Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 184: Hi vọng cuối cùng tan biến



Vào giờ phút này, Niệm Kiều có loại cảm giác kêu trời không thấu kêu đất chẳng hay.

"Buông tôi ra! Buông ra!"

"Các cô cũng là phụ nữ, sao các cô lại có thể đối xử với tôi như thế? Buông tôi ra"

Nhưng dù Niệm Kiều khóc lóc cầu xin thế nào, đám phụ nữ kia cũng không có một chút động lòng, cởi hết y phục trên người cô xuống.

Cảm thấy có người kéo quần lót của mình xuống, Niệm Kiều tuyệt vọng, hô to một tiếng: "A ——"

"Gái điếm thúi, kêu la cái gì!"

Kèm theo ngôn ngữ ô uế, một người trong đám phụ nữ đó giưo tay tát lên mặt Niệm Kiều một cái.

Làm cho người khác khiếp sợ, khiến cho Niệm Kiều hoa mắt váng đầu.

Tay tài xế taxi trừng mắt, một cước đá vào vai của người phụ nữ kia, "Đến phiên ngươi động thủ sao? Muốn tìm chết hả?"

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Sơn ca, lần sau tôi không dám nữa."

Người phụ nữ khúm núm xin lỗi, bị đau che đầu vai của mình.

Người đàn ông được gọi là Sơn ca tiến lên, đưa tay sờ lên mặt Niệm Kiều một cái, sau đó đưa tay lên mũi, vẻ mặt hưởng thụ ngửi một cái, "Thơm quá".

Niệm Kiều chỉ nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt chảy xuống theo khóe mắt.

Cố Hành Sâm, Cố Hành Sâm, lúc em cần anh, tại sao anh lại không ở bên cạnh em?

"Chậc chậc —— thật là một cực phẩm!"

Sơn ca dừng mắt trước thân thể không chút tì vết nào của cô, không tự chủ được thở dài nói.

Niệm Kiều chợt mở mắt, chống lại ánh mắt tham lam của hắn, hung ác nói: "Đồ cặn bã!"

Vẻ mặt Sơn ca biến sắc, túm lấy tóc của cô, trợn trừng mắt nói: "Cô nói ai là đồ cặn bã?"

Niệm Kiều nhịn đau, châm chọc cười, "Ngươi, ta liền đang chửi ngươi, người cặn bã! Súc sinh!"

Sơn ca ngẩn ra, ngay sau bật cười, cười đến mức làm cho người ta rợn cả tóc gáy!

"Tiểu muội muội, xem ra ngươi là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, hôm nay Sơn ca sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt, dạy ngươi làm cách nào phục vụ đàn ông!"

Tiếng nói vừa ngừng, Sơn ca đột nhiên đứng dậy, chỉ vào một người phụ nữ nhỏ bé đứng bên cạnh nói: "Ngươi qua đây!"

Vẻ mặt người phụ nữ thẫn thờ, giống như đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, giống như một thói quen, cho nên trong mắt cô ta không có một chút biến đổi.

Đến lúc người phụ nữ đi tới trước mặt tên Sơn ca, hắn đột nhiên túm lấy tóc cô ta sau đó ép cô ta tới một chiếc bàn, bước qua túm lấy hai chân cô ta tách ra, liền động thân vọt vào.

"A ——" người phụ nữ thét lên một tiếng, âm thanh thê lương vang vọng cả căn phòng rách nát.

Niệm Kiều sợ choáng váng, đầu máy móc chuyển động nhìn những người xung quanh, họ giống như rất hưng phấn chờ đợi việc này xảy ra!

Những người trong phòng này nhất định là bị điên rồi!

"Tiểu muội muội, đã thấy rõ cô ta phục vụ tao thế nào chưa, tiếp theo sẽ đến lượt ngươi!"

Sơn ca vừa nói, vừa kéo rộng hai chân của người phụ nữ ra, mỗi động tác ra vào của hắn hiện rõ trước mắt Niệm Kiều và những người phụ nữ khác.

Ghê tởm! Rất ghê tởm! ! !

Trừ ghê tởm, Niệm Kiều không hề cảm thấy gì nữa!

Cô quay đầu không muốn nhìn lại, lại bị cưỡng chế bắt quay đầu lại, buộc cô phải nhìn vào hình ảnh thảm hại của người phụ nữ kia!

