Đã đến buổi trưa, nhưng vẫn không thấy Cố Hành Sâm xuất hiện, Niệm Kiều rốt cuộc không chờ được nữa.
Đứng dậy xông tới cửa, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, đợi cô phát hiện đã phản ứng không kịp rồi, thẳng tắp đụng vào!
Mạc Thiên Kình nhíu mày một cái, dừng bước lại nhìn người trước mặt.
Niệm Kiều chưa từng thấy qua Mạc Thiên Kình, cho nên thời điểm nhìn thấy hắn bản năng cảnh giác lên, "Anh là ai?"
Mạc Thiên Kình sắc mặt âm trầm, tựa hồ trái tim có nặng nề lo lắng bao phủ.
Mặc dù biết cô không biết mình, nhưng là bây giờ hắn đã không có thời gian cùng cô giải thích thêm cái gì, chỉ nói ba chữ: "Đi theo tôi."
Dứt lời, hắn xoay người hướng cửa đi tới.
Niệm Kiều vẫn đứng tại chỗ, hướng về phía bóng lưng của hắn hỏi: "Anh là ai? Tôi tại sao phải đi theo anh?"
Mạc Thiên Kình dừng bước quay đầu lại, gương mặt suy sụp, rồi sau đó khạc ra năm chữ: "Sâm bị thương nặng rồi."
Oanh ——
Giống như sấm đánh giữa trời quang, ở bên tai Niệm Kiều nổ tung, bên tai đều là tiếng gầm rú, cô cũng không nghe được bất kỳ âm thanh khác nữa.
Mạc Thiên Kình thấy cô ngây dại, trực tiếp tiến lên, cũng không quản cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, trực tiếp lôi kéo Niệm Kiều hướng cửa đi tới.
Cửa sớm đã có xe đậu ở đó, người đứng ở bên ngoài xe thấy Mạc Thiên Kình cùng Niệm Kiều ra ngoài, lập tức mở cửa xe ra.
Xe lái mấy phút, Niệm Kiều cuối cùng từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, xoay người một phát bắt được tay Mạc Thiên Kình.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, người sau cũng đã nhíu mày, vẻ mặt cũng có chút thống khổ.
Niệm Kiều cúi đầu mà xem xét, lúc này mới phát hiện ra, tay Mạc Thiên Kình bị thương, mà mình mới vừa đụng phải đúng vào miệng vết thương của hắn.
Giống như là bị ong mật đốt, cô lập tức thu hồi hai tay của mình, bộ mặt lo lắng hỏi, "Cố Hành Sâm như thế nào? Anh ấy làm sao lại bị thương?"
Nhớ tới trong cơn ác mộng, bộ dạng Cố Hành Sâm một thân toàn máu là máu, lại liều mạng che chở cô vào trong ngực, Niệm Kiều trên trán nhanh chóng rịn ra mồ hôi lạnh.
Cố Hành Sâm, làm sao hắn có thể gặp chuyện không may? !
Mạc Thiên Kình nhìn cô, do dự hồi lâu mới nói: "Chúng tôi chuẩn bị rạng sáng hôm nay giải quyết xong Lục Quân Hành, mặc dù đánh bất ngờ thành công, nhưng là không nghĩ tới Lục Quân Hành cũng sớm có chuẩn bị, cuối cùng vẫn là để cho hắn ngồi trực thăng chạy trốn, mà biệt thự của hắn —— nổ tung!"
Nổ tung. . . . . .
Niệm Kiều không cách nào tưởng tượng cảnh tượng một khắc nổ tung kia rốt cuộc là như thế nào, cô chỉ biết, hậu quả của vụ nổ này khẳng định rất nghiêm trọng.
Mạc Thiên Kình không có sao, Cố Hành Sâm bị thương nặng, vậy hắn. . . . . . Bị thương rất nặng sao?
Mạc Thiên Kình nhìn ra nghi ngờ của cô, trong mắt lưu chuyển một tia áy náy, "Xin lỗi, chúng tôi không có bảo vệ tốt cho Sâm, ngược lại bởi vì chúng tôi, mà để cho hắn bị trọng thương."
