Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 188: Trọn đời trọn kiếp (3)



Cố Hành Sâm nhíu mày, dáng vẻ lôi kéo kia làm cho người ta tưởng cô muốn đánh anh!

Niệm Kiều nghiêng đầu liếc anh một cái, không khỏi có chút suy nghĩ ác độc, thật may là anh tạm thời không nhìn thấy, nếu không anh nhất định sẽ dùng ánh mắt có chút hả hê nhìn mình.

Cố Hành Sâm nhỏ giọng cười, chờ cười đủ rồi mới mở miệng, "Em không tò mò hai bản giấy hôn thú này sao?"

"Tò mò a."

Niệm Kiều thuận miệng đáp, rồi sau đó bĩu môi.

Mình tò mò muốn chết, nhưng là anh có muốn nói cho em biết không?

"Vậy sao không hỏi?"

"Em. . . . . ."

Niệm Kiều dừng lại lời nói, đột nhiên không biết nên nói thể nào để diễn tả tâm tình phức tạp của mình giờ phút này.

Cô đã đồng ý với anh, sẽ không bao giờ nữa rời khỏi anh nữa, sẽ không bao giờ coi thường mạng sống của mình nữa, nhưng ——

Nút thắt ở trong lòng, nó vẫn còn ở nguyên trong đó, không có cởi ra được!

Cố Hành Sâm hiểu suy nghĩ trong lòng cô lúc này, đưa tay ra, sờ loạn một lát, rốt cuộc mò tới tay của cô, nhẹ nhàng cầm lên.

"Có lẽ chuyện không đến nỗi tệ như em tưởng tượng đâu, không phải lúc đấy em đã ngất đi sao?"

Niệm Kiều cả người lạnh lẽo, trong đầu thoáng qua hình ảnh đêm đó, nhất thời cả người cũng run rẩy, "Em. . . . . . Em không biết."

Cố Hành Sâm không xóa được nỗi đau đớn trong lòng cô, chỉ đành lên tiếng trấn an cô: "Tới đây, anh ôm em."

Niệm Kiều gật đầu một cái, cắn môi vén lên góc chăn, sau đó ở bên cạnh anh nằm xuống.

Nơi này là phòng bệnh VIP, giường bệnh cũng không nhỏ hẹp như giường bệnh bình thường... Chiếc giường này hai người nằm cũng có thể.

Cố Hành Sâm tay phải không thể cử động, vừa động liền đau, mà tay trái đang truyền nước biển, anh có chút nhất thời ảo não.

"Ôm anh."

Niệm Kiều vẫn còn đang đờ đẫn, đỉnh đầu đột nhiên rơi xuống ba chữ.

Mất mấy giây mới phản ứng lại, cô đưa tay ôm anh, để mặt của mình dính sát trên người của anh, "Cố Hành Sâm, em cũng cần thời gian."

"Ừ, đừng nghĩ. loạn nữa"

Giờ khắc này, anh đột nhiên cảm thấy giọng nói của mình cũng thật yếu ớt vô lực!

Cô đang khó chịu, thế nhưng anh lại có loại cảm giác vô lực.

Vốn muốn cùng cô nói một chút chuyện về giấy hôn thú, nhưng thật không nghĩ tới, vừa nói đến liền vòng lại sự kiện lúc trước, khiến cho cô đau khổ như vậy.

Bất đắc dĩ, hai người chỉ đành phải trầm mặc không nói.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, hai người tựa sát vào nhau sưởi ấm.

Niệm Kiều bất an níu lấy cổ áo của Cố Hành Sâm, cặp mắt mở ra thật to .

Cô không dám nhắm mắt lại, cô sợ mình một khi nhắm mắt lại sẽ thấy hình ảnh đêm đó.

Nhưng không biết lồng ngực Cố Hành Sâm khiến cho cô có cảm giác an toàn, hay là do cô thực sự mệt mỏi, dựa vào trên người anh trong chốc lát, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Mà Cố Hành Sâm cũng thật sự không chịu nổi nữa, cằm chống ở trên mái tóc đen tuyền cô, từ từ ngắm mắt ngủ.

Lúc y tá đi vào nhổ ống truyền dịch trên tay của anh, nhìn cảnh hai người trên giường ôm nhau ngủ, trong mắt không khỏi tràn ra tia hâm mộ.

Sau đó, cô chỉnh lại nhiệt độ trong phòng bệnh cho thích hợp, rồi xoay người lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh.