Càng làm cô khiếp sợ hơn đó là người phụ nữ kia rõ ràng rất thống khổ nhưng thân thể lại không ngừng cọ sát với tên súc sinh kia, trong miệng còn phát ra âm thanh rên rỉ tà mị!

Điên rồi! Cái thế giới điên hết rồi!

Niệm Kiều liều mạng giằng co, hoảng sợ kêu to: "Buông ta ra! Buông ta ra! Các ngươi làm như vậy là phạm pháp! Buông ta ra!"

Những người phụ nữ kia vẫn tập trung tinh thần nhìn vào tên Sơn ca đang bạo hành người phụ nữ kia, Niệm Kiều đột nhiên giãy giụa làm cho các cô ứng phó không kịp, suýt nữa để cô thoát thân!

Đột nhiên, Sơn ca bỏ người phụ nữ kia ra, cười dâm đãng nói: "Buông cô ta ra, tao muốn xem một chút, buông cô ta ra, xem cô ta có thể chạy trốn tới đâu!"

Những người phụ nữ lõa thể kia liền kích động hưng phấn, sau đó liền nghe lời buông Niệm Kiều ra.

Niệm Kiều lập tức bò dậy, nhặt quần áo mình lên, hốt hoảng che kín thân thể xích lõa của mình.

Xoay người muốn chạy ra khỏi cái động ma này, nhưng chân vẫn chưa kịp bước, đã bị người phía sau túm lấy tóc, kéo cả người cô quay lại.

"A ——" cô bị đau thét lên chói tai, lại rước lấy những tiếng cười của người khác.

"Ha ha ——"

"Ha ha ——"

"Bảo cô ngoan ngoãn một chút, cô còn muốn chạy trốn là tự tìm khổ rồi!"

"Sơn ca, chiếm lấy cô ta, làm vài lần vào, cô ta nhất định có thể làm cho anh thoải mái!"

"Đúng vậy a Đúng vậy a, Sơn ca!"

Nghe những tiếng ồn ào xung quanh, Niệm Kiều chỉ cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, vây lấy thân thể của mình, cô làm thế nào cũng không thể trốn thoát được!

Sơn ca từ phía sau một tay thò đến trước ngực cô, liền nắm được ngực cô làm cho Niệm Kiều đau đớn rớt nước mắt.

"Thế nào không trốn nữa hả? Tao cho mày cơ hội chạy trốn đó!"

Niệm Kiều một tay muốn túm lấy quần áo để bảo vệ thân thể mình, một tay muốn đẩy tay hắn ra, nhưng cô không đủ sức, không cách nào gạt bỏ tay của hắn được.

Nước mắt như những hạt chân trâu rơi xuống, rơi vào ngực của cô, nhỏ lên bàn tay kia.

Sơn ca sợ run lên, nhứng sau đó thẹn quá hóa giận, một tay đẩy cô ngã xuống đất, ác liệt nói: "Ở đây không ai không muốn được ta sủng ái, ngươi lại dám khóc, ngươi chán sống rồi có phải không!"

Kèm theo những âm thanh của hắn buông ra là người của hắn cũng tiến tới phía Niệm Kiều.

Hai tay của hắn tách hai chân của Niệm Kiều ra, sau đó kéo cô về phía mình, túm chặt lấy hai vai của cô, sờ soạng khắp người của cô, trên mặt hiện lên vẻ dâm đãng đáng nôn mửa.

"Không ——"

Niệm Kiều phát ra một tiếng tuyệt vọng rên rỉ

————

Nửa đêm, Cố Hành Sâm ngồi trên ghế sofa, điện thoại để một bên, hai tay của hắn chặt siết thành quyền, sắc mặt lo lắng.

Đột nhiên, tiếng điện thoại vang lên, hắn lập tức đưa tay bắt máy.

"Hành Sâm , đã tìm được người rồi."

Bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Mạc Thiên Kình, mang theo một chút bất an làm Cố Hành Sâm nóng vội hơn.

"Đưa cô ấy về đây."

Một tay cầm ống nghe, một tay gắt gao túm chặt lấy thành ghế, hắn ép mình trấn định lại, khạc ra bốn chữ.

