An Hi Nghiêu không có Thiên lý nhãn, nhưng là lỗ tai của hắn quả thực quá thính rồi, bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở hổn hển, hắn nhất thời cảm giác mình sững sờ.
Hai người kia, sẽ không thật quyết định ban ngày làm chuyện cầm thú chứ?
Bất quá, hắn coi như là mình chưa nghe thấy gì, không thể làm gì khác hơn là trước kia hai người bên kia bắt đầu làm chuyện chánh sự vội vàng mở miệng nói: "A Sâm, mình ở nước Pháp thấy được Lục Quân Thành, hơn nữa ——"
Vừa nghe đến tên tuổi Lục Quân Thành, Niệm Kiều cùng Cố Hành Sâm cũng sửng sốt một chút, nín thở nghe An Hi Nghiêu nói tiếp.
An Hi Nghiêu giờ phút này cũng đang cố ý treo ngược khẩu vị của bọn họ, đắc chí hỏi: "A Sâm, cậu có phải hay không rất muốn biết, mình rốt cuộc thấy được Lục Quân Thành làm cái gì?"
Cố Hành Sâm nắm điện thoại di động, giờ phút này lòng của hắn rất giống với An Hi Nghiêu mới vừa rồi hận không thể bay đến nước Pháp đánh hắn một trận!
Hắn có chuyện cầu xin mình, lại còn lớn lối như vậy?
Chỉ là Cố Hành Sâm là thật ăn hết An Hi Nghiêu rồi, mà An Hi Nghiêu cũng rất không có cốt khí để ăn lại.
"Mình thấy được bên cạnh Lục Quân Thành mang theo một phụ nữ——"
Cố Hành Sâm cau mày, nhàn nhạt hỏi ngược một câu: "Người phụ nữ này cậu có biết đúng chứ?"
An Hi Nghiêu cả người run lên, trừ kinh hãi còn là kinh hãi!
"A Sâm, cậu cho người theo dõi mình sao?" Nếu không hắn làm sao sẽ biết hắn biết Lục Quân Thành bên cạnh người phụ nữ kia?
Cố Hành Sâm liếc mắt, quả thật đối với An Hi Nghiêu loại này một chút ý tưởng cũng không có.
An Hi Nghiêu ha ha cười hai tiếng, sau đó vò đầu nói: "Mình chỉ tùy tiện nói một chút, cậu đừng làm thật a."
"Không biết." Cố Hành Sâm thật sự là vô lực nói chuyện, người này bệnh cũng không nhẹ a.
An Hi Nghiêu nghe ra hắn khinh bỉ, bĩu môi, sau đó mới nói: "Người phụ nữ kia chính là em gái của tên đàn ông mà Sủng Nhi ở cùng."
Cố Hành Sâm cười nhạo một tiếng, "Cái thế giới này thật là nhỏ."
An Hi Nghiêu cũng cảm thán, cái thế giới này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ, thật sự chính là nhỏ.
Ban đầu chỉ là cố gắng muốn biết Vạn Thiên Sủng ở nơi nào, làm thế nào cũng không tìm được cô.
Đến lúc, hắn không muốn biết nữa, đang lang thang ở đầu đường nước Pháp thì lại vô tình gặp được.
"Tốt lắm, hai người tiếp tục ‘ chánh sự ’ đi, mình cúp điện thoại, chúc hai người khoái trá, a đúng rồi! Nhớ dùng các biện pháp ngừa thai a, mình cảm thấy được cháu gái nhỏ hiện tại không thích hợp mang thai!"
An Hi Nghiêu lời của vừa dứt , người bên kia lập tức trầm mặt cúp điện thoại.
Cố Hành Sâm quay đầu trở lại nhìn, phát hiện cả người Niệm Kiều có chỗ không đúng, nhất thời trong bụng căng thẳng.
Sợ cô sẽ đẩy ra mình, cho nên tay hắn có chút chần chờ, cũng may, cô không có đẩy mình ra.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Hắn ở bên tai cô thì thầm một tiếng, hắn chỉ là ôm cô chặt hơn, để cho cô cảm nhận được áy náy của mình.