"Có ý tứ gì?"
Có phải là khi một người bị sợ đến cực điểm, bi thương đến cực điểm, sẽ trở nên vô cùng bình tĩnh hay không?
Niệm Kiều cho là mình sẽ nổi điên, nhưng là giờ phút này phản ứng của cô chẳng những ngoài dự liệu của tất cả mọi người, cũng ngoài suy nghĩ và dự đoán của chính cô.
Cô cư nhiên, có thế bình tĩnh như thế!
"Lúc ấy tôi cùng Hi Nghiêu bị người của Lục Quân Hanh bao vây, Sâm là vì cứu chúng tôi mới trở lại, lúc biệt thự lúc nổ, hắn cũng là đem hai chúng tôi đẩy đi ra."
Trời đất tựa hồ đang xoay tròn, Niệm Kiều trong đầu cực nhanh thoáng qua vẻ mặt quyết đoán của Cố Hành Sâm!
Hắn chính là một người như vậy, người bên cạnh nếu như có khó khăn, hắn tuyệt đối sẽ không một mình chạy trối chết!
Huống chi, chuyện lần này, đích xác là bởi vì cô cùng Cố Hành Sâm!
"Xin lỗi, hại anh bị thương." Niệm Kiều chống lại tầm mắt nhìn Mạc Thiên Kình, bình tĩnh nói.
Mạc Thiên Kình trái tim hung hăng chấn động, không thể tin nhìn cô gái trước mắt.
Hồi lâu, hắn lộ ra vẻ mặt vui mừng, không có nói cái gì nữa.
Quả nhiên là phụ nữ của Cố Hành Sâm, thái độ làm người không giống những phụ nữ nông cạn khác.
Thời điểm đến bệnh viện, Mạc Thiên Kình chợt xoay người lại đối với Niệm Kiều nói: "Sâm bị thương có chút nghiêm trọng, cô tốt nhất. . . . . . Nên chuẩn bị tâm lý."
Niệm Kiều trái tim vừa kéo, hung hăng một hồi quặn đau, lại quật cường không để cho mình biểu hiện ra.
Hắn chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu!
Cô gật đầu một cái, "Tôi hiểu."
Đi thang máy trực tiếp đến tầng Cố Hành Sâm đang làm giải phẫu, ra khỏi thang máy đi chưa được mấy bước liền nhìn đến cửa phòng mổ có mấy người đang đứng
Nghe được tiếng bước chân, mấy người kia liền quay đầu lại nhìn.
"Cháu gái nhỏ ——" nhìn thấy người tới, An Hi Nghiêu không tự chủ gọi Niệm Kiều một tiếng.
Niệm Kiều liếc hắn một cái, sau đó ánh mắt xẹt qua hắn, nhìn sang Mạc Thuần đang đứng một bên cùng với mấy người khác mà cô không biết.
Mạc Thuần nhìn thấy Niệm Kiều tới, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia oán hận!
Mạc Thiên Kình tiến lên, sử dụng ánh mắt hỏi thăm An Hi Nghiêu xem trong khoảng thời gian mình rời đi có chuyện gì xảy ra hay không, người sau lắc đầu một cái ý bảo không có sao.
Mạc Thiên Kình âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, "Đừng lo lắng, Sâm sẽ không có chuyện gì ."
Niệm Kiều không có gật đầu cũng không còn lắc đầu, chỉ là đi về phía trước, đứng ở cửa phòng mổ, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn kia.
Đầu hoàn toàn trống rỗng, trong mắt của cô chỉ còn lại ngọn đèn kia.
Thật ra thì không cần Mạc Thiên Kình nói cô cũng biết, Cố Hành Sâm sẽ không có chuyện gì .
Hắn còn có cô, còn có Cảnh Niên, hắn nhất định sẽ không để cho mình gặp chuyện không may!