Bên kia hồi lâu cũng không có giọng nói truyền đến, rốt cuộc Cố Hành Sâm không nhịn được, rống lên với người bên kia: "Mạc Thiên Kình, tôi nói cậu mang cô ấy về đây!"

Trong đầu hắn hiện ra vẻ mặt tức giận của Cố Hành Sâm, Mạc Thiên Kình tuyệt không cảm thấy kỳ quái, cũng sẽ không tức giận vì hắn đã thét lên với mình, chỉ không biết nên mở miệng thế nào.

Cả người Cố Hành Sâm run rẩy, lời nói không còn mạch lạc: "Thiên Kình, đưa cô ấy về đây, xin lỗi, tôi không nên tức giận với cậu, trước tiên cậu hãy mang cô ấy về đây."

Cổ họng Mạc Thiên Kình cứng lại, há mồm lại không nói ra một chữ !

Hắn làm thế nào có thể nói cho người đàn ông này biết khi hắn tìm thấy Niệm Kiều trong căn phòng rách nát đó thì cô đang trong trạng thái lõa thể!

Hơn nữa, trên người của cô còn có rất nhiều vết thương, ở cổ cũng có vết hôn.

Tất cả đều cho thấy một kết luận, dù không ai nói hắn cũng có thể biết——

Cố Niệm Kiều bị cưỡng hiếp !

Chuyện như vậy bảo Mạc Thiên Kình hắn làm thế nào có thể mở miệng nói cho Cố Hành Sâm biết?

"Thiên Kình, bất kể thế nào, trước tiên hãy đưa cô ấy về đây đã." Cố Hành Sâm một tay chống lên trán, lời vừa ra khỏi miệng, cả người bên kia cũng giật nảy mình.

Con người hắn sắt đá như vậy nhưng vào giờ phút này lại nghẹn không thể nói thành lời!

"Hành Sâm , cậu tới bệnh viện đi, bây giờ cô ấy đang ở bệnh viện."

Nói xong câu đó, Mạc Thiên Kình lập tức cúp điện thoại.

Hắn sợ nói thêm gì nữa, mình sẽ bật khóc!

Mười lăm phút sau, dưới sự hướng dẫn của An Hi Nghiêu, Cố Hành Sâm đã tới phòng bệnh của Niệm Kiều.

"A Sâm, cháu gái nhỏ vẫn chưa tỉnh, cậu đừng lo lắng, cô ấy rất tốt."

Lúc An Hi Nghiêu nói xong những lời cuối cùng, hắn thật sự muốn vả vào miệng của mình một cái.

Lúc 7h tối nhận được điện thoại của Cố Hành Sâm, nói không thấy Niệm Kiều, lúc ấy hắn còn tưởng rằng hai người gây gổ, Niệm Kiều mới nổi giận bỏ đi.

Rồi sau đó, lúc bảy giờ rưỡi nhận được điện thoại của Mạc Thiên Kình, gọi hắn đi ra ngoài, cùng đi tìm Niệm Kiều, khi đó, hắn đã hiểu câu ‘không thấy cô ấy đâu’ của Cố Hành Sâm là có ý gì!

Bởi vì Cố Hành Sâm không nhìn thấy, bị Mạc Thiên Kình ép ở lại biệt thự, không cho đi ra ngoài tìm cùng.

Thủ hạ của Mạc Thiên Kình và An Hi Nghiêu bắt đầu lùng sục tìm kiếm khắp nơi.

Nhắc tới cũng kỳ quái, từ lúc Niệm Kiều rời khỏi bệnh viện bọn họ không cách nào tìm ra hành tung của cô!

Hiển nhiên, là có người đã sắp xếp trước cho nên bọn họ mới không có cách nào tìm ra dấu vết của cô.

Từ bảy giờ rưỡi đến mười giờ rưỡi, suốt 3h rốt cuộc bọn họ cũng tìm được Niệm Kiều!

Nhưng sau khi đẩy cánh cửa cũ nát kia ra, trong nháy mắt An Hi Nghiêu không biết làm sao để hình dung tâm trạng của mình.

Hai chữ khiếp sợ cũng không thể biểu đạt hết được.

Lúc ấy Mạc Thiên Kình cũng như hắn, chứng kiến tình cảnh bi thảm như vậy cũng choáng váng luôn!