————

Hôm sau, Mạc Thiên Kình cùng An Hi Nghiêu đi tới phòng bệnh, Niệm Kiều mới vừa rời giường không bao lâu, ngồi ở bên giường cùng Cố Hành Sâm cười cười nói nói, cũng không gặp lại dáng vẻ lo lắng thường ngày.

An Hi Nghiêu cười lên trước, nhìn hai mắt Cố Hành Sâm, phát hiện sắc mặt của anh đã khôi phục rất nhiều, "A Sâm, xem ra cậu đã gần hồi phục rồi, vậy mình cũng nên đi thôi."

"Đi đâu?"

Cố Hành Sâm hỏi xong liền phản ứng lại, An Hi Nghiêu còn có thể đi đâu? Không đi nước Pháp đem Vạn Thiên Sủng kéo trở về, cậu ta còn có thể đi đâu?

An Hi Nghiêu nhìn vẻ mặt của anh cũng biết là do anh bất tri bất giác phản ứng lại, nhướng mày cười một tiếng, dời tầm mắt đến trên người Niệm Kiều, "Cháu gái nhỏ, chăm sóc A Sâm cho thật tốt đó, tôi phải đi đây."

Niệm Kiều gật đầu một cái, nhìn ánh mắt của hắn, nói một câu: "Cảm ơn."

An Hi Nghiêu nhún nhún vai, xoay người hướng cửa đi tới, thời điểm đi qua Mạc Thiên Kình dừng lại vỗ vỗ vai hắn, coi như lời chào tạm biệt.

Mạc Thiên Kình hướng về phía hắn gật đầu một cái, sau khi chờ hắn rời đi mới lên tiến đến, "Sâm, mình muốn nói lời xin lỗi với cậu một lần nữa."

Cố Hành Sâm cau mày, chỉ là quay mặt hướng về phía phương hướng của hắn, nhưng không có mở miệng nói chuyện.

Mạc Thiên Kình nhìn Niệm Kiều một cái, người sau lập tức hiểu được hắn muốn nói chuyện một mình với Cố Hành Sâm, liền đứng lên, nói: "Em đi ra ngoài một chút, lát nữa Cảnh Niên sẽ tới đây, tiện thể em xuống đón con luôn."

Cố Hành Sâm gật đầu, cuối cùng không yên tâm dặn dò cô: "Cẩn thận một chút."

Niệm Kiều thấy buồn cười, chỉ là đứng trong thang máy xuống tầng dưới mà thôi, cô không đến nỗi sẽ xảy ra chuyện chứ?

Xoay người ra khỏi phòng bệnh, cô khép cửa lại.

Niệm Kiều vừa đi ra ngoài, Mạc Thiên Kình lập tức mở miệng nói: "Sâm, Lưu Thanh Sơn đã tự sát."

Cố Hành Sâm lông mi chợt nhíu lại, trong lòng tức giận như muốn sôi trào, lại bị anh cưỡng chế đè lại.

"Tự sát?"

Nhướng mày nhàn nhạt khạc ra ba chữ, lại mang theo một cỗ lệ khí tan không được.

Mạc Thiên Kình dù sao cũng là chột dạ, hơn nữa là đối với người anh em vào sanh ra tử của mình, khó tránh khỏi cảm thấy áy náy trong lòng.

Dừng một chút, hắn mới mở miệng, "Uh, hắn đã tự sát."

"Chết như thế nào?" Cố Hành Sâm đột nhiên hỏi.

Mạc Thiên Kình ngẩn ra, hiển nhiên là không nghĩ tới Cố Hành Sâm sẽ hỏi nguyên nhân Lưu Thanh Sơn tự sát.

"Hắn muốn chạy trốn, bị người của chúng ta bắt được, vì muốn giữ lại người sống cho nên không có nổ súng, trong lúc vật lộn giằng lấy súng, không may hắn hướng bộ ngực của mình bắn một phát súng."

Mạc Thiên Kình nói xong, vô ý thức nắm chặt bàn tay của mình lại.

Cố Hành Sâm mi tâm vốn nhíu chặt giờ khắc này cũng dần buông ra, rồi sau đó cười lạnh một tiếng, "Dù hắn không tự sát mình cũng sẽ không tha cho hắn, chết rồi cũng tốt."

Mạc Thiên Kình nghe không ra giọng điệu của Cố Hành Sâm rốt cuộc có ý gì, chỉ là vẻ mặt của anh cười như không cười khiến cho hắn rất bất an.

Sau đó hắn có nghe được giọng Cố Hành Sâm nói: "Em gái của cậu đâu?"