Niệm Kiều hít sâu, ngẩng đầu sờ sờ mặt của hắn, cố gắng cười, "Không cần nói xin lỗi, em đã biết anh tại sao làm như vậy, cũng tha thứ cho anh, cho nên không cần nói xin lỗi."
Cố Hành Sâm nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, từ đáy mắt cô, hắn còn thấy được sự quan tâm cùng thống khổ.
Hắn biết, đứa bé kia, sẽ trở thành viết thương cả đời trong lòng của cô và hắn.
"Bất kể như thế nào, khiến cho em thương tâm chính là anh không đúng, câu này ‘ thật xin lỗi ’ đã muốn nói sớm với em rồi, nhưng là vẫn không tìm được cơ hội." Nói xong câu cuối cùng kia, hắn nhìn cô, ánh mắt có chút buồn bã.
Niệm Kiều nhớ tới trước kia bởi vì mình sợ Cố Cảnh Niên lần nữa bị thương tổn, kháng cự chỗ dựa của hắn, thậm chí muốn vĩnh viễn rời khỏi tầm mắt của hắn, giờ phút này nghĩ đến, mới phát hiện ra mình khi ấy thật là tàn nhẫn!
Hắn thật sự là làm thương tổn mình, nhưng là hắn cũng là vì để cho mình ít bị thương tổn nhất có thể, có lẽ cách làm của hắn không thể lấy được đồng tình của mình, nhưng ít nhất, hắn cũng xuất phát từ ý tốt .
Cô nhìn hắn, hốc mắt từ từ ướt át, có chút kích động đi hôn hắn, hôn xong mới nói: "Thật xin lỗi. . . . . ."
Cố Hành Sâm ngẩn ra, sau đó liền hiểu cô đây là đang vì hành độn trước kia của mình, mà nói xin lỗi.
Đây là lần đầu tiên, nhưng hắn ngược lại càng thêm đau lòng.
Đứa ngốc này, cô đã từng nói với hắn, là cả đời cũng sẽ không buông tay người kia ra, cho nên mặc dù trước đây cô một mực đẩy hắn ra, nhưng là cô nhất định không biết, coi như hắn tạm thời rời đi, đến cuối cùng, hắn vẫn sẽ đem cô tìm trở về!
Nếu như không được, hắn trói cũng phải đem cô trói trở lại!
Từng nụ hôn xuống mặt mày của cô, hắn từ từ động tình, có chút không thể khống chế kéo quần áo trên người cô ra.
Niệm Kiều khóc không ra nước mắt, cầm thú! Cầm thú a!
"Tối hôm qua bị anh chơi đùa đến mệt chết đi được, bây giờ còn cảm thấy đau lưng, không cần được không?"
Cố Hành Sâm dừng lại động tác, ngưng mắt nhìn cô, hồi lâu, thở dài một tiếng, cúi đầu vùi sâu vào trong cổ của cô, cọ xát, lại cọ xát, cũng không làm tiếp cái gì.
Niệm Kiều bất đắc dĩ, hắn chịu đựng như vậy cũng khó chịu, nhưng là cô thật sự là không chịu nổi hắn lại giày vò mình, cả người luôn có cảm giác muốn tan ra!
Cô ngang nhiên xông qua, ghé vào lỗ tai hắn có chút ngượng ngùng nói: "Thật khó chịu cũng đừng nhịn, sẽ nín hỏng ."
Cố Hành Sâm ngẩn ra, nhìn cô, không lên tiếng.
Mới vừa hắn còn tưởng rằng, cô thật muốn mình nghẹn mà nhịn, thì ra là ——
Không nói hai lời, hắn trực tiếp đem lấy cô từ trên ghế salon mò lên, chạy thẳng tới phòng ngủ.
Một phen triền miên đi qua, Niệm Kiều vô lực xụi lơ khi hắn trong ngực hắn, yêu kiều thở hổn hển.
"Thể lực càng ngày càng không được ——" Cố Hành Sâm thật thấp cười, lửa nóng bàn tay ở sau lưng trơn bóng của cô dao động.
Niệm Kiều đẩy tay của hắn ra, tức giận nói: "Ghét bỏ em thể lực không được, thì anh đi mà tìm một người làm được."