Chỉ là, cô còn rất lo lắng, lo lắng đến nỗi muốn vào trong xem một chút, xem hắn có thật sự còn sống hay không.
Nhưng cô cũng biết, mình bây giờ không thể quá xúc động, nếu không sẽ hại Cố Hành Sâm.
Cô hiện tại duy nhất có thể làm, chính là đứng ở chỗ này, chờ hắn ra ngoài.
Một giờ, hai giờ, ba giờ. . . . . .
Mọi người chân cũng đứng tê dại, lại không muốn rời đi, mà phòng giải phẩu đèn vẫn sáng như cũ, giống như là đang nhắc nhở mọi người, Tử Thần còn không có rời đi, vẫn còn ở nơi này chờ đợi, các ngươi không thể phớt lờ.
Niệm Kiều chắp tay trước ngực, cúi đầu mặc niệm.
Mọi người đang chìm trong lặng lẽ, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng giòn giã của đứa bé: "Mẹ ——"
Niệm Kiều cả người ngẩn ra, xoay người lại liền nhìn thấy Cố Cảnh Niên hướng mình đi tới.
"Mẹ ——" Cố Cảnh Niên tăng nhanh bước chân hướng Niệm Kiều chạy đi, chờ Niệm Kiều ngồi xổm người xuống, một cái nhào tới trong ngực của cô.
"Mẹ, mẹ, mẹ. . . . . ."
Hắn tựa hồ cũng bị dọa sợ, một mực gọi tên Niệm Kiều, đôi tay ôm chặt lấy cô.
Niệm Kiều vỗ nhè nhẹ lưng của hắn, muốn dịu dàng dụ dỗ hắn, vừa mở miệng mới phát hiện, giọng của mình chẳng những khàn khàn, mà còn run rẩy, "Cảnh Niên không sợ, mẹ ở đây."
Cố Cảnh Niên bị tiếng của Niệm Kiều dọa cho sợ hơn, lập tức khóc, "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ ngã bệnh sao?"
Niệm Kiều lắc đầu một cái, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt hắn, "Không có sao, là do cổ họng của mẹ không thoải mái, đợi lát nữa sẽ tốt hơn."
Niệm Kiều đang lo lắng hắn sẽ hỏi Cố Hành Sâm, kết quả thật sự là lo lắng cái gì thì nó đã tới.
Cố Cảnh Niên lời của vừa dứt , Niệm Kiều nhất thời đổi một cái sắc mặt.
Cố Cảnh Niên còn tưởng rằng mình hỏi cái gì không nên hỏi, cẩn thận từng li từng tí nhìn Niệm Kiều, "Mẹ, sao vậy?"
"Không có sao, chính là cha tối hôm nay có chuyện, không thể trở lại với Cảnh Niên cùng mẹ, Cảnh Niên đi về trước được không?"
Hắn liền xụ mặt nói."Mẹ trở về con liền trở về, mẹ không trở về con cũng vậy không đi trở về, con muốn đi theo mẹ." Cố Cảnh Niên cố chấp nói, tay nhỏ bé lôi kéo áo của Niệm Kiều.
Niệm Kiều cúi đầu, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Cố Hành Sâm sống chết chưa biết, cô nơi nào còn có ý định dụ dỗ con trai.
Nhưng Cố Cảnh Niên còn nhỏ, rất nhiều việc cũng không thể cùng con nói, coi như là nói con trai cũng không hiểu, cô phải làm sao đây?
"Cảnh Niên, cổ họng mẹ cháu không thoải mái, cái này sẽ bị lây bệnh , Cảnh Niên không thể cùng mẹ ở chung một chỗ biết không?" An Hi Nghiêu đột nhiên tiến lên giải vây, kiên nhẫn đối với Cố Cảnh Niên nói.
"Nhưng là. . . . . ." Cố Cảnh Niên hết sức uất ức nhìn An Hi Nghiêu một chút, lại nhìn Niệm Kiều một chút, "Nhưng là cháu muốn cùng mẹ ở chung một chỗ."