Mạc Thiên Kình cười , cố ý nhạo báng hắn: "Thế nào? Người phụ nữ của cậu mới vừa đi đón con trai câụ, cậu bây giờ lại muốn gặp em gái của mình, cậu không sợ cô ấy lại nổi đóa lên sao?"

"Gọi cô ấy tới gặp mình, chuyện về sau cậu cũng không cần lo lắng, yên tâm mình sẽ không ăn cô ấy đâu."

Cố Hành Sâm lãnh đạm nói, trên trán hiện rõ sự kiềm chế nói không nên lời, mang theo cảm giác bị áp bức nồng nặc.

Mạc Thiên Kình nhìn anh chằm chằm trong chốc lát, trực tiếp làm rõ hỏi: "Sâm, cậu không phải là hoài nghi chuyện này cùng tiểu Thuần có quan hệ chứ?"

Cố Hành Sâm cười lạnh, người anh em tốt của tôi, cậu rốt cuộc cũng hỏi tới rồi!

"Có quan hệ hay không, gặp mặt chẳng phải sẽ biết."

"Sâm, cậu không tin tiểu Thuần, chẳng lẽ cũng không tin mình sao?"

Cố Hành Sâm một tay tựa vào sau ót, khóe miệng khơi lên, nâng lên một nụ cười khổ, "Thiên Kình, chúng ta không phải mới quen biết một ngày hay hai ngày, cách làm người của mình cậu rõ ràng, mà cách làm người của cậu, mình cũng vậy hiểu rất rõ, người sáng không nói lời tối, đưa em gái của cậu đến gặp mình."

Mạc Thiên Kình ngửa đầu nhắm lại mắt, lúc này, hắn hẳn nên tới một câu: không hổ là anh em nhiều năm, quả thật là rất hiểu rõ tính tình của nhau!

Người trong tổ chức được phái ra ngoài, làm sao có thể phạm sai tệ hại như vậy được?

Lưu Thanh Sơn có thể cướp được súng của người bọn họ? Mà người của bọn Lưu Thanhg Sơn, như thế nào liền một cái đã đánh Cố Hành Sâm trọng thương tới nỗi không nhìn thấy được?

Mạc Thiên Kình đã quá tự tin rồi, mới có thể bị Cố Hành Sâm nhìn ra đầu mối!

Hắn cho rằng, Cố Hành Sâm không tin Mạc Thuần, nhưng ít nhất cũng tin tưởng mình, cho nên trước khi tới, hắn cũng không có chuẩn bị lý do mà Lưu Thanh Sơn tự sát!

Nhưng, phản ứng của Cố Hành Sâm nói cho hắn biết, hắn đã sai lầm rồi!

Nói vậy Cố Hành Sâm đã sớm hoài nghi Mạc Thuần rồi, cho nên lúc này hắn nói ra Lưu Thanh Sơn tự sát, Cố Hành Sâm mới một chữ cũng không tin!

"Sâm, mình có thể mang tiểu Thuần tới gặp cậu, nhưng cậu phải đáp ứng với mình một chuyện, cậu. . . . . ."

"Cậu yên tâm, mình nhất định sẽ không giết cô ấy."

Cố Hành Sâm không để cho hắn nói hết lời đã trả lời lại, đã đáp ứng trước lời yêu cầu của hắn.

Mạc Thiên Kình nhíu mày lại, rồi sau đó nhỏ giọng nói một câu: "Xin lỗi, mình là thay tiểu Thuần nói xin lỗi, đồng thời, mình cũng vì mình. . . . . ."

"Thiên Kình!"

Cố Hành Sâm trầm thanh âm xuống, giọng nói nhàn nhạt cũng không phải chân thành tha thiết, "Giữa chúng ta, không cần nói xin lỗi."

Lời của Cố Hành Sâm vừa ra khỏi miệng, Mạc Thiên Kình nhất thời thấy bản thân xấu hổ vô cùng.

Kinh ngạc nhìn người nằm trên giường bệnh một lát, hắn không tiếng động xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Mà lúc này, Niệm Kiều vừa đúng lúc ôm Cố Cảnh Niên hướng phòng bệnh đi tới, đi theo phía sau là An Manh Manh, không thấy Lạc Quân Việt đâu.

Mạc Thiên Kình hướng về phía hai người gật đầu một cái, sau đó rời đi.

Vào phòng bệnh, Cố Hành Sâm nghe tiếng bước chân liền nhận ra không chỉ có một mình Niệm Kiều, liền hỏi cô: "có ai đến hả?"