"Em không phải là ghen chứ?" Cố Hành Sâm nhíu mày hỏi, mặt kinh ngạc nhìn cô.
Niệm Kiều khẽ hừ một tiếng, người này chính là đắc chí, biết rõ cô chỉ là tùy tiện nói một chút, hắn còn dư sức lực rồi.
"Không ăn giấm, anh muốn thì đi mà tìm đi, em tuyệt đối không có ý kiến." Cô giả bộ hào phóng nói.
Cố Hành Sâm nhất thời cau mày, "Không có ý kiến, vậy có phải hay không nếu anh đi tìm những người khác, em sẽ không cho anh vào phòng?"
Niệm Kiều lông mày nhíu lại, hai mắt nheo lại nhìn hắn, lãnh đạm nói: "Sẽ không, cửa phòng vĩnh viễn vì anh mà rộng mở."
Cố Hành Sâm cảm thấy buồn bực rồi, Cô là thật hào phóng như vậy, không ngại đàn ông của mình đi ra ngoài tìm phụ nữ khác, hay là đang muốn thử lòng hắn đây?
Niệm Kiều nhìn chân mày của hắn đều muốn xoắn lại, không khỏi bật cười ra tiếng, giơ tay lên nắm được mặt của hắn, hung tợn nói: "Nếu như anh dám đi ra ngoài tìm phụ nữ khác, em sẽ lập tức mang theo Cảnh Niên rời đi, đời này, đời sau, kiếp sau sau nữa, em đều sẽ không tha thứ cho anh."
Cố Hành Sâm nghẹn họng nhìn trân trối, đầu óc hắn mới vừa nhất định là tạm thời hỏng mất, làm sao lại không nghĩ tới khả năng cô muốn rời khỏi này?
Vừa mới dỗ cô trở lại, nhưng bây giờ còn nói muốn rời khỏi, mặc dù chỉ là nói nếu như, nhưng là hắn còn là cảm thấy bất an.
Tựa hồ, chỉ cần vừa nhắc tới hai chữ rời đi này, hắn sẽ sợ.
Cúi đầu hung hăng hôn cô đôi môi anh đào đã sớm bị hắn hôn sưng lên, có chút nảy sinh ác độc cắn, tựa hồ chỉ có cách này, mới có thể chứng minh, cô đang ở bên cạnh hắn!
Niệm Kiều bị đau liền cau mày ——
Người này làm cái gì? Cư nhiên cắn cô đau như vậy, là muốn đem đôi môi cô cắn ra máu sao?
Hừm dám cắn cô . Đang lúc cô há miệng muốn cắn trở lại ——
Cố Hành Sâm đột nhiên nhả ra, một tay lấy cô kéo vào trong ngực, bá đạo ở bên tai cô tuyên cáo: " Không cho đi! Em vĩnh viễn chỉ có thể ở bên cạnh anh mà thôi!"
Niệm Kiều ngẩn ra, ngay sau đó hiểu được mình để lại cho hắn ‘ hậu di chứng ’, Trên môi không khỏi nở ra một nụ cười.
Vỗ nhẹ lưng của hắn, giống như bình thường dụ dỗ Cố Cảnh Niên lúc ngủ, dụ dỗ hắn, "Yên tâm, em sẽ không rời khỏi anh."
Cố Hành Sâm tựa như vẫn không yên lòng, gắt gao ôm cô, Niệm Kiều cũng cảm giác mình muốn hít thở không thông mà chết rồi !
Một lúc lâu, Cố Hành Sâm rốt cuộc đem cô buông ra, tỉ mỉ mà nhìn chằm chằm vào mặt của cô, giống như là ở kiểm tra cô đến cùng có phải hay không là Cố Niệm Kiều thật.
Niệm Kiều buồn cười nhìn cử động hơi có vẻ ngây thơ của hắn, cuối cùng không nhịn được bật cười, cầm tay của hắn, cùng mười ngón hắn đan xen lại,
"Cố Hành Sâm, em yêu anh, đời này chỉ yêu một mình anh, anh có thể yên tâm, em sẽ không rời khỏi anh, nhưng là anh phải đáp ứng em một chuyện!"
