Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 162: Hành Sâm, Em yêu anh!



Cố Hành Sâm vừa về tới Cố thị, trước tiên chính là gọi điện thoại cho Mạc Thiên Kình.

Kết quả người nhận điện bên kia là một phụ nữ, "Alo, ai vậy?"

Cố Hành Sâm ngẩn ra, Người ta đồn đại Mạc Thiên Kình là GAY, bên cạnh cũng không có người phụ nữ nào, mà bây giờ. . . . . .

Bên kia không nghe được thanh âm, vì vậy lại hỏi, "Alo, ai vậy?"

Người bên kia nói giọng Trung văn, Cố Hành Sâm nhẹ nhàng nhíu mày, chuyện của Mạc Thiên Kình, quả nhiên xác minh một câu nói: lời đồn đại không thể tin hết!

Chỉ là, lấy giao tình của hắn và Mạc Thiên Kình, Mạc Thiên Kình cũng chưa từng cùng hắn tiết lộ nửa phần liên quan đến chuyện của cô gái này, xem ra ——

Cô gái này, chắc chắn ở trong lòng Mạc Thiên Kình, có phân lượng hết sức quan trọng!

Nếu như không phải người quan trọng, hắn làm sao có thể để người khác hiểu lầm biến thành GAY cũng không giải thích? Đây rõ ràng là vì bảo vệ người phụ nữ này!

"Thiên Kình có ở đây không?" Cố Hành Sâm mới vừa trả lời một câu, bên kia lập tức truyền đến thanh âm Mạc Thiên Kình,

"Điện thoại của ai?"

Mạc Thiên Kình vừa hỏi vừa đi tới, ôm chặt lấy đầu vai của cô gái đó, sau đó nhận điện thoại, "Sâm?"

Cố Hành Sâm nghe được thanh âm Mạc Thiên Kình, cười khẽ một tiếng, không nhịn được liền trêu chọc một phen, "Thế nào? Chuyển đổi giới tính rồi sao?"

Mạc Thiên Kình nhìn người cô gái bên cạnh một cái, khóe môi khẽ nhếch, không đáp chỉ hỏi: "Tìm mình có việc?"

Cố Hành Sâm cũng không phải là người Bát Quái, nếu Mạc Thiên Kình không chịu nói, vậy hắn tự nhiên sẽ không hỏi nhiều.

Dừng một chút, hắn nói đến chính sự, "Thiên Kình, em gái của cậu nên trở về Italy thôi."

"Thế nào? Em ấy gây rắc rối cho cậu sao?" âm thanh Mạc Thiên Kình nhàn nhạt hỏi, cho tới nay, chuyện Mạc Thuần chung tình với Cố Hành Sâm, hắn chỉ biết lần trước Mạc Thuần vì cứu Cố Hành Sâm mà bị thương, thiếu chút nữa bỏ mạng, Cố Hành Sâm vì vậy mới thay đổi một chút thái độ với em ấy.

Chỉ là cũng chính bởi vì chuyện này, Cố Hành Sâm không có trực tiếp muốn Mạc Thuần về Italy, mà để cho Mạc Thiên Kình gọi điện thoại, coi như là cho Mạc Thuần một cái thang để lui.

Cố Hành Sâm cùi chỏ tựa vào ghế tay vịn lên, đầu ngón tay chống trán, thân thể nghiêng vào trong ghế, nhắm mắt lại nói: "Em gái cậu nói, con mình là con trai của cô ấy."

Mạc Thiên Kình liền giật mình, sau đó phá lên cười, "Các cậu sinh con trai lúc nào vậy, mình lên chức bác lúc nào không biết?".

Cố Hành Sâm xoa trán, Mạc Thiên Kình hôm nay chắc là đầu óc có vấn đề, hắn rõ ràng hiểu lại giả bộ hồ đồ!

"Thiên Kình, cậu biết mình đang nói cái gì." Giọng điệu hắn trầm xuống, nếu là anh em, hắn cũng không nên quanh co lòng vòng, "Bởi vì cô ấy là em gái cậu, cho nên mình không muốn động đến cô ấy, nhưng là nếu như cô ấy lần nữa khiêu chiến ranh giới cuối cùng của mình, mình không bảo đảm sẽ làm cái gì đâu."

Mạc Thiên Kình nhéo nhéo lông mày, trầm ngâm một lát, sau đó mới nói: "Được rồi, mình hiểu rồi, mình sẽ gọi em ấy sớm trở lại."

"Không phải là sớm, mà là lập tức!"

Mạc Thiên Kình nâng trán, "Sâm, cậu hiểu rõ tính cách của em ấy mà, nếu như em ấy nghe mình, thì lúc trước cũng sẽ không đi thành phố G tìm cậu rồi."

Cố Hành Sâm phiền não không dứt, "Mình không biết, em gái của cậu, nếu như phải trói, cậu cũng liền trói trở về trong ngày hôm nay cho mình, nếu không, mình sẽ phái người ‘ đưa ’ cô ấy trở về."

"Cố Hành Sâm, cậu đang cảnh cáo mình?" Mạc Thiên Kình làm bộ tức giận, hung tợn hỏi.

Cố Hành Sâm hừ lạnh một tiếng, "Cúp, lập tức đem em gái của cậu đưa đi, nếu không đừng trách mình không khách khí!"

Mạc Thiên Kình nhìn điện thoại bị cắt đứt, nhất thời đầu đầy hắc tuyến, Cố Hành Sâm rõ ràng là đang gây khó khăn cho hắn!