Niệm Kiều quay đầu lại nhìn An Manh Manh một cái, mím môi cười trộm, "Không có ai cả."

Cố Hành Sâm cau mày, chẳng lẽ mắt mình không nhìn thấy, lỗ tai cũng xảy ra vấn đề?

Mới vừa rõ ràng có nghe được tiếng bước chân của hai người! ! !

An Manh Manh nhìn Cố Hành Sâm dáng vẻ rối rắm, cùng Niệm Kiều liếc mắt nhìn nhau, im lặng nở nụ cười.

Thấy Niệm Kiều cùng Cố Hành Sâm hôm nay, cô không khỏi cảm thán, tình yêu thật sự thần kỳ.

Nếu như không phải là bởi vì yêu thật lòng, yêu thật sâu đậm, hai người này đã sớm tách ra rồi. (vì ko tin tưởng nhau mới có hậu quả này nè)

Cúi đầu nhìn qua cái bụng đang nhô lên của mình, hốc mắt của cô lập tức chua xót.

Lạc Quân Việt. . . . . . Lạc Quân Việt. . . . . .

Có lúc, ở đáy lòng gọi thầm tên của một người, là một chuyện cực kỳ tàn nhẫn đến mức nào.

Hít mũi một cái, cô ngẩng đầu, đã đổi lại khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ.

Mà lúc này, Cố Hành Sâm cũng lên tiếng, "An Manh Manh?"

An Manh Manh cùng Niệm Kiều đều giật mình, nhất là người trước, dường như bị sốc rất nặng..

Mình cũng không có mở miệng nói chuyện, Cố Hành Sâm lại có thể biết là mình tới, chẳng lẽ mắt của anh ta đã khỏi ?

Mà Niệm Kiều sau khi trải qua mấy sự kiện lần trước, mặc dù kinh ngạc, nhưng không có giống như An Manh Manh giật mình đến như vậy.

Dù sao anh cũng thường như vậy, làm cho người ta lầm tưởng mắt của anh đã nhìn lại được.

Cố Hành Sâm thấy hai người không nói gì, biết mình là đã đoán đúng, khẽ nhếch môi, anh gọi tên Cố Cảnh Niên: "Cảnh Niên, tới đây."

Cố Cảnh Niên lại hừ một tiếng, quay đầu không có nói gì.

Niệm Kiều nghi hoặc nhìn Cố Cảnh Niên, hỏi con: "Cảnh Niên, sao vậy?"

Cố Cảnh Niên nhớ tới thời điểm ngày hôm qua Cố Hành Sâm bảo mình nhắm mắt lại, hắn vừa bắt đầu nhắm mắt lại, nhưng rất nhanh hắn lại mở ra, nhưng không nghĩ tới, hắn thấy được cảnh Cố Hành Sâm đang muốn bóp chết Niệm Kiều, cho nên hiện tại hắn vô cùng không thích Cố Hành Sâm, so với trước kia còn bài xích hơn!

"Mẹ, cha đối với mẹ không tốt, chúng ta không cần cha nữa, chúng ta đi tìm chú Tần đi."

Người trên giường bệnh, thời điểm nghe được con trai nói ra những lời này, tim hung hăng co rút đau đớn một chút.

Mà Niệm Kiều hiển nhiên có chút bối rối, nhất là khi nhìn thấy sắc mặt âm u của Cố Hành Sâm .

"Cảnh Niên, không nên nói lung tung, cha không có đối với mẹ không tốt, là mẹ làm sai, cho nên cha mới trừng phạt mẹ, không phải cha không tốt, biết không?"

Mặc dù Niệm Kiều đã giải thích như vậy, nhưng là Cố Cảnh Niên lại cố chấp, nhỏ giọng nói thầm: "Chính là cha không tốt!"

Niệm Kiều quả thật dở khóc dở cười rồi lại không biết nói làm sao mới có thể biến chuyển suy nghĩ của con trai.

Lúc này, An Manh Manh đi tới, sờ sờ đầu Cố Cảnh Niên, dịu dàng nói: "Cảnh Niên, cha cùng mẹ cháu đều là người lớn rồi, giữa người lớn với nhau khó tránh khỏi sẽ xuất hiện mâu thuẫn, có lúc cháu thấy không tốt cũng không phải không tốt, cháu phải biết rằng, cha mẹ cháu bây giờ đều ở bên cạnh cháu, đây cũng là chuyện mà rất nhiều người hâm mộ đó, cháu phải biết quý trọng, không thể nói những lời không cần cha hoặc là không cần mẹ, có biết không?"