Cô trịnh trọng đối với hắn nói, mắt cũng nhìn ánh mắt của hắn.
Cố Hành Sâm ngưng mắt, "Chuyện gì?"
"Đáp ứng em, bất kể sau này phát sinh chuyện gì, cũng không được giấu giếm em nữa, có lẽ em biết rõ được chân tướng sự tình sẽ đại náo một cuộc, nhưng vẫn tốt hơn, để cho em tuyệt vọng."
Cô vừa nói, vành mắt liền hồng.
Vẫn là không cách nào quên được!
Cô cho là mình đã tha thứ cho hắn, như vậy là có thể không cố kỵ gì khi nhắc tới chuyện này.
Nhưng là bây giờ cô mới phát hiện, chỉ cần mình nói lần thứ nhất, thì tâm càng đau một phần.
"Anh không cách nào thể nghiệm cái loại đó tuyệt vọng, giống như cuộc sống đều đi đến cuối, cái hi vọng gì cũng bị mất, trừ chết, anh cũng không còn lựa chọn."
Cố Hành Sâm nghe lời của cô cũng là lắc đầu, ngồi dậy, bưng lấy mặt của cô, hôn lên nước mắt lăn trên gò má của cô, khàn khàn nói: " Tuyệt vọng nhát không phải trừ chết không còn lựa chọn nào khác, mà là em muốn chết, nhưng ngay cả cái tư cách chết cũng không có."
Niệm Kiều đột nhiên cả kinh, không cách nào tưởng tượng lòng của hắn là lấy như thế nào mà lại nói ra những lời này.
Nhưng là không thể phủ nhận, lời của hắn, khiến cho nội tâm của cô bị rung động thật lớn, giống như một tảng đá lớn đập tới, hoàn toàn oanh động!
Có phải hay không ——
Có phải thời điểm cô tuyệt vọng trừ chết không lựa chọn nào, hắn so với cô còn tuyệt vọng hơn?
cô chỉ biết, nghe thấy câu nói này của hắn, cảm thấy tâm thật đau!
Đau lòng vì người đàn ông trước mắt này phải chịu đựng nhiều như vậy, đau lòng vì người đàn ông trước mắt này lại yêu cô như thế.
Bởi vì yêu, cho nên thời điểm cô tuyệt vọng suy nghĩ muốn tìm cái chết, hắn không thể chết được, bởi vì hắn muốn cô còn sống!
Bởi vì yêu, cho nên ở thời điểm cô muốn rời khỏi, lúc cô nói những lời tàn nhẫn như vậy, hắn cũng chỉ là chịu đựng khiến tâm tình của mình dường như hỏng mất, trầm mặc xoay người!
Quá đau đớn, đau đến nỗi hắn chỉ có thể xoay người rời đi, trốn yên lặng liếm láp vết thương của mình.
Bị thương nặng như vậy, sau khi khép lại, vẫn sẽ để lại sẹo .
Thế nhưng hắn lại vẫn có thể yêu cô như lúc ban đầu, đây cũng là tình yêu chân chính.
Niệm Kiều may mắn, mình có thể kịp thời tỉnh ngộ, không có lặp đi lặp lại sai lầmnhiều lần đẩy hắn ra.
Nhớ tới câu nói của Lạc Quân Việt kia ‘ Cố Hành Sâm cũng chỉ là một người, khi bị thương, cũng sẽ khổ sở ’, bây giờ nghĩ lại, thật đúng là như vậy!
"Em đáp ứng anh, bất kể sau này phát sinh chuyện gì, em đều sẽ không rời khỏi anh, nhưng là anh không thể gạt em nữa, dù là vì tốt cho em, cũng không thể lừa gạt em, nơi này quá yếu đuối rồi, chịu không được lừa gạt. . . . . ."
Cô tay bắt hắn lại, nhẹ nhàng đặt ở lồng ngực của mình, thật giống như nơi đó thật rất yếu ớt, đụng vào nặng một chút cũng sẽ bể nát.
Cố Hành Sâm nhìn cô, từ đáy mắt của cô, hắn nhìn thấy mình mừng rỡ.