Trên đường mang Niệm Kiều trở về, hai người không ai nói với ai một lời, không biết nên làm thế nào để nói với Cố Hành Sâm.

Hiện tại, rốt cuộc đã đến lúc phải nói ra.

Cố Hành Sâm sờ soạng đi tới trước giường bệnh của Niệm Kiều, bàn tay ở trên giường sờ loạn một hồi, rốt cuộc đã chạm được bàn tay lạnh lẽo nhỏ bé của cô, trong một thoáng đụng chạm đó bên tai lại truyền tới tiếng kêu sợ hãi: "A —— đừng đụng vào ta!"

Lòng bàn tay hắn rụt lại, sắc mặt Cố Hành Sâm giống bầu trời lúc bão táp, âm u đến kinh người!

Thật ra Niệm Kiều vẫn chưa tỉnh lại, cô vẫn còn trong cơn ác mộng, trong mộng, cái tên cặn bã kia không ngừng sờ loạn trên người cô, bên tai vang lên tiếng cười biến thái của đám phụ nữ kia, tất cả làm cô muốn phát điên!

Đầu cô toát mồ hôi lạnh, cô liều mạng lắc đầu của mình, thân thể cũng không ngừng giãy giụa, muốn trốn thoát khỏi cơn ác mộng đó nhưng làm cách nào cũng không thể thoát ra được.

Tay Cố Hành Sâm cứng lại, vẫn giữ nguyên tư thế, đứng im bất động hồi lâu.

Mạc Thiên Kình và An Hi Nghiêu đều nín thở, bởi vì bọn họ biết, sự trầm mặc của Cố Hành Sâm lúc này chính là sự bình yên trươc cơn bão, so với việc hắn nổi điên lên còn đáng sợ hơn!

Quả nhiên, một giây kế tiếp, liền truyền đến tiếng đốt ngón tay vang dội: "Khanh khách —— khanh khách ——"

Chỉ thấy Cố Hành Sâm nắm chặt từng ngón tay vào, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên rất rõ làm cho người ta khiếp sợ!

Đột nhiên, hắn xoay người lại, giọng nói lạnh lùng giống như âm thanh tới từ địa ngục, "Tôi muốn nhìn thấy kẻ đó!"

Mạc Thiên Kình tiến lên một bước, "Hành Sâm , tôi rất xin lỗi, tạm thời tôi vẫn chưa tìm ra được kẻ đó!"

Cái này là sự thật, khi hắn cùng An Hi Nghiêu tới căn phòng cũ nát đó chỉ thấy mỗi Niệm Kiều, ngoài ra không có một ai cả.

Thần sắc Cố Hành Sâm lạnh dần, đủ làm cho người ta chết rét, nhiệt độ trong phòng bệnh tụt xuống nhanh chóng!

"Trước hừng đông, tôi muốn nhìn thấy người kia, nếu không ——"

"Tôi biết rõ rồi, cậu ở đây với cô ấy đi, tôi và Hi Nghiêu ra ngoài trước."

Mạc Thiên Kình chặn lời của hắn, nửa câu sau không cần Cố Hành Sâm nói hắn cũng biết.

Nếu như trước hừng đông hắn và An Hi Nghiêu không tìm được người kia, như vậy hắn sẽ phải tìm tới lão đại!

Mà việc kinh động tới tổ chức lại là việc không tốt đối với bọn hắn!

Bởi vì, mỗi lần kêu gọi tổ chức giúp đỡ bọn họ sẽ phải làm một nhiệm vụ mà nếu nhiệm vụ của bọn họ không hoàn thành thì cũng không thể thoát ra nổi.

Chủ yếu nhất là Mạc Thiên Kình chẳng biết tại sao, có một cảm giácmơ hồ rằng chuyện này có liên quan tới Mạc Thuần, hắn sợ đến lúc đó kinh động tới lão đại, như vậy Mạc Thuần nhất định chỉ có một con đường chết!

Chờ đến lúc Mạc Thiên Kình cùng An Hi Nghiêu ra khỏi phòng bệnh, cả người Cố Hành Sâm giống như là bị rút sạch hô hấp, không có một chút sức sống nào.

