Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 200: Sau trăm tuổi, anh vẫn yêu em



Niệm Kiều thấy khóe miệng anh tươi cười, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mình, khiến cô không khỏi thêm chột dạ.

Được rồi, cô thừa nhận, thời điểm vừa rồi khi nhìn thấy Cố Hành Sâm ôm một cô gái đi tới, thật sự cô là có chút kinh ngạc, thậm chí có chút suy nghĩ lung tung.

Nhưng cô rất nhanh đã trấn định lại, cô tin tưởng, người đàn ông của cô không phải là loại người hoa tâm như vậy!

Cố Hành Sâm nhìn cô rối rắm suy nghĩ, lại không nhớ ra được người này chính là Thượng Quan Đồng, liền nhắc nhở cô, "Trong lúc em mất trí nhớ, chúng ta đã từng tới thành phố S, em có nhớ không?"

Niệm Kiều gật đầu một cái, ngay sau đó lộ ra thần sắc tỉnh ngộ, vỗ vào trán của mình, "Em nhớ ra rồi, cô ấy là Thượng Quan Đồng!"

Cố Hành Sâm gật đầu, lại nói, " Gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình đến đây ngay, cô ấy cần gặp bác sĩ gấp."

Niệm Kiều gật đầu một cái, lập tức đi gọi điện thoại cho bác sĩ.

Bác sĩ chạy tới, sau khi kiểm tra cẩn thận cho Thượng Quan Đồng, nói là không có vấn đề gì lớn, nhưng cô vẫn rất lo lắng, vẫn không thể buông lỏng tâm tình.

" Hành Sâm, cô ấy bị sao vậy?"

Bác sĩ sau khi rời đi, Niệm Kiều lôi kéo tay Cố Hành Sâm hỏi.

Cố Hành Sâm nhấp môi dưới, "Chuyện của cô ấy và Tử Tu quá phức tạp, em vẫn không nên biết thì tốt hơn."

"Nhưng em rất muốn biết mà." Niệm Kiều lại nổi lên lòng hiếu kỳ, cản cũng không cản được.

Cố Hành Sâm im lặng, ban đầu cô đối với chuyện của An Manh Manh cùng Lạc Quân Việt cũng tò mò vô cùng, cuối cùng vẫn moi được tin tức từ miệng của anh, đoán chừng tối nay mình nếu không nói cho cô biết chuyện của Hứa Tử Tu cùng Thượng Quan đồng, tối nay mình cũng đừng mong được ngủ.

Gọi người làm chăm sóc cho Thượng Quan Đồng, hai người trở về phòng.

Nửa giờ sau, Cố Hành Sâm cuối cùng cũng đem chuyện rối rắm của Hứa Tử Tu cùng Thượng Quan Đồng đại khái nói ra.

"Thật may là hiện tại hiểu lầm đã được làm rõ, bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc!"

Nghe Cố Hành Sâm kể xong chuyện của Hứa Tử Tu cùng Thượng Quan Đồng, Niệm Kiều không khỏi đau lòng thay cho cô bé này.

Cố Hành Sâm ôm lấy cô, giọng nói dịu dàng như nước: "Chúng ta cũng sẽ hạnh phúc."

Niệm Kiều cười cười, quay lại ôm hông của anh, "Ừ, chúng ta cũng sẽ hạnh phúc!"

Cố Hành Sâm cúi đầu hôn cô, tất cả không cần nói.

————

Ba ngày sau, buổi tối, Cố trạch.

Một chiếc xe xa hoa màu đen chạy nhanh đến, lúc cách cửa còn mấy bước xe liền vững vàng dừng lại, cửa xe nhanh chóng mở ra, một người đàn ông bước xuống xe trên người toàn thân mặc một bộ tây trang màu đen.

Hứa Tử Tu đi chưa được mấy bước liền nhìn thấy Cố Hành Sâm đứng ở phía trước cửa chờ hắn, sắc mặt có chút chút lo lắng.

"Chuyện gì xảy ra? Cô ấy bị bệnh nghiêm trọng lắm sao?" Một bên hắn đi theo Cố Hành Sâm vào trong nhà, vừa cưởi áo khoác đưa cho người làm đứng ở một bên, rồi sau đó nới lỏng cà vạt.

Buổi chiều họp xong liền nhận được điện thoại của Cố Hành Sâm, lúc ấy Chung Thiên Dương cùng một số cổ đông khác đều đi theo phía sau hắn, hắn không nói được gì nhiều liền cúp máy.

