất của hai người mà ghi nhớ.

Nhóc con này mặc dù đơn thuần, nhưng lại nhìn như có vẻ rất đề phòng.

Như vậy cũng tốt, cũng đỡ bị người khác đánh lừa rồi...!

Niệm Kiều nhìn anh vẫn nhìn chằm chằm vào mình, nhưng vẫn là không nói lời nào, không khỏi giận, "Hành Sâm, anh mau nói nhanh một chút, có phải anh muốn đem em đi bán không hả?”

Nhớ trước Mộ Bạch trước kia lại luôn nói: Niệm Kiều, em chính là quá thiện lương, về sau không cẩn thận bị người ta đem bán còn giúp người ta đếm tiền.

Ai, vừa nghĩ tới Tần Mộ Bạch, tâm tình của cô nhất thời trầm xuống một mảng lớn, luôn là không tự chủ được ở đáy lòng dâng lên cảm giác áy náy.

Thấp xuống tầm mắt, qua mấy giây lại không nhịn được len lén liếc Cố Hành Sâm một cái, nếu như anh ấy biết hai ngày qua khi ở bên cạnh anh ấy, cô vẫn luôn nhớ tới Tần Mộ Bạch, liệu anh có giận dữ mà đem mình ăn tươi nuốt sống hay không đây?

Cố Hành Sâm khóe môi khẽ khơi lên, nhìn bộ dạng giảo hoạt của cô, cười một tiếng, "Anh lại nghĩ em mới là người muốn đem anh đi bán chứ?"

Niệm Kiều 囧: ". . . . . ."

Cô nào có bản lãnh lớn như vậy có thể đem anh đi bán đây, đến lúc đó nhất định là anh sẽ đem cô đi bán ngược lại rồi, cô không những giúp anh kiếm tiền, mà còn ngồi đếm tiền cho anh nữa ấy chứ.

"Tốt lắm, không nên suy nghĩ nhiều, đợi buổi tối thời điểm ngươi sẽ biết muốn ta làm cái gì."

Buổi tối?

Niệm Kiều lập tức nghĩ tới phương diện kia rồi, sau đó mặt liền thay đổi ửng hồng rồi, giống như là quả táo chín, làm cho người ta không nhịn được nghĩ muốn cắn một hớp.

Cố Hành Sâm vừa bắt đầu còn chưa có phản ứng kịp với ý tứ trong lời nói của mình, thấy cô đỏ mặt, anh mới bừng tỉnh hiểu ra.

Ngay sau đó, anh cười lại gần nàng, cười đến hết sức không có ý tốt, "Xem ra, em so với anh còn gấp hơn nha, sớm như vậy liền muốn biết chúng ta buổi tối. . . . . ."

Niệm Kiều chợt giơ tay lên che miệng của anh, hung hăng nhìn chằm chằm anh, cảnh cáo nói: "Hành Sâm, anh mà còn ăn nói lung tung, tuần lễ này. . . . . . Tuần lễ này. . . . . . Tuần lễ này em, em em liền không để cho anh… Phanh!"

Một câu nói, cô làm đứt ba lượt, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, cô nghĩ, da mặt mình thật mỏng, hay là đứng trước người này nên bị yếu thế.

Cố Hành Sâm chính là con sói, vẫn là con sói muốn ăn tươi nuốt sống, bị anh kéo vào giường, hậu quả chắc chắn rất nghiêm trọng.

Niệm Kiều còn chưa kịp thu hồi tay của mình, đầu lưỡi của người kia đã đột nhiên vươn ra, mập mờ quét qua bàn tay của cô.

Nhất thời, một cỗ dòng điện theo lòng bàn tay truyền đến, nhanh chóng vọt tới toàn thân Niệm Kiều, cô có cảm giác cả người mình như muốn nổi dậy.

Cố Hành Sâm cười thật thấp, bắt lại tay của cô giữ trong lòng bàn tay mình, một cái tay khác khẽ nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, cười nói: "Sao mà lại xấu hổ như vậy chứ? Hả?"

Niệm Kiều đẩy tay của anh ra, mất tự nhiên nói: "Anh cho rằng người khác giống anh da mặt thật dày như vậy sao, lưu manh, sắc lang đều không đủ để hình dung anh đó."

Cố Hành Sâm khoa trương nhướng nhướng mày, ôm cằm của nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của nàng, thâm trầm nói: "Da mặt anh rất dầy?"

Niệm Kiều nhún vai, "Anh không cảm thấy như vậy sao? Anh tùy thời tùy chỗ cũng có thể nói. . . . . . Nói loại chuyện đó 诶, em không có mặt dày như anh, nên em mới đỏ mặt chứ sao."

Cố Hành Sâm bất đắc dĩ thở dài, nha đầu này, cô chẳng lẽ không biết, chỉ sẽ ở trước mặt cô, anh mới có thể mất khống chế như vậy sao? Những người đàn bà khác, đến liếc mắt một cái anh cũng cảm thấy phiền..

"Em không thích anh như vậy sao?" Anh ôm cô, cằm đặt tại trên đỉnh tóc của cô, có chút không xác định hỏi...

Niệm Kiều bạo 囧, có thể hay không muốn hỏi phải trực tiếp như vậy à? Cái này bảo cô phải trả lời như thế nào cho tốt đây?

Không nghe được câu trả lời của cô, đáy lòng Cố Hành Sâm đột nhiên căng thẳng, có chút côsợ hãi càng thêm dùng sức ôm sát, lại không nói cái gì nữa.

Niệm Kiều ngẩng đầu lên nhìn anh một chút, thấy vẻ mặt nặng nề của anh, cô lại nở nụ cười.

Giơ tay lên vỗ vỗ mặt của anh, cô cười cười nói: "Làm sao vậy? Em lại không nói không thích anh mà, làm sao lại có dáng vẻ ủ rũ như vậy?"

Cố Hành Sâm ngưng mắt nhìn lại cô, giọng điệu có chút nặng nề, "Em cũng không nói thích."

Niệm Kiều phụng phịu miệng, không dám chống lại tầm mắt của anh, nghịch nghịc khuy áo khoác của anh, giọng nói mơ hồ không rõ: "Em nói thích hay không thích thì đã sao rồi, anh thật xấu xa, nếu em nói thích, nhất định anh sẽ trở nên tệ hơn, anh sẽ ăn hiếp em”.

Cố Hành Sâm ngẩn ra, nâng mặt của cô lên, cau mày hỏi: "Em có thích hay không?"

Niệm Kiều tầm mắt đảo loạn, lông mi chớp chớp khẽ khàng, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cô thực sự không được tự nhiên, cả khuôn mặt cũng có thể nấu chín trứng gà rồi!

"Có thể hay không không trả lời à?" Giọng nói của cô ngượng ngùng, lôi kéo chéo áo của anh làm nũng.

Cố Hành Sâm ánh mắt như nhũn ra, suýt nữa bật thốt lên ‘ có thể ’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.