Người trên giường vẫn giãy giụa trong cơn ác mộng của mình, hắn chỉ có thể cúi người đánh thức cô: "Bảo bối, tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa, tỉnh dậy đi——"

Niệm Kiều nghe thấy bên tai có người gọi mình là ‘ bảo bối ’, hơn nữa giọng nói của hắn rất êm tai cũng rất quen thuộc, là ai vậy?

Là Cố Hành Sâm sao? Là hắn tới cứu cô sao?

Cô dốc sức muốn tỉnhlại, cuối cùng, cô đã thoát khỏi cơn ác mộng, choàng tỉnh.

Liếc mắt liền thấy Cố Hành Sâm đang ngồi bên giường, cô chợt ngồi dậy, ôm chặt lấy hắn, "Cố Hành Sâm, Cố Hành Sâm là anh tới cứu em sao? Em rất sợ, em rất sợ tên súc sinh kia"

"Ngoan ——" Cố Hành Sâm vỗ nhẹ vào người cô, mặt dán sát vào mặt cô, để cho cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của mình, "Đừng sợ, đã không sao rồi."

Giờ phút này Niệm Kiều vẫn còn trong cơn hoảng loạn, không kịp phát hiện ra đây là đâu, chỉ ôm chặt lấy hắn, tự lẩm bẩm nỗi sợ trong lòng mình.

Mỗi lần cô nức nở cô lại bật ra một tiếng, Cố Hành Sâm rất đau lòng, cuối cùng hắn không biết rõ là hắn đang đau lòng hay là cả người đều đau đớn.

Chỉ cảm thấy bầu không khí bao trùm một màu tang thương, ngay cả việc hô hấp hắn cũng cảm thấy thật khó khăn!

Niệm Kiều gục trên vai hắn một lúc, sau đó đột nhiên phản ứng, mặt tái nhợt đi "Hiện tại là mấy giờ rồi?"

Cố Hành Sâm mấp máy môi, tránh đề tài này, "Có đói bụng không? Nếu đói anh sai người mang thức ăn tới."

"Cố Hành Sâm, hiện tại là mấy giờ rồi? Lúc các anh tìm được em là mấy giờ?"

Cô chỉ nhớ, sau khi mình sợ hãi thét lên liền rơi vào hôn mê, cô chỉ nhớ, trước lúc ngất đi, tên kia sắp được như ý, cô chỉ nhớ trong cơn ác mộng đó mình bị cưỡng hiếp!

Cố Hành Sâm không biết trả lời như thế nào vấn đề này của cô, nghe Mạc Thiên Kình cùng An Hi Nghiêu miêu tả, chuyện đó thật sự phát sinh trên người cô.

Nhưng hắn vẫn ôm một tia hi vọng, hi vọng không có chuyện gì xảy ra!

Sự trầm mặc của hắn đã cho cô biết tất cả đều là sự thật!

Cuối cùng Niệm Kiều hoàn toàn tỉnh táo lại, tất cả không phải là cơn ác mộng mà là sự thật! Là thật! Tên côn đồ kia thật sự đã cưỡng hiếp cô!

"A ——"

Cô thét lên thảm thiết, rúc vào góc giường, âm thanh sắc bén như đâm thủng màng nhĩ của Cố Hành Sâm, "Cố Hành Sâm anh đi đi! Anh đi! Em không muốn gặp anh!"

Cô còn mặt mũi nào gặp hắn? Còn có tư cách gì để tiếp tục làm người phụ nữ của hắn?

Cố Hành Sâm không chịu nổi sự bài xích của cô, đừng nói bây giờ chưa biết rõ sự thật, cho dù thật sự cô bị cưỡng hiếp thì cô vĩnh viễn vẫn là người phụ nữ của Cố Hành Sâm hắn!

Điều này đến chết không đổi!

Hắn chìa tay ra, giọng nói trầm thấp, "Tới đây!"

Niệm Kiều lắc đầu, nước mắt chảy xuôi, theo gương mặt chảy vào trong miệng của cô, cô đau khổ vô cùng.

"Cố Hành Sâm, anh đi đi! Anh đi! Em đã không còn trong sạch nữa rồi, đã không còn trong sạch nữa rồi!"

Cô vẫn nhớ như in từng nơi bị tên côn đồ kia sờ qua, toàn thân trên dưới đều bị hắn chạm vào!

Chính cô còn không thể chấp nhận được huống chi là hắn?