Thật ra thì, cái hắn muốn, hắn đang chờ, chưa bao giờ là câu ‘ Em yêu anh ’, mà là ——
Em sẽ không bao giờ rời khỏi anh!
Hiện tại, hắn rốt cuộc đã chờ đợi được câu nói ấy!
Lần lượt hôn môi cô, nhưng mà hôn như thế nào cũng cảm thấy không đủ, chỉ hận không thể đem cô hòa vào trong xương máu của mình!
Niệm Kiều cũng có chút mê loạn, chỉ là thuận theo bản năng của thân thể đáp lại hắn, nhưng chưa từng nghĩ, lại một lần nữa lọt vào nước xoáy tình dục. . . . . .
Quên mình triền miên ở bên trong, cô thì thầm gọi tên của hắn: "Cố Hành Sâm. . . . . . Cố Hành Sâm. . . . . ."
Hắn đáp lại nhiệt liệt nhất : "Bảo bối, anh ở đây."
Cô chỉ là không biết, lời hứa của mình, nhanh như vậy liền bị mình đánh vỡ.
————
Thời gian trôi qua một tuần lễ, buổi sáng hôm đó, Cố Hành Sâm rất sớm dã ra cửa, mà Niệm Kiều vẫn còn đang ngủ say.
Mê mê hồ hồ, cô bị một hồi chuông điện thoại di động dồn dập đánh thức, lật người sờ tới điện thoại di động, cô không có nhìn số điện thoại gọi tới liền nhận ——
Chỉ là nàng còn chưa kịp mở miệng, bên kia liền truyền đến thanh âm hoảng sợ của Tần Dĩnh "Cố, Cố tiên sinh. . . . . . Đã xảy ra chuyện, người của Lục Quân Thành muốn bắt Mộ Bạch đi, van cầu anh mau tới giúp chúng tôi!"
Niệm Kiều cả kinh cả người thiếu chút nữa từ trên giường bắn dậy, áo ngủ còn chưa có mặc, " Dì Tần, dì nói cái gì?"
Đã xảy ra chuyện? Lục Quân Thành? Bắt Tần Mộ Bạch đi?
Tần Dĩnh cũng không biết là bị sợ hãi quá độ hay là đã sớm biết người nghe điện thoại bên này là Niệm Kiều, tóm lại, người đang nói chuyện với bà chính là Niệm Kiều mà không phải Cố Hành Sâm, cũng không có kinh ngạc, thậm chí, bà liền sững sờ cũng không có sững sờ qua.
"Cố tiểu thư, người của Lục Quân Thành muốn tới bắt Mộ Bạch đi, cô mau tới, cô mau tới cứu người a!"
Niệm Kiều cũng luống cuống, vội vàng đáp lời sau đó liền rời giường đổi quần áo chạy tới, vừa đến bên kia, quả nhiên thấy rất nhiều người đứng vây tại cửa ra vào.
Vậy mà, Cố Hành Sâm cùng Mạc Thiên Kình vẫn luôn phòng bị đi, cho nên phòng ốc bốn phía cũng có người của bọn họ ở đây, hai bên ở cửa giằng co.
Niệm Kiều vừa xuống xe, nhất thời tất cả mọi người quay lại, chỉ là, không ai đem họng súng quay tới nhắm ngay Niệm Kiều.
Bởi vì bên cạnh cô, đi theo nhiều vệ sĩ như vậy, mà trong tay những người vệ sĩ kia, dĩ nhiên đều có súng .
Dĩ nhiên, người của trong tay cũng không phải là ngu ngốc, vừa nhìn quần áo trên người đứng bên cạnh Niệm Kiều cũng biết, những người này đã trải qua huấn luyện bí mật, bọn họ động tác ra tay nhanh, là người thường không cách nào tưởng tượng được.
Tin đồn, Cố Hành Sâm cùng Mạc Thiên Kình xuất thân từ một tổ chức thần bí.
Tin đồn, những người trong tổ chức bí mật này ra ngoài, đều là trải qua một cuộc huấn luyện bí mật.
Tin đồn, lão đại tổ chức thần bí là một người phụ nữ!
Dĩ nhiên, tất cả tin đồn cũng chỉ là tin đồn, tất cả chân tướng, không có người biết.