Nhìn Cố Cảnh Niên cẩn thận nói rồi lại mang theo ánh mắt cực kỳ uất ức, Niệm Kiều trái tim ê ẩm, vừa định nói vậy thì ở lại chỗ này cùng cô chờ Cố Hành Sâm ra ngoài, An Hi Nghiêu lập tức giành mở miệng trước cô ——
"Mẹ sẽ không chạy trốn, chờ qua tối hôm nay, cổ họng mẹ cháu tốt hơn, sẽ về nhà với Cảnh Niên, cho nên Cảnh Niên hiện tại phải ngoan ngoan, để mẹ chữa cổ họng cho tốt, như vậy về sau mới có thể không cùng mẹ tách ra."
An Hi Nghiêu nói xong đạo lý rõ ràng, mà Cố Cảnh Niên dù sao vẫn chỉ là một đứa bé ba tuổi, dĩ nhiên là dễ bị lừa.
Hắn gật đầu một cái, lưu luyến nhìn tới trước Niệm Kiều, "Mẹ, vậy Cảnh Niên đi về, Cảnh Niên sẽ ngoan ngoãn, mẹ ngày mai phải cùng cha trở lại với con đó."
Niệm Kiều chỉ có thể gật đầu, cũng nói không ra được một chữ.
Cô sợ nếu cô mở miệng sẽ khóc lên, khẳng định như vậy sẽ dọa đến Cố Cảnh Niên.
An Hi Nghiêu gọi điện thoại cho An Manh Manh, trong chốc lát An Manh Manh cùng Lạc Quân Việt liền xuất hiện ở bệnh viện, sau đó An Manh Manh cùng Niệm Kiều nói mấy câu, liền mang theo Cố Cảnh Niên rời đi.
Mà cửa phòng giải phẩu, cũng đúng lúc này mở ra ——
Thấy bác sĩ xuống khẩu trang, như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, Niệm Kiều đáy lòng cũng ít đi một phần bất an, nhưng là cô vẫn còn khẩn trương.
Mạc Thiên Kình tiến lên dò hỏi: "MAKAY, bạn của tôi sao rồi?"
MAKAY đưa tay vỗ xuống đầu vai Mạc Thiên Kình, dùng Trung văn cứng rắn nói: "Bạn của cậu đã không còn nguy hiểm đến tính mạng rồi."
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, trái tim lơ lửng cũng đều buông xuống, rồi MAKAY lại nói ——
"Nhưng là, bạn của cậu. . . . . ."
"MAKAY anh có lời gì có thể một lần nói hết hay không? Như vậy Sẽ dọa người chết có biết hay không!" Mạc Thuần đột nhiên cắt đứt lời nói MAKAY, vừa lo lắng lại bất mãn quát.
Mà chính hành động này, không thể nghi ngờ là tiết lộ giờ phút này nội tâm của cô đang sợ hãi.
Niệm Kiều cũng cùng tâm trạng như thế, thậm chí so Mạc Thuần còn sợ hơn, người gọi là MAKAY muốn nói nhưng là. . . . . .
MAKAY thờ ơ nhún nhún vai, cười , "Tiểu Thuần, em sao lại hung dữ như vậy, khó trách không có ai muốn em nha."
Mạc Thuần đứng ở bên cạnh Niệm Kiều thấy cô liếc mắt một cái, nhất thời thẹn quá hóa giận, nhấc chân đá tới, "Anh không nói chuyện không ai bảo anh là câm điếc đâu!"
"Nhưng là. . . . . . chính em bảo anh nói chuyện." MAKAY vô tội che chỗ mình bị Mạc Thuần đá trúng, cau mày nói, như đứa bé bị uất ức.
Mạc Thuần trừng mắt liếc hắn một cái tỏ vẻ cảnh cáo, sau đó liền không nói gì nữa.
"MAKAY, có lời nói thẳng đi, bạn của tôi rốt cuộc thế nào?" Mạc Thiên Kình cũng rất lo lắng cho Cố Hành Sâm, nhưng không có giống như phụ nữ biểu hiện được rõ ràng như vậy.