Cố Cảnh Niên nháy nháy mắt, cái hiểu cái không nhìn An Manh Manh.

An Manh Manh cười cười, từ trong tay Niệm Kiều đỡ lấy Cảnh Niên.

Niệm Kiều kêu lên một tiếng, vội cúi đầu nhìn bụng của cô, "Manh Manh ——"

An Manh Manh lắc đầu, "Không có sao, chỉ là ôm một đứa bé thôi mà, sẽ không xảy ra chuyện gì, yên tâm đi."

Niệm Kiều trên dưới nhìn cô chằm chằm một lúc, phát hiện cô thật sự không có chuyện gì, lúc này mới yên lòng đi tới bên giường bệnh, cầm lấy tay Cố Hành Sâm.

Từ sau khi anh bị mù, hai người chỉ có nắm lấy tay của nhau, mới có thể cảm thấy an tâm.

"Cảnh Niên, cháu là đứa bé ngoan, mà một đứa bé ngoan, sẽ muốn khuyên cha cùng mẹ hòa hảo, mà không phải cùng mẹ nói không cần cha nữa, nói như vậy là con nít hư, Cảnh Niên không thể làm một đứa trẻ hư có biết không?"

Cố Cảnh Niên nghe lập tức gật đầu, "Cảnh Niên là đứa bé ngoan, mẹ nói là một đứa bé ngoan mới có người thương!"

"Cái này ..., Cảnh Niên bây giờ đi qua hôn cha, sau đó qua hôn mẹ nha." An Manh Manh vừa cười đối với Cố Cảnh Niên nói, vừa quay đầu nhìn lại.

Cô liếc mắt liền thấy hình ảnh Niệm Kiều cùng Cố Hành Sâm mười ngón tay đan xen, sau đó cô liền ngây người, trong đầu thoáng qua cực nhanh cảnh tượng mình và người khác mười ngón tay đan xen, tim, chợt đau xót, đau đến nỗi cô suýt nữa la lên.

Niệm Kiều thấy cô đau đớn vặn lông mày, còn tưởng cô bị làm sao, vội vàng buông lỏng tay Cố Hành Sâm ra chạy tới, "Manh Manh, cậu làm sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không? Có muốn mình gọi bác sĩ không?"

An Manh Manh thả Cố Cảnh Niên xuống, khoát tay áo nói: "Nhìn cậu khẩn trương kìa, mình không sao, chỉ là vừa rồi hô hấp có chút không thuận, mình đi ra ngoài hít thở không khí một chút."

Nhìn bóng lưng cô vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, Niệm Kiều không khỏi thở dài một tiếng, sau lưng, lại truyền đến một tiếng hỏi của ‘ Thần Tiên ’ ——

"Cô ấy chia tay với Lạc Quân Việt rồi hả?".

Niệm Kiều quay đầu trở lại, chép miệng, "Cố Hành Sâm, anh rõ ràng là cái gì cũng không nhìn thấy, tại sao chuyện gì anh cũng biết nhiều hơn em vậy?"

Cố Hành Sâm lập tức liền bật cười, "Bởi vì em đần hơn anh."

"Rõ ràng là anh so với em còn đần hơn, được rồi?" Niệm Kiều vừa nói vừa ôm Cố Cảnh Niên đi tới.

Vừa đến bên giường bệnh, Cố Cảnh Niên lập tức mở miệng, "Cha, con xin lỗi."

Cố Hành Sâm đưa tay, Niệm Kiều đem tay của anh kéo đến bên cạnh gò má của Cố Cảnh Niên, anh sờ sờ, giọng điệu ôn hòa, "Không có sao, cha không có giận Cảnh Niên đâu."

"Ân, cha là tốt nhất, Cảnh Niên là đứa bé ngoan." Cố Cảnh Niên nói xong cũng đi đến gần, ở trên mặt Cố Hành Sâm hôn xuống.

Sau đó, quay lại úp sấp trên người Niệm Kiều, cũng hôn lên khóe môi Niệm Kiều một cái.

Sau đó, hắn lục đục từ trên giường leo xuống, hướng về phía hai người nói: "Cha mẹ, con đi tìm dì Manh Manh, hai người cứ tùy ý ha!"

Niệm Kiều trợn mắt hốc mồm, cái gì gọi là cha mẹ hai người cứ tùy ý hả? Tùy ý sợi len a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.