Niệm Kiều cứng ngắc chân thân thể xuyên qua đông đảo họng súng vọt vào tới bên trong nhà, cả người sau lưng cũng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Khó trách Cố Hành Sâm muốn ở bên người cô an bài nhiều vệ sĩ như vậy, thì ra thật là hữu dụng!
Mới vừa rồi lúc cô vừa xuống xe cũng có chút giật mình chân như nhũn ra, nhưng nghĩ đến mình dầu gì cũng là phụ nữ của Cố Hành Sâm, cũng không thể khiến hắn mất thể diện chứ?
Huống chi, mình nếu là vừa xuống xe liền đùi mềm đến nỗi ngã trên mặt đất, vậy còn thế nào đi vào nhìn Tần Dĩnh cùng Tần Mộ Bạch? Mình cũng không phải phụ nữ mềm yếu như vậy!
Là ai nói qua, Cố Niệm Kiều, làm phụ nữ của anh, cần phải dũng cảm!
Giờ khắc này, cô có thể kiêu ngạo mà nói cho hắn biết, mặc dù nội tâm của cô rất sợ, nhưng là cô bề ngoài luôn biểu hiện trạng thái rất dũng cảm, cô la phụ nữ của hắn, hoàn toàn hợp tư cách!
Chỉ là giờ phút này, Niệm Kiều hiển nhiên không tâm tư tiếp tục suy nghĩ chuyện này.
Bên ngoài nhiều người của Lục Quân Thành như vậy, mà Tần Mộ Bạch lại lên cơn ghiền!
Vừa nhìn thấy Niệm Kiều lên lầu, Tần Dĩnh lập tức liền tiến lên đây, bộ mặt thống khổ nói: "Cố tiểu thư, thật sự rất xin lỗi, tôi biết rõ không nên làm phiền cô cùng đám bọn chúng, nhưng là Mộ Bạch mới vừa lên cơn ghiền, một mực tự làm khổ, hiện tại cả người đều bị thương, tôi muốn đưa hắn đi bệnh viện, nhưng là bên ngoài. . . . . ."
Tần Dĩnh lời nói đến chỗ này dừng lại, mà Niệm Kiều tự nhiên cũng hiểu ý của bà, gật đầu một cái, cô đẩy cửa ra đi vào phòng của Tần Mộ Bạch.
Cửa khép lại trong nháy mắt, sắc mặt của Tần Dĩnh chợt biến, ngay sau đó nhanh chóng xuống lầu ——
Niệm Kiều đi vào phòng quay đầu tìm người, sau đó mới nhìn đến Tần Mộ Bạch núp ở góc tường vẫn run lẩy bẩy.
Cô đau lòng tiến lên, đưa tay cố gắng muốn cầm hai tay của Tần Mộ Bạch đang vòng chắc thân thể mình, lại bị Tần Mộ Bạch đẩy ra.
"Em tới đây làm gì? Emtới làm gì? Em đi đi! Em lập tức đi cho anh!"
Niệm Kiều nhìn sắc mặt hắn tái nhợt thật đáng sợ, trên trán cũng đổ mồ hôi lạnh, lại cắn răng đuổi mình đi, không muốn mình nhìn thấy bộ dáng của hắn bây giờ, lòng của cô liền hoàn toàn bị níu lấy rồi, đau đến nỗi không nói ra lời.
Một lúc lâu, cô mới đứng vững thanh âm của mình, mở miệng đối với Tần Mộ Bạch nói: "Mộ Bạch, đừng như vậy, Dì Tần nói anh bị thương, để cho em nhìn xem, vết thương của anh ở nơi nào, chúng ta đi bệnh viện có được hay không?"
Cô vừa nói, vừa quan sát cẩn thận vẻ mặt cử chỉ của Tần Mộ Bạch, thấy hắn không có giãy giụa, cô mới dám đưa tay đem tay hắn kéo ra, cẩn thận kiểm tra trên người hắn có nơi nào bị thương.
Nửa người trên nhìn vẫn còn tốt, chỉ là phát hiện một chút viết thương nhỏ, chỗ khác cũng không có gì.