An Hi Nghiêu ngược lại trực tiếp, mặt tràn đầy nóng nảy đứng ở một bên, cau mày nhìn một nhóm người.
MAKAY thần sắc nghiêm túc, ánh mắt ở trên mặt mọi người quét qua một lần, cuối cùng dừng ở trên mặt Niệm Kiều.
MAKAY nhớ lại cả quá trình tiến hành giải phẫu cho Cố Hành Sâm, hắn đều không ngừng gọi tên một cô gái.
Mà bây giờ, nơi này trừ Mạc Thuần, cũng chỉ còn lại có cô bé này rồi.
Cô chắc là người mà Cố Hành Sâm luôn miệng gọi?
Niệm Kiều thấy MAKAY vẫn nhìn chằm chằm vào mình nhìn, có chút bất an sờ một cái mặt, hỏi hắn, "Mặt tôi có gì sao?"
MAKAY bật cười, "Không có gì, dì nhỏ lạnh cô thật là đáng yêu."
. . . . . . Dì nhỏ lạnh! (tiểu cô lạnh)
Niệm Kiều biết hắn là đang nói đùa, nhưng là bây giờ cô không có tâm tình cười, chỉ mau muốn biết một chút Cố Hành Sâm rốt cuộc có chuyện gì hay không.
Mạc Thuần cũng mất đi tính nhẫn nại, cực kỳ bất mãn hướng về phía MAKAY rống: "Anh rốt cuộc nói nhanh một chút, Sâm rốt cuộc sao rồi? Nếu anh ấy có chuyện, anh sẽ không xong với tôi!"
MAKAY làm ra một bộ mặt sợ sệt, trốn sang bên cạnh Mạc Thiên Kình, đối với Mạc Thuần nói: "Em thích người bên trong kia có đúng hay không?"
Mạc Thuần sắc mặt của nhất thời lúc trắng lúc xanh, trong mắt đều muốn phun ra lửa!
Mạc Thiên Kình cũng nghiêng đầu liếc MAKAY một cái, mặc dù biết cách làm người của hắn chính là như vậy, cùng bạn bè ở chung một chỗ thích nói giỡn, nhưng là hiện tại thật sự không phải lúc nên đùa giỡn. (zô zuyên)
MAKAY nhìn tất cả mọi người thập phần lo lắng, không khỏi thở dài, lúc này mới bắt đầu nói bệnh tình Cố Hành Sâm: "Hắn mặc dù không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng là trong lúc nổ tung có vật nặng nện vào đầu của hắn, khiến trong đầu có máu đọng, chèn đến dây thần kinh, ánh mắt của hắn, tạm thời không thể nhìn thấy nữa."
"Cái gì gọi là tạm thời không thể nhìn thấy nữa hả ?" An Hi Nghiêu giọng điệu không phải tốt lắm hỏi, hắn hiện tại rất phiền não!
MAKAY bĩu môi, "Chính là tạm thời không nhìn thấy, cũng có thể gọi tạm thời mù rồi."
An Hi Nghiêu: ". . . . . ."
Mạc Thiên Kình nhíu nhíu mày, nhìn về phía MAKAY.
MAKAY khoát khoát tay, "Thiên Kình, cậu đừng nhìn mình dến như vậy, nếu không mình còn tưởng rằng cậu sẽ giết mình diệt khẩu đấy."
Mạc Thiên Kình ngửa đầu hít sâu, nếu như MAKAY còn không nói chuyện hẳn hoi, hắn thật sự có thể giết người!
MAKAY cũng cảm thấy sát khí ai đó đang bốc lên, đoạn sau nếu mình không nói cẩn thận, đoán chừng thật bị ‘ rắc rắc ’ rớt!
"Bạn của cậu ánh mắt của tạm thời không nhìn thấy được, nhưng chờ sau khi khối máu tiêu tán, có thể sẽ khôi phục, đến lúc đó vẫn có thể nhìn thấy cái thế giới này, nhìn thấy những bạn bè đáng yêu này, cùng với —— cái dì nhỏ lạnh đáng yêu này."