Từ trước tới giời cô vẫn luôn cảm thấy mình không xứng với người đàn ông hoàn mĩ như hắn, nhưng cô vẫn tự hào vì sự trong trắng của mình, trước giờ cô chỉ có một mình hắn!

Nhưng bây giờ cô đã bị vùi hoa dập liễu, cô còn có tư cách gì ở bên cạnh hắn?

Hắn rất tốt, cô không thể ích kỉ chiếm lấy hắn, phá hủy hắn!

Càng nghĩ càng loạn, càng loạn lại càng hỏng mất!

Cô thật sự muốn chết! Vốn đã bị Tần Dĩnh cùng Mạc Thuần dồn đến đường cùng, hiện tại lại xảy ra chuyện này, bảo cô làm sao chịu đựng được!

Cố Hành Sâm cấp bách vô cùng, nhưng lại không nhìn thấy gì, muốn chạm vào tay cô nhưng vươn tay ra lại chỉ chạm vào một mảng không khí.

"Tới đây, bảo bối tới đây." Hắn nói xong hiên ngang đi tới.

"Cố Hành Sâm, nếu như anh không muốn em chết thì đừng ép em, đừng ép em! Hãy đi đi!"

"Cố Niệm Kiều!"

"Cố Hành Sâm, anh hãy nghe em nói!".

Niệm Kiều lớn tiếng khóc, "Hãy nghe em nói có được không?"

Cố Hành Sâm ngẩn ra, từ trong giọng nói của cô, hắn giống như nghe được lòng của cô ở đang gào thét, làm cho người ta thật lo lắng!

"Hãy để cho em yên tĩnh một chút, cho em một chút thời gian, em cần thời gian để tiếp nhận sự thật này! Cho em chút thời gian, van xin anh hãy cho em chút thời gian!"

Cô thật sự rất cần thời gian, nếu không cho cô thời gian cô chỉ có thể tìm tới cái chết!

Cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này, cho nên, cô không cách có cách nào chịu đựng được, thật không cách nào chịu đựng.

Cố Hành Sâm đứng lên, đôi tay rũ xuống hai bên, nắm thật chặt, các đốt ngón tay nổi gân đáng sợ vô cùng.

Giống như chỉ có làm vậy hắn mới có thể kìm chế được đau đớn trong lòng!

Dùng hết sức để xoay ngưoif, hắn vẫn không nhịn được nghiêng người về phía cô, thấp giọng nói: "Bảo bối, dũng cảm một chút, anh vẫn luôn ở đây."

Niệm Kiều cắn môi của mình, cho đến khi hắn ra khỏi phòng bệnh, nhìn cánh cửa gỗ kia khép lại, cô mới buông lỏng môi của mình.

Trong cổ họng, lại truyền đến một mùi máu tươi!

Thì ra môi bị chảy máu nhưng cô lại không biết, không cảm thấy một chút đau đớn nào.

Cố Hành Sâm, cầu xin anh đừng gọi em là bảo bối nữa, em không còn xứng làm bảo bối của anh nữa rồi.

Hiện tại, dù anh không cho phép em rời đi thì em cũng phải rời đi!

Cô mở rộng miệng, từ một giọng nức nở biến thành một tiếng gào thét, đem uất ức trong lòng phát tiết ra ngoài.

Ngoài cửa, trán Cố Hành Sâm dựa vào cánh cửa, bên tai vang vọng tiếng khóc của cô.

Một tiếng một tiếng, giống như có người cầm đao đang cắt tim của hắn.

Bên tai lại có tiếng bước chân truyền đến, Cố Hành Sâm đột nhiên tỉnh lại, sau đó nghe thấy giọng của An Hi Nghiêu: "A Sâm, tìm được người rồi!"

Trong nháy mắt đó, An Hi Nghiêu như thấy ánh mắt tử thần của Cố Hành Sâm, ánh mắt của hắn ấy là loại khát máu, làm cho người ta không rét mà run!

Chỉ thấy hắn chậm rãi mở miệng, giọng nói lạnh lùng, "Dẫn tôi đi gặp hắn!"

————

Phòng tối.

Cố Hành Sâm, An Hi Nghiêu cùng Mạc Thiên Kình đứng, quỳ trước mặt bọn họ là Sơn ca!