Nhưng, khi tầm mắt cô kịp chạm đến mắt cá chân của hắn thì cả người cô hô hấp cũng ngưng trệ!
Máu đỏ tươi, theo mắt cá chân, Thuần Thuần chảy ra ngoài, nhiễm đỏ một mảng sàn nhà.
Nếu không phải Tần Mộ Bạch ngồi cạnh, thân thể chặn lại máu chảy tràn ra sàn nhà, Niệm Kiều cũng không phát hiện muộn thương thế của hắn lại nghiêm trọng như thế.
"Thế nào. . . . . . Bị thương nặng ở đâu sao?" Cô nghẹn ngào hỏi, chỉ có cảm giác mình nói gì cũng vô lực như vậy, cuối cùng là cô cùng Cố Hành Sâm hại hắn.
Cô vừa khóc, Tần Mộ Bạch liền đau lòng đến không được, ngay cả cơn ghiền trên người mình đều giống như tạm thời dừng lại.
Tay hắn run rẩy lau đi khóe mắt của cô, nói chuyện đều cũng phát run, "Đừng, đừng khóc, anh không sao."
Làm sao sẽ không có sao? Chảy nhiều máu như vậy, vết thương nhất định rất sâu rất sâu, rất đau rất đau chứ?
Tần Mộ Bạch, em phải như thế nào mới có thể trả sạch nợ cho anh đây?
Niệm Kiều chưa từng có vô lực qua như vậy, cũng không có từng hận mình như vậy!
Tại sao không đáp lại được tình cảm của hắn ban đầu còn phải trêu chọc hắn? Tại sao rõ ràng như vậy biết hắn muốn cái gì lại làm không được?
"Mộ Bạch, em đưa anh đi bệnh viện." Cô đưa tay khó khăn nâng hắn, để cho hắn nửa người dựa trên người mình, đi ra ngoài.
Tần Mộ Bạch cả người khó chịu, cơn ghiền vật vã, chỉ cần ngươi nghị lực đủ, nhất định có thể từ bỏ được!
Nhưng là không biết vì sao, hắn cai nhiều ngày rồi, lại không có hoàn toàn từ bỏ được!
Hắn rõ ràng, không có dùng thêm hay thấy bất kỳ một chút ma túy nào, tại sao vẫn không thể cai được?
Hai người lảo đảo xuống lầu, bởi vì Tần Mộ Bạch mắt cá chân trái bị thương không thể dùng lực, nhiều lần hai người cũng thiếu chút nữa từ trên cầu thang lăn xuống, cũng may cuối cùng cũng có thể an toàn xuống lầu.
Xuống lầu sau Niệm Kiều mới phát hiện một cái vấn đề ——
Bên ngoài những người đó không dám đối với mình như thế nào, chẳng qua là bởi vì bên cạnh mình có nhiều vệ sĩ, cũng bởi vì mục tiêu của những người đó là Tần Mộ Bạch, không phải là cô.
Nếu như hiện tại cô mang Tần Mộ Bạch đi ra ngoài, có thể hay không khiến bọn họ hành động?
Nghiêng đầu liếc nhìn người dang dựa vào mình, chỉ thấy thần sắc của hắn càng lúc càng nhợt nhạt, cả người cũng sắp hôn mê, chỉ dựa vào ý chí chống đỡ lấy.
Khẽ cắn răng, cô quyết định bất cứ giá nào!
Người của bệnh đến chắc chắn người của Lục Quân Thành cũng không cho vào, còn nữa hiện tại cũng đợi không kịp người của bệnh viện đến.
Về phần Cố Hành Sâm bên kia, cô chỉ muốn bảo đảm chính mình không có việc gì, như vậy Cố Hành Sâm sau đó cũng sẽ không nói gì.
Đỡ lấy Tần Mộ Bạch, Cô dưới sự hộ tống cảu mười vệ sĩ đi ra ngoài.
Quả nhiên, đúng như cô đoán, vừa ra khỏi cửa, nhất thời tất cả họng súng cũng chỉa sang, nhắm thẳng vào Tần Mộ Bạch.
Niệm Kiều đem người bảo hộ vào trong ngực, vẻ mặt lạnh lùng, rất có khí thế của nữ vương hắc đạo, "Ai dám động đến hắn, động trước ta!"
