Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 194: Trọn đời bên nhau (9)



Cố Hành Sâm nắm lấy tay cô, giọng nói dịu dàng, "Ngoan, nghe lời, lần này anh bảo đảm, sẽ không để cho mình sảy ra bất cứ việc gì, nếu không anh liền theo họ em!"

"Thôi đi,em cũng là họ Cố, theo họ em anh không phải vẫn gọi là Cố Hành Sâm!" Niệm Kiều lườm anh một cái, người này nhất định là có chuyện gạt cô!

Cố Hành Sâm cổ họng tràn ra một hồi tiếng cười vui vẻ, giơ tay lên vuốt vuốt đỉnh tóc của cô, hôn trán cô rồi sau đó mới để thủ hạ đưa đi.

Trong phòng ăn cao nhất tại nhà hàng, Mạc Thuần co quắp nhìn người đàn ông đối diện dù đã bị mù nhưng lệ khí vẫn bức người như cũ, khẩn trương dò hỏi: "Sâm, anh tìm em. . . . . . Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Cố Hành Sâm không nói, chỉ là đưa tay vỗ một cái ra tiếng.

Cửa phòng bị đẩy ra, phục vụ viên kéo một khay đi vào, phía trên để một chai rượu đỏ cùng hai ly rượu.

Phục vụ viên đem rượu đỏ cùng ly rượu để xuống, sau đó khom người lui ra ngoài.

Mạc Thuần không hiểu nhìn tới trước Cố Hành Sâm, hắn nói muốn thấy mình, không phải là muốn cùng mình uống rượu chứ?

"Có thể giúp anh rót ly rượu không?".

Bên tai là tiếng hỏi nhàn nhạt của hắn, giọng nói từ tính trước sau như một, Mạc Thuần nghe được cảm thấy như mình đang ở đám mây.

Mở ra rượu đỏ, động tác cô lưu loát rót cho Cố Hành Sâm một ly rượu đỏ, sau đó rót cho mình một ly.

Đầu ngón tay hơi lạnh, Cố Hành Sâm chạm được chân ly rượu, mày kiếm khẽ nhướng lên.

"Tiểu Thuần, chúng ta quen biết cũng được vài năm rồi phải không?."

Đem ly rượu đưa tới bên môi, Cố Hành Sâm lại đột nhiên ngừng lại, trái lại để ly rượu xuống hỏi Mạc Thuần một câu.

"Ừ, mười năm rồi."

Cô còn nhớ rõ mười năm trước, mình chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Hành Sâm khi anh đến nhà chơi, tình đậu nở hoa, cũng từ đó anh đã ngự trị trong tâm trí cô.

Lúc ấy Cố Hành Sâm lần đầu tiên đến nhà Mạc Thiên Kình, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Thuần.

Chỉ là, anh không có nghĩ đến, cái cô gái nhỏ mới nhìn qua rất ngây thơ kia, cuối cùng lại trở thành lòng dạ rắn rết như thế!

Cô có thể ngang ngược ương ngạnh, cô có thể đối với ai cũng vênh váo đắc ý, duy chỉ có ——

Cô không nên đi trêu chọc Cố Niệm Kiều!

"Biết anh hôm nay mời em tới đây, mục đích cuối cùng là vì cái gì không?"

Anh vẻ mặt nhàn nhạt, từ đầu đến cuối cũng không có cắn răng nghiến lợi, lại bình tĩnh làm cho đáy lòng người ta phát rét.

Anh giờ phút này càng bình tĩnh, thì chứng tỏ kế tiếp anh sẽ bộc phát càng kinh khủng! Đây chính là sự yên tĩnh trước cơn bão táp!

Mạc Thuần cầm ly rượu đỏ ở trong tay quơ quơ, có chút chột dạ trả lời hắn: "Không biết."

Cố Hành Sâm khẽ cười một tiếng, tiếng cười châm chọc, "Thật sự không biết?"

Mạc Thuần đôi tay nắm chặt ly rượu, móng tay trái bấm thật sâu vào trong da thịt của mu bàn tay phải,cô lại không cảm thấy đau!

"Thật. . . . . . Không biết!"

Giờ khắc này, Mạc Thuần biết, mình ở trước mặt hắn là nhỏ bé cỡ nào.

Cố Hành Sâm cái gì cũng không cần làm, chỉ cần hướng về phía cô như vậy, khí thế cường đại cũng đủ để cho Mạc Thuần tự loạn trận tuyến!

"Vậy không bằng để anh nói rõ cho em biết."

Mạc Thuần giương mắt nhìn sang, trên mặt có chút đã trắng bệch, nhìn hắn, ngập ngừng nói: "Sâm, anh muốn nói với em cái gì?"

Cố Hành Sâm khóe môi khẽ nhếch, đường cong lạnh lùng mà kinh người, "Mạc Thuần, nếu như hành động cùng việc làm của em, mà để tự anh nói cho em biết, như vậy kết quả của em sẽ thảm gấp mười lần, hiện tại, anh hỏi lại em một lần ——"

Cố Hành Sâm nói tới chỗ này, cố ý dừng lại, hài lòng nghe được thanh âm hút không khí của Mạc Thuần.

Sợ sao? Hoảng sợ sao?

Ban đầu đối với Niệm Kiều xuống tay, thế nào không suy nghĩ một chút đến hiện tại?

Cô nhất định là không nghĩ tới, mình cũng sẽ có một ngày như vậy!

"Em thật sự không biết mục đích anh gọi em tới đây?"

Cố Hành Sâm môi mỏng khẽ mở, từng chữ từng câu khạc ra.