. . . . . . lại dì nhỏ lạnh!
Mạc Thiên Kình cơ hồ rất muốn hoài nghi, MAKAY rốt cuộc là do học tiếng Trung văn không giỏi, hay là cố ý nói như vậy.
"Tại sao lại là có thể? Chẳng lẽ nếu khối máu biến mất, cậu ấy không nhất định có thể khôi phục thị lực?" An Hi Nghiêu khốn hoặc ra tiếng.
MAKAY cau mày, "Chuyện như vậy ai dám khẳng định? Có vài người bởi vì trọng thương mà dẫn đến mù, về sau cũng không thể hồi phục thị lực, loại ví dụ này cũng không phải là không có, tôi làm sao dám nói anh bạn kia nhất định sẽ hồi phục thị lực, ngộ nhỡ đến lúc khối máu tiêu tán, mà hắn không có hồi phục thị lực? Các anh còn không giết chết tôi à!"
Dứt lời, MAKAY nhìn sang Mạc Thuần ở một bên, ánh mắt hài hước.
Mạc Thuần hận không được đánh hắn tơi bời, người này thật sự là bắt được cơ hội liền cười nhạo cô, muốn tìm chết sao? !
Nghe lời nói của MAKAY, Niệm Kiều trước mặt bỗng tối sầm, suýt nữa đã bất tỉnh.
MAKAY bất đắc dĩ mở ra tay, quay đầu lại đối với Mạc Thiên Kình nói: "Tôi đã tận lực, kế tiếp phải chờ chính tọa hóa của hắn thôi."
"Cái gì tọa hóa?" An Hi Nghiêu không hiểu hỏi.
Mạc Thiên Kình nâng trán, "Không phải tọa hóa, là tạo hóa."
MAKAY bừng tỉnh hiểu ra, sau đó ngượng ngùng cười cười, "Ha ha, là tạo hóa, tôi học Trung văn không được tốt lắm, không cần gặp quỷ nha."
". . . . . ."
". . . . . ."
Là trách móc chứ? Không phải gặp quỷ!
————
Phòng bệnh, Niệm Kiều và những người khác cũng đứng ở bên giường, lẳng lặng nhìn người trên giường.
Tất cả mọi người không nói gì, trừ tiếng hít thở, cũng không nghe được những thanh âm khác nữa.
Hồi lâu, Mạc Thuần rốt cuộc không nhịn được nữa, tiến lên đi tới trước giường bệnh Cố Hành Sâm, đau lòng nhìn tới người trên giường, ngay sau đó có chút tức giận nói: "Cô ta rốt cuộc có cái gì tốt? Lại đáng giá anh che chở cô ta như vậy? Em lúc đầu thật không nên buông tay! Nếu như mà em không buông tay, cũng không có chuyện ngày hôm nay rồi ! Cố Hành Sâm anh mau tỉnh lại đi, anh mau tỉnh lại chứng minh cho em xem, anh lựa chọn cô ta là đúng! Anh mau tỉnh lại!"
Lời nói của Mạc Thuần, từng chữ từng câu chui vào trong tai Niệm Kiều, cô xoay người, ánh mắt có chút ngốc trệ, "Cô nói cái gì?"
"Tôi nói cái gì?" Mạc Thuần cũng lập tức xoay người lại, ánh mắt nảy sinh ác độc mà nhìn chằm chằm vào Niệm Kiều, tựa hồ muốn dùng ánh mắt đem lấy cô giết chết, "Cố Niệm Kiều, nếu Cố Hành Sâm lựa chọn cô, tôi cũng đành nhận! Nhưng là tại sao? Tại sao cô không thể để cho anh ấy được hạnh phúc, còn mang cho anh ấy nhiều khổ sở khó khăn như vậy? Cô chính là sao chổi! Hãy nhìn lại xem kết quả những người thích cô đều là cái gì! Tần Mộ Bạch đời này chỉ có thể nằm trên giường rồi, hiện tại đến Sâm cũng bị mù hai mắt rồi, cô còn muốn hại anh ấy hại tới khi nào? Hả?"