Người của Lục Quân Thành cũng ngẩn người.
Trước tới thời điểm đó , Lục Quân Thành đã phân phó, mục tiêu của hôm nay là Tần Mộ Bạch, hơn nữa phải đem Tần Mộ Bạch bắt sống trở lại!
Còn có chính là ——
Nhất định không thể động vào phụ nữ của Cố Hành Sâm!
Không ai biết Lục Quân Thành tại sao phân phó điều này, bọn họ chỉ biết là, mình nghe theo mệnh lệnh làm việc sẽ không sai!
Vào giờ phút này, Niệm Kiều làm như vậy, không thể nghi ngờ là gia tăng khó khăn cho bọn họ!
Nhưng là, bọn họ chỉ có thể lực bất tòng tâm xuống tay!
Nhất là vẻ mặt Niệm Kiều, quyết tuyệt như vậy, tựa hồ chỉ cần bọn họ hành động, cô sẽ thật sự cùng bọn họ liều mạng!
Ngộ nhỡ thương tổn tới cô, làm thế nào giao phó với Lục lão đại bên kia?
Niệm Kiều thấy những người này không động, liền đỡ Tần Mộ Bạch hướng tới xe của mình đi tới, mỗi một bước đi đều cẩn thận.
Tần Mộ Bạch hô hấp càng ngày càng nặng nề, mà bước chân cũng càng ngày càng vô lực, chân bị thương kia, càng thêm vô lực.
Đi về phía trước mấy bước, máu trên mắt cá chân của hắn đã chảy một vệt dài trên đất, người xem đập vào mắt kinh hãi!
Niệm Kiều cắn răng, mắt thấy còn có mấy bước mà có thể đi tới biên xe rồi, mà giờ khắc này, người gác ở trên vai của mình, lại đột nhiên té xuống.
"Mộ Bạch ——"
Niệm Kiều kêu lên một tiếng, muốn vịn Tần Mộ Bạch, nhưng mình cũng theo Tần Mộ Bạch ngã trên mặt đất.
Vệ sĩ bên cạnh lập tức đứng thành một mảnh, ngăn cách thành bức tường người kín mít, đem lấy cô cùng Tần Mộ Bạch hộ ở phía sau. ( tận mười người mà ko nhờ một người đỡ hộ, mà sao ko sơ cứu cho Mộ Bạch rồi hãy đi bệnh viện, quả này đến bv ko biết có mất nhiều máu quá mà chết ko.)
"Mộ Bạch, Mộ Bạch, tỉnh ——"
Niệm Kiều vỗ mặt của Tần Mộ Bạch, lo lắng kêu tên của hắn.
Tần Mộ Bạch ý thức có chút mơ hồ, cả người từng trận từng trận co quắp , bởi vì cơn ghiền phát tác, hắn khó chịu cau mày, cả người tựa hồ rơi vào trong cực độ thống khổ.
Niệm Kiều hữu tâm vô lực, nước mắt nhanh chóng đều muốn rớt ra, lại chỉ có thể kêu tên của hắn.
Có một vệ sĩ tiến lên đây, đối với Niệm Kiều nói: "Cố tiểu thư, nơi đây không nên ở lâu, để cho chúng tôi đem Tần tiên sinh mang lên xe, đi đến bệnh viện thôi."
Niệm Kiều ngẩng đầu lên nhìn hộ vệ một cái, gật đầu liên tục.
Vệ sĩ đem Tần Mộ Bạch đặt vào trong xe, Niệm Kiều đưa tay đi đỡ đầu của hắn, tránh cho đụng vào mui xe, giờ khắc này, Tần Mộ Bạch lại đột nhiên mở mắt.
Sau đó, Niệm Kiều liền nhìn đến hắn há to miệng, lúc cô còn tới không kịp quay đầu nhìn lại, hắn đột nhiên ôm chặt lấy cô, gạt tay người vệ sĩ ra, xoay người che chở cô ở trong ngực của mình.
‘ phanh ——’
Có tiếng súng ở bên tai nổ tung, Niệm Kiều mắt trừng lớn, mặt trắng bệch ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.