"Thế nào? Tiểu Thuần đã xảy ra chuyện gì sao?" Cô gái bên cạnh ngang nhiên xông qua, dịu dàng hỏi.

Mạc Thiên Kình liếc nhìn cô một cái, ánh mắt nhất thời thâm thúy .

Mắt to đen nhánh ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, lông mi chớp chớp, khiến hắn nhìn thấy tim liền đập rộn lên.

Cho tới nay, hắn đều muốn đưa cô Kim Ốc Tàng Kiều, nhưng đã ba năm qua, hai người vẫn là lần đầu tiên ấm áp chung sống như thế.

Trong lòng của hắn, ấm áp, như có lông vũ mơn trớn trái tim, có đồ vật gì đó nhất thời xôn xao .

Yết hầu bỗng nhúc nhích, hắn cúi đầu ngậm chặt môi của cô, xâm nhập hôn.

Cô gái bị gật mình, sau đó liền an tĩnh, thân thể chậm rãi ngã về sau.

Mạc Thiên Kình nhất thời phấn khởi, cũng liền đem chuyện của Cố Hành Sâm gọi hắn đem Mạc Thuần trói trở về cũng quên đến ngoài chín tầng mây.

Lúc xế chiều, Niệm Kiều nhận được điện thoại của Mạc Thuần, nói muốn cô mang Cố Cảnh Niên đi ra ngoài gặp mặt.

Mạc Thuần cho là Cố Hành Sâm sẽ không nói sớm chân tướng cho Niệm Kiều như vậy, cho nên cô cũng không biết Niệm Kiều đã biết cô đang nói dối.

Trong điện thoại, thanh âm của cô được ngụy trang không chê vào đâu được, nhưng Niệm Kiều lại không đồng tình như trước, ngược lại, cô còn có chút chán ghét.

Bất kể trước khi mất trí nhớ hay là sau khi mất trí nhớ, cô vẫn rất ghét người dối trá!

Chỉ là, nếu Mạc Thuần muốn dùng thủ đoạn chơi, cô cũng sẽ theo cô ta chơi đến cùng, cũng để cho cô ta biết biết, Cố Niệm Kiều không phải là người dễ bị khi dễ đâu!

Cúp điện thoại của Mạc Thuần, Niệm Kiều lập tức gọi điện thoại cho Cố Hành Sâm, Cố Hành Sâm vừa nghe cô muốn dẫn con trai đi gặp Mạc Thuần, liền phản đối.

"Không cho phép."

Niệm Kiều bĩu môi, "Hành Sâm, em bảo đảm em sẽ không tin tưởng bất kỳ một chữ nào của người kia, anh để cho em đi có được hay không?"

Cố Hành Sâm nhíu mày, cho dù cách điện thoại, hắn tựa hồ cũng có thể nhìn thấy ánh mắt của cô.

Như nước trong veo, cứ như vậy nhìn hắn, khiến hắn phải mềm lòng mới thôi.

Bất đắc dĩ cười cười, hắn có chút không dám tin tưởng, ảnh hưởng của cô đối với hắn, cư nhiên lớn như vậy.

Chỉ trong chốc lát, hắn rốt cuộc nhượng bộ, hỏi cô: "Tại sao nhất định phải đi?"

Niệm Kiều ha ha cười ngây ngô hai tiếng, "Cái này trước không nói cho anh được không? Hành Sâm, anh đáp ứng em để em mang theo Cảnh Niên đi gặp người kia nha, có được hay không có được hay không? Có được hay không vậy?"

Giống như bị cô lôi kéo một bộ làm nũng, Cố Hành Sâm tâm thần chập chờn, khóe miệng nâng lên một tia cười ngọt ngào, thanh âm cũng không tự giác mềm mại xuống, "Được ——"

Niệm Kiều nhất thời hưng phấn cực kì nói, "Ha ha, em biết ngay mà, anh tốt nhất ! Hành Sâm, em yêu anh!"

Cô chỉ là quá hưng phấn, sau đó liền thuận miệng nói ra những lời này, sau đó liền bị Cố Hành Sâm nghe được.

Sau khi mất trí nhớ, đây là lần đầu tiên cô nói cô thương hắn!

Cố Hành Sâm giống như hóa đá, ngây ngốc hồi lâu mới từ trong khiếp sợ phản ứng lại, có chút không dám tin tưởng liền hỏi ngược lại: "Em mới vừa nói gì?" Liệu có phải hắn nghe nhầm.

Niệm Kiều bị anh hỏi ngược lại liền sửng sốt, có chút mơ hồ hỏi ngược lại, "Nói cái gì?"

"Em vừa mới nói cái gì?" Cố Hành Sâm tâm tình tốt hỏi lần nữa, hoàn toàn không để ý sự mơ hồ của cô.

Niệm Kiều gãi gãi đầu, rối rắm nói: "Anh tốt nhất? Là câu này sao?"

Cô vừa mới nói cái gì vậy? Thật ra thì ——

Cô nhớ! Cô cũng biết Cố Hành Sâm đang hỏi cái gì!

Nhưng là, mới vừa là thuận miệng mới nói ra nha, hiện tại muốn cô cố ý lặp lại lần nữa, cô sẽ xấu hổ có được hay không!

"Không phải, là phía sau câu kia." Người khác cũng không phải nghĩ như vậy, cô đã nói rồi, như vậy phải để cho hắn xác định cô là đang nói thật.

Cho nên, Cố Niệm Kiều, ngươi vẫn là nên đàng hoàng lặp lại lần nữa đi, nếu không, con sói xám kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.