"Tiểu Thuần!" Mạc Thiên Kình lạnh lùng quát ngừng, trầm mặt tiến lên đây, một tay kéo Mạc Thuần qua, "Đi về nhà!"
"Em không đi!" Mạc Thuần hất cánh tay Mạc Thiên Kình đang ghì chặt mình ra, đi tới trước mặt Niệm Kiều, xem thường nhìn cô, "Tôi đang nói chuyện với cô? Làm sao cô không nói? Cô có biết hay không, tất cả đều là tại cô! Nếu như không phải là bởi vì cô, Sâm làm sao lại có điểm yếu như thế? Nói đi nói lại đều là bởi vì cô cái đồ sao chổi này!"
"Tiểu Thuần! Em còn nói thêm một câu nữa, anh liền nhốt em ở nhà, một tháng không cho phép ra cửa!" Mạc Thiên Kình âm thầm cảnh cáo.
"Anh!" Mạc Thuần tức giận rống giận, "Anh đến cùng có phải là anh trai của em hay không? Làm sao anh lại có thể giúp người ngoài! Nếu như bây giờ là em cùng Sâm ở chung một chỗ, như thế nào lại xảy ra chuyện này!" ( nhưng Sâm đâu có yêu cô, tưởng bở)
"Câm miệng!" Mạc Thiên Kình hung tợn gầm nhẹ một tiếng, ngay sau đó kéo tay Mạc Thuần, kéo cô ra khỏi phòng bệnh.
"Cố Niệm Kiều, tất cả đều là bởi vì cô! Nếu như Sâm mãi mãi không nhìn lại được, vậy cũng là do cô làm hại, cô đúng là sao chổi!"
Tiếng của Mạc Thuần bén nhọn, từ ngoài phòng bệnh truyền đến, thẳng tắp đâm trúng lòng của Niệm Kiều.
Niệm Kiều cả người đều ở đây phát run, sắc môi dần dần tái nhợt, sắc mặt cũng cực kỳ khó nhìn.
An Hi Nghiêu có chút bận tâm, tiến lên vỗ vỗ đầu vai của cô, an ủi: "Cô đừng nghe tiểu Thuần nói lung tung, A Sâm bị thương, đều tại tôi cùng Thiên Kình, đừng nghĩ nhiều."
Niệm Kiều máy móc gật đầu, ánh mắt vẫn còn có chút ngốc trệ.
An Hi Nghiêu bất đắc dĩ, "Cháu gái nhỏ, Cô phải tỉnh táo lại một chút, nếu như A Sâm tỉnh lại, Cô đã bị ngã gục, người nào tới chăm sóc hắn? Cô hi vọng tiểu Thuần nhân lúc cô yếu đuối mà nhảy vào chứ?"
Niệm Kiều giật mình một cái, sau khi tỉnh lại đột nhiên lắc đầu.
An Hi Nghiêu vui mừng gật đầu, sau đó cũng đi ra khỏi phòng bệnh.
An Hi Nghiêu sau khi ra ngoài, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại có Niệm Kiều cùng Cố Hành Sâm trên giường bệnh.
Niệm Kiều đi tới, kéo qua cái ghế ở trước giường bệnh ngồi xuống, cúi người nhìn người trên giường.
Mắt của hắn đã bị quấn băng, chỉ lộ ra nửa gương mặt, nhưng Niệm Kiều vẫn cảm thấy như cũ, hắn là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới.
"Cố Hành Sâm. . . . . ."
Thì thầm một tiếng, nước mắt của cô theo tiếng nói đồng thời rơi xuống, rơi ở trên giường bệnh, cũng rơi ở trên tay của Niệm Kiều, cùng với trên tay Cố Hành Sâm.