Sau khi tan việc chạy về tổng bộ hắn liền trực tiếp lấy ô-tô chạy đến thành phố G, dọc theo đường đi hắn cũng không biết hình dung tâm tình của mình giờ phút mình như thế nào.

Suốt ruột, đau lòng, nhớ nhung. . . . . .

Cố Hành Sâm vừa dẫn hắn hướng phòng của Thượng Quan Đồng đi tới, vừa cùng hắn nói qua bệnh tình của Thượng Quan Đồng, "Ngày đó khi nhận cô ấy đến đây cô ấy chỉ phát sốt nhẹ, nhưng làm thế nào cũng không hạ sốt được, sáng sớm hôm nay tình hình có khá hơn, nhưng đến buổi chiều lại bắt đầu sốt lại, bác sĩ gia đình đã đến xem nói là do nguyên nhân ở trong lòng, Tử Tu ——"

Đến cửa phòng của Thượng Quan Đồng, Cố Hành Sâm dừng bước lại, "Ba ngày nay, tâm tình của cô ấy vẫn không tốt, đối với kiều Nhi còn có thể cười cười, đối với mình cô ấy căn bản coi như không nhìn thấy, giữa hai người ——"

Hứa Tử Tu giơ tay ý bảo anh không cần hỏi nữa, trực tiếp mở cửa phòng đi vào.

Trước giường bệnh, Niệm Kiều đang ngồi ở mép giường nhìn người trên giường, trong tay cầm khăn lông, nghe được tiếng cửa phía sau mở, cô xoay đầu lại nhìn.

Thấy rõ người tới là Hứa Tử Tu, cô cười, ngay sau đó đứng lên đi tới bên cạnh Cố Hành Sâm, "Đồng Đồng vừa ngủ xong, tôi sợ em ấy lại phát sốt, cho nên ở chỗ này chăm sóc cho em ấy."

Cố Hành Sâm đưa tay đặt lên bả vai của cô, khóe miệng nâng lên vẻ cưng chiều.

Hứa Tử Tu ngồi ở đầu giường, nghe lời nói của Niệm Kiều ngẩng đầu lên, "Bây giờ cứ để tôi trông là được rồi, cô đi nghỉ ngơi đi."

Vốn là muốn nói câu ‘cảm ơn’, nhưng tính tình của hắn thật sự là không nói ra miệng được, liếc nhìn Niệm Kiều bên cạnh Cố Hành Sâm, người sau ngầm hiểu, gật đầu một cái dắt Cố Niệm Kiều đi ra ngoài.

" Hành Sâm, em dám khẳng định, Hứa Tử Tu vừa yêu vừa hận Quan đồng!" Lúc hai người sắp đi tới cửa phòng ngủ, Niệm Kiều đột nhiên mở miệng nói.

Cố Hành Sâm nghiêng đầu nhìn cô, nhíu mày, "Tại sao em không dám khẳng định anh rất yêu em đây?"

Niệm Kiều mắt trợn trắng, "Anh thật biết cách khiến cho em im lặng."

"Làm sao anh lại khiến cho em im lặng đây?" Cố Hành Sâm ôm cô vào trong phòng ngủ, cười hỏi.

Niệm Kiều mặc kệ anh, anh yêu cô, cô sẽ dùng tâm cảm thụ, còn cần phải nỏi nhiều như vậy sao?

Có bàn tay trong bóng tối chuyển động, nhẹ nhàng nắm được cằm của Niệm Kiều, xoay cằm của cô về phía mình, sau đó Cố Hành Sâm hôn lên, "Anh làm như vậy khiến cho em im lặng sao?"

Một bên anh hôn nàng, vừa khàn khàn nói.

Bốn cánh môi chạm nhẹ, Niệm Kiều nhất thời cảm thấy thân thể có chút nóng lên.

Cô đối với anh, cho tới bây giờ cũng không có sức miễn dịch, vừa đụng đến anh, cô sẽ xụi lơ.

Thời điểm Cố Hành Sâm hôn cô đôi tay cũng không còn nhàn rỗi, trực tiếp lột quần áo trên người cô, sau đó bế bổng cô lên ôm vào phòng tắm.

"Bạn của anh ở đây đấy!" Niệm Kiều gắt giọng, một bộ muốn cự tuyệt lại ra vẻ tư thái mời chào.

Cố Hành Sâm tà tà mà cười, khẽ cắn môi của cô cọ sát lẫn nhau: "Yên tâm, cậu ấy có Thượng Quan Đồng, không cần anh."

Niệm Kiều nhất thời 囧, người này nói chuyện thật đúng là sắc ` tình mà!