Sơn ca vốn tên là Lưu Thanh Sơn, bởi vì trộm cắp mà từng vào tù 2 lần, sau khi được thả ra vẫn không chịu làm ăn đàng hoàng, cả ngày chỉ nghĩ tới trộm chó bắt gà.

Cố Hành Sâm mặc dù không nhìn thấy, nhưng hắn không nhìn thấy là bởi vì thần kinh thị giác bị tổn thương, chứ không phải mắt của hắn vấn đề, cho nên người không biết nhìn qua cũng không phát hiện ra hắn bị mù.

Lưu Thanh Sơn chính là như vậy, một cái nhìn, hắn không những không nhìn ra Cố Hành Sâm bị mù, ngược lại chính cặp mắt âm u tịch mịch kia lại làm cho hắn rùng mình.

Cố Hành Sâm cười lạnh, đôi tay chắp sau lưng, giống như bậc đế vương, giọng nói sắc lạnh "Ngươi đã chạm vào cô ấy?"

Lưu Thanh Sơn nhíu nhíu mày, mặc dù không biết ‘cô ấy’ trong lời nói của hắn là chỉ người nào, nhưng bất kể là ai, hắn cũng đụng!

Vì vậy, hắn đáp: "Đúng!"

"Đoàng ——"

Trong nháy mắt khi Lưu Thanh Sơn phát ra câu trả lời, một tiếng súng vang lên, sau đó hắn thống khổ gào thét: "A —— đau quá!"

Cố Hành Sâm cúi người, cho dù không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể túm chính xác vào cổ áo Lưu Thanh Sơn, nhấc cả ngưoif hắn lơ lửng trên không, những cú đấm như mưa trút xuống người Lưu Thanh Sơn, "Ta lại hỏi lại ngươi một lần nữa, rốt cuộc ngưoi có chạm vào cô ấy không?"

Đầu và vai Lưu Thanh Sơn bị thương, một dòng máu ấm áp tràn ra ngoài, hắn bị đau cau mày, vẫn mạnh miệng như cũ: "Lão tử đã trả lời ngươi là đúng mà! Tất cả phụ nữ trong căn phòng đó người nào ta cũng đã chạm qua!"

Trâm trạng của Cố Hành Sâm trong giờ phút này đã không cách nào chỉ dùng từ ‘ muốn giết người ’ để hình dung, hắn chỉ muốn trước mặt tên súc sinh này, từng đao từng đao Lăng Trì đến chết!

Nhưng mà không thể để cho hắn chết ngay được, đầu tiên hắn phải biết là ai chủ mưu đã!

Hắn chỉ là một tên ăn trộm sao có can đảm đụng tới người phụ nữ của Cố Hành Sâm hắn!

Huống chi, nếu suy xét kĩ thì sẽ phát hiện trong chuyện này hẳn là phải có người thiết kế kế hoạch rất tỉ mỉ!

"Ai đã sai ngươi làm vậy?"

Lưu Thanh Sơn cười lên ha hả, "Không ai sai khiến ta làm vậy, ta thích thượng ai thì sẽ làm thôi!"

Lông mày An Hi Nghiêu nhíu lại, lúc này trên mặt hắn cũng xuất hiện sát khí!

Khuôn mặt Mạc Thiên Kình thì nặng nề hơn, trong lòng nghĩ nếu như chuyện này có liên quan tới em gái của hắn thì lần này Cố Hành Sâm rất có thể sẽ giết chết cô!

"Ta nói thật mà, đã nhiều ngày rồi ta chưa tìm được một cô ả mới mẻ nào, hôm nay vất vả lắm mới tìm thấy, còn cần ai phỉa chỉ điểm? Buồn cười chết đi được! Không ai chỉ điểm lão tử, một mình ta bắt cóc nó đem tới vùng ngoại ô sau đó làm tới 4,5 lần, thoải mái chết được!"

"Đoàng ——"

Lần này, viên đạn xuyên thẳng vào bắp đùi của Lưu Thanh Sơn, hắn nhất thời phát ra một tiếng như heo bị chọc tiết: "A ——"

Gân xanh trên trán Cố Hành Sâm nổi lên, cả người toát ra một luồng khí muốn giết người!

Hắn muốn giết tên này! ! !

Nhưng dù đem hắn băm thành trăm mảnh cũng không hả mối hận trong lòng hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.