Nếu như hắn vĩnh viễn không nhìn thấy nữa, cô cũng sẽ không rời bỏ hắn, chỉ là ——
Một người đàn ông hoàn mỹ kiêu ngạo như vậy, có thể tiếp nhận sự thật mình vĩnh viễn không thể nhìn thấy được nữa hay không?
Cô không biết hắn có thể không thể tiếp nhận hay không, nhưng cô biết, cô đã chuẩn bị dù là hắn vĩnh viễn không nhìn thấy nữa, cô đối với hắn cũng sẽ không xa không rời!
Huống chi, quái nhân kia không phải đã nói, hắn chỉ là tạm thời bị mù, chờ khối máu tiêu tán sau, mà có thể hồi phục thị lực rồi !
Sẽ không có ngộ nhỡ, Cố Hành Sâm nhất định anh phải hồi phục thị lực đấy!
Lúc Cố Hành Sâm tỉnh lại đã là nửa đêm, giật giật tròng mắt của mình, lại phát hiện trước mắt tối đen như mực, sau đó, hắn cũng cảm thấy hai mắt của mình bị người che lại.
Hắn phản ứng đầu tiên chính là mình bị Lục Quân Hành bắt, nhưng mới vừa giơ tay lên, Niệm Kiều liền bị thức tỉnh,
"Cố Hành Sâm, Anh đã tỉnh rồi hả?"
Cố Hành Sâm ngẩn ra, chóp mũi cũng ngửi thấy mùi vị nước sát trùng quen thuộc trong bệnh viện, hắn thở phào nhẹ nhõm, mình bây giờ đang ở bệnh viện.
Chỉ là, hai mắt của mình. . . . . .
Mi tâm thói quen nhíu lại, hắn trầm giọng hỏi: "Anh sao vậy? Mắt anh làm sao mà bị che lại vậy?".
Niệm Kiều trong nháy mắt thất thanh, hoàn toàn không biết làm như thế nào trả lời vấn đề của hắn.
Quanh mình một mảnh tĩnh mịch, Cố Hành Sâm bên tai trừ nghe được thanh âm nhỏ giọt của túi truyền dịch, còn nghe được tiếng thở hổn hển của Niệm Kiều.
Nắm thật chặt lòng bàn tay, hắn giơ tay muốn tháo ra băng vải che kín mắt mình.
Tay, lại bị Niệm Kiều bắt được.
"Cố Hành Sâm, đừng động, con mắt của anh bị thương."
Cô nhẹ nhàng nắm tay của hắn, đặt ở hai tay giữa, tỉ mỉ vuốt ve.
Cố Hành Sâm lúc chợt một phát bắt được tay của cô, giọng nói cũng không được lưu loát như động tác như vậy: "Mắt anh. . . . . . Thế nào?"
Niệm Kiều dán sát mặt vào mu bàn tay của hắn, ngẹn ngào nói: "Cố Hành Sâm, bất kể về sau anh có thể nhìn thấy hay không, em đều sẽ không rời bỏ anh."
Cố Hành Sâm cả người cũng cứng đờ, trong đầu hiện lên cảnh tượng lúc nổ tung——
Tiếng nổ mạnh đâm rách màng nhĩ, sau đó chính là ánh lửa ngất trời, hắn dùng sức đẩy mạnh Mạc Thiên Kình cùng An Hi Nghiêu đi ra, nhưng mình không còn kịp nữa chạy về phía trước, sau lưng một hồi cảm giác nóng bỏng khổng lồ đánh tới, thân thể của hắn chợt nghiêng về phía trước, ngã xuống đất đầu truyền đến một hồi đau đớn kịch liệt, tựa hồ là bị thứ gì đập trúng, sau đó, hắn liền té xỉu.
Khi tỉnh lại, ngay tại lúc này, ở bệnh viện.
Chẳng lẽ ——
"Ý của em là. . . . . . Đôi mắt của anh. . . . . . Không thể nhìn thấy được nữa?" Hắn đứt quãng hỏi, tựa hồ dùng hơi sức cực lớn mới nói ra những lời này.