Chỉ là, cô vẫn rất yêu anh, yêu hơn bất kỳ người nào trên cái thế giới này!

Hôm sau, khi Niệm Kiều tỉnh lại Cố Hành Sâm đã không còn ở trên giường nữa rồi, cô nhất thời có chút không quen.

Bởi vì vẫn luôn có thói quen buổi sáng tỉnh lại có thể nhìn thấy anh, cho nên giờ phút này bên gối trống không, liền khiến cô ngây dại.

Một lúc sau, cô cuối cùng cũng trong mờ mịt hồi hồn!

Cô thiếu chút nữa đã quên, ngày hôm qua lúc ở trong phòng tắm, anh đã nói với cô, hôm nay muốn đến Cố thị một chuyến, nói là có chút việc.

Đều do tên khốn kia! Tối hôm qua đem mình chơi đùa quá sức, khiến cô bây giờ mới có trạng thái nửa mê nửa tỉnh này!

Nghiêng đầu xem đồng hồ, cũng hơn tám giờ rồi, cô vội vã rời giường mặc quần áo ra khỏi phòng ngủ, đến phòng của Thượng quan Đồng.

Vào nhìn xem, phát hiện Hứa Tử Tu chẳng biết đã rời đi từ lúc nào, mà Thượng Quan Đồng còn ngủ, cô không tiếng động cười cười, xoay người đi ra ngoài khép cửa lại.

Nhưng cô ở dưới lầu chờ thật lâu cũng không thấy Thượng Quan Đồng xuống lầu, cô không khỏi có chút lo lắng, liền chạy lên phòng của Thượng Quan Đồng lần nữa.

Vừa đẩy cửa ra, Thượng Quan Đồng vừa đúng lúc nhìn sang.

Hai người nhìn nhau mấy giây, Niệm Kiều xoay tầm mắt, ở đáy lòng thở dài.

Thượng Quan Đồng cũng giật mình, sau khi thấy rõ đó là Niệ Kiều liền cảm thấy mất mác, Niệm Kiều cũng nhận ra điểm này, nhưng cô cũng không biết phải làm sao, có một số việc, nhất là chuyện tình cảm, cần tự mình đi giải quyết, người khác căn bản không giúp được gì.

Cô cười đi tới, ở đầu giường ngồi xuống, hỏi Quan Đồng: "Như thế nào rồi, có khá hơn chút nào không?"

Thượng Quan Đồng gật đầu một cái, nhìn cô, một bộ dạng cứ như là đang muốn nói lại thôi.

Niệm Kiều nhẹ giọng nở nụ cười, đưa tay tới nhéo gương mặt mềm nhũn của Thượng Quan Đồng, giọng nói có chút nghiêm túc, "Đồng Đồng, chị biết em muốn hỏi cái gì, thật ra thì em không cần phải hỏi chị, hỏi chị không bằng hỏi tim của em một chút, có một số việc rốt cuộc là giấc mơ hay là sự thực, lòng của em so với bất luận kẻ nào cũng rõ ràng hơn, không phải sao?"

Thượng Quan Đồng nghe cô nói xong..., chân mày đột nhiên nhíu chặt, giơ tay lên đè vào lồng ngực của mình, dường như thật sự muốn nghe tim của mình nói chuyện.

Một lát sau, cô thả tay xuống, nét mặt biểu lộ nụ cười nhu hòa như mọi khi, "Em hiểu rồi."

Niệm Kiều vẻ mặt đều là ‘ trẻ con là dễ dạy ’, lôi kéo cánh tay của cô nói t: "Em a, bây giờ còn nằm đây, cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, lại còn mặc đồ ngủ, nhanh lên thay quần áo xuống dưới lầu ăn cơm, chị sẽ chờ em."

Thượng Quan Đồng ăn vạ, lắc đầu không muốn rời giường, nhìn bộ dáng Niệm Kiều nhất quyết không chịu bỏ qua bộ dạng, con ngươi cô đảo một vòng, lúc này chợt mở miệng hỏi: "Chị Kiều, chị cùng người kia không phải cũng đã từng có chuyện gì sao?"

Niệm Kiều động tác trên tay hơi chậm lại, ngay sau đó khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Thượng Quan Đồng học sinh mới hâm mộ, Cố Hành Sâm chắc chắn rất thích chị ấy, chỉ phụ nữ đang yêu, mới có thể lộ ra vẻ mặt như thế, vì vậy càng thêm tò mò, lại gần cô, "Chị Kiều, em và chị tâm sự một chút đi."