Mạc Thuần lắc đầu, sắc mặt tái nhợt rất kinh người, "Sâm, anh, anh hãy nghe em nói, chuyện không phải. . . . . . Không phải như vậy , em thật ra thì. . . . . . Em thật ra chỉ là muốn sống ở bên cạnh anh . . . . ."

"Không phải là chuyện này? Em dám nói em cùng Lưu Thanh Sơn không quen biết? Em dám nói không phải em gọi hắn đi làm những chuyện kia hay sao?" Cố Hành Sâm rốt cuộc cởi ra ngụy trang dịu dàng, nói chuyện bén nhọn, vẻ mặt hờ hững.

Mạc Thuần cả người đều ở đây phát run, đến nỗi ly rượu cũng cầm không vững, "Sâm, em biết rõ em sai lầm rồi, xin anh cho em thêm một cơ hội, em, em bảo đảm, về sau sẽ không bao giờ quấy rầy anh cùng Niệm Kiều nữa!"

Cố Hành Sâm lạnh lùng cười, cũng lúc đó đứng dậy, thân hình cao lớn chụp xuống một bóng đen lớn, đem Mạc Thuần hoàn toàn bao phủ.

Mạc Thuần hô hấp trở nên dồn dập, trái tim giống như là đè ép một khối đá lớn, hô hấp không cách nào thông suốt.

"Cho cô một cơ hội? Cho cô cơ hội tổn thương thêm Niệm Kiều? Hay là cho cô cơ hội phá hư chúng tôi?"

Anh cuối cùng cũng không được nhịn nữa, cắn răng nghiện lợi hỏi người đối diện.

Anh chỉ hận mình không nhìn thấy, không nhìn thấy cô giờ phút này nhếch nhác, không nhìn thấy cô giờ phút này hoảng sợ!

"Sâm, em thật sự biết lỗi rồi, em thật sự biết mình sai rồi, anh bỏ qua cho em có được hay không? Anh nể mặt mũi của anh trai em bỏ qua cho em một lần được không?"

Mạc Thuần run rẩy để ly rượu xuống, vừa nói, vừa hướng Cố Hành Sâm đi tới.

Cố Hành Sâm một tay đẩy cô ra, Mạc Thuần kêu khẽ một tiếng liền ngã ở trên mặt đất, ngẩng đầu đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn tới trước Cố Hành Sâm. Cố gắng cầu xin.

Chỉ là, ánh mắt của cô, vẫn như cũ không hề biết hối cải!

Cô đang đánh cuộc, đánh cuộc Cố Hành Sâm sẽ nể Mạc Thiên Kình mà bỏ qua cho mình!

Nhưng tất cả chuyện kế tiếp xảy ra, hoàn toàn để cho cô biết, cô sai lầm rồi! Mười phần sai rồi!

"Uống hết ly rượu đỏ, tôi liền bỏ qua cho cô!" Cố Hành Sâm đứng ở nơi đó, hướng về phía người ngã nhào trên đất mặt lạnh lùng nói.

Mạc Thuần sửng sốt, tầm mắt chuyển qua ly rượu đỏ phía trên bàn kia, "Trong rượu có cái gì?"

Hắn muốn làm gì mình? Khẳng định ở trong rượu đã bỏ vào thứ gì đó!

Là bỏ thuốc vào sao? Hắn không phải là muốn ——

Nghĩ đến có khả năng kia, Mạc Thuần run giống như lá trong gió thu, quỳ đi qua ôm lấy chân Cố Hành Sâm, cầu xin hắn, "Cố Hành Sâm, nhìn ở em từng thích anh mười năm, nhìn ở em đã từng cứu anh thoát chết một lần, anh bỏ qua cho em một lần có được hay không? Em cầu xin anh. . . . . ."

Cô Mạc Thuần đời này luôn được Mạc Thiên Kình nâng ở lòng bàn tay, dù sao cũng là thân nhân duy nhất, em gái duy nhất, Mạc Thiên Kình sẽ không nỡ để cô ăn một chút khổ.

Lần trước cô cầu xin Mạc Thiên Kình, là lần đầu tiên cô cầu người, vậy mà hôm nay, cô lại đối với người đàn ông mình yêu sâu nhất quỳ xuống, cầu xin hắn không cần bởi vì một nữ nhân khác mà trừng phạt mình!

Chuyện này buồn cười đến dường nào, châm chọc đến cỡ nào!

Cố Hành Sâm cúi người một tay chế trụ cằm của cô, nghiến răng nói, "Cô cho rằng, ai cũng cũng xấu xa như cô sao?"

Mạc Thuần ngơ ngẩn, chịu đựng đau nhức chỗ dưới cằm cau mày hỏi hắn, "Anh có ý tứ gì?"

Chẳng lẽ hắn không có bỏ thuốc ở trong rượu? Như vậy hắn tại sao muốn mình uống cạn ly rượu đỏ kia?

Cố Hành Sâm cười đến giống như quỷ mỵ, ba phần tà khí bảy phần âm hàn, "Cô bây giờ có hai cái lựa chọn, một, uống chén kia rượu đỏ kia, tôi sẽ không làm gì với cô nữa. Hai, tôi tự mình phế đôi tay cùng hai chân của cô, cô chọn cái đi?"

Mạc Thuần há to miệng, thật lâu nói không ra một chữ !

Chén kia rượu đỏ khẳng định có vấn đề. Nói không có bỏ kịch độc cũng nên!

Mà lựa chọn điều thứ hai, phế đôi tay hai chân của cô thì còn sống làm gì? Không bằng chết đi cho xong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.