Niệm Kiều làm bộ tức giận chỉ chỉ cái trán của Quan Đồng, sau đó rất có cảm thán nói câu: "Chị cùng anh ấy cũng đã đi qua một đoạn đường tình, tuyệt đối sẽ không đơn giản hơn so với em cùng Hứa Tử Tu, chị đã từng. . . . . . So với em còn tuyệt vọng hơn."

"Tuyệt vọng?" Thượng Quan Đồng kinh ngạc khi nghe được hai từ trong miệng Niệm Kiều phát ra, hơn nữa còn là nói chị ấy từng tuyệt vọng hơn so với mình, mình tuyệt vọng sao?

Niệm Kiều ánh mắt mông lung, giống như đang nghĩ lại những chuyện trước kia, trong miệng sâu xa nói: "Đúng, tuyệt vọng, là hoàn toàn tuyệt vọng, tối thiểu, Hứa Tử Tu là yêu em, nhưng là giữa bọn chị, lúc ban đầu chỉ có hận, hận tận xương, nếu như không phải có lần sinh ly tử biệt kia, chị vĩnh viễn sẽ không biết, bọn chị vẫn còn rất yêu đối phương."

Nói xong, cô quay đầu lại nhìn Thượng Quan Đồng, phát hiện cô ấy đã ngây ngẩn cả người, có chút buồn cười giơ tay tại lên trước mặt Quan Động quơ quơ, "Như thế nào? Em nghe câu chuyện này của chị còn nhập thần hơn chị vậy?"

Thượng Quan Đồng mắt có chút chua xót, ánh mắt nhìn chằm chằm Niệm Kiều hỏi: "Chị Kiều, lúc tuyệt vọng chị có từng nghĩ qua buông tha không?"

"Làm sao lại không có đây? Chị không chỉ nghĩ tới một lần muốn buông tay, nhưng lại hận sâu như vậy, cũng yêu sâu đậm như vậy, muốn quên, nói dễ vậy sao?"

Thượng Quan Đồng cúi đầu, giọng nói rất nhỏ không để cho người khác nghe thấy, "Em rất sợ, em cuối cùng vẫn không thể tiếp tục kiên trì được. . . . . ."

"Hả? Đồng Đồng em nói cái gì vậy?" Cố Niệm Kiều phục hồi tinh thần lại, hỏi.

Thượng Quan Đồng lập tức cười lắc đầu, "Không có gì, Em thay quần áo chúng ta đi xuống ăn cơm đi."

Niệm Kiều phát hiện mình rất thích cô bé này, giữa hai người cũng có rất nhiều chuyển để tán gẫu, cho nên buổi tối cũng muốn chạy tới phòng Quan Đồng ngủ.

Chuyện này khiến Cố Hành Sâm hết sức oán niệm, nhưng câu nói đầu tiên của Niệm Kiều khiến anh phải giật mình.

Niệm Kiều nói: "Em ngày ngày cùng ngủ với, anh cũng không cho em ngủ cùng Cảnh Niên, hiện tại em muốn cùng Đồng Đồng ngủ mấy ngày cũng không được sao?"

Cố Hành Sâm lúc ấy cảm thấy thật túng quẫn, cô gái ngu ngốc này, em chẳng lẽ quên mất Thượng Quan Đồng đang đứng ở bên cạnh em sao?

Cho nên, cuối cùng vẫn là Cố Hành Sâm đầu hàng!

————

Hai ngày sau, năm giờ sáng, Hứa Tử Tu bị chuông điện thoại di động đánh thức, vừa bắt máy , bên kia lập tức truyền đến một tiếng tiếng nức nở.

Hắn có chút sững sờ, lại nhìn số điện thoại trên di động một cái, cơn buồn ngủ còn sót lại lập tức biến mất, người bên kia, hiển nhiên là Thượng Quan Đồng!

Thế nhưng mới sáng sớm, cô ấy gọi điện thoại tới lại còn nức nở? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?

"Đồng Đồng?" Chần chờ gọi một tiếng, bên kia lại thật lâu không có âm thanh âm đáp lại, thậm chí ngay cả trước tiếng nức nở cũng không nghe thấy nữa.

Trong lòng Hứa Tử Tu hiện lên dự cảm xấu, giọng nói chợt cất cao hơn một chút, "Đồng Đồng, em làm sao vậy?"

Tĩnh mịch, làm cho con người ta sợ hãi, Hứa Tử Tu sợ hãi tới nỗi không thể thở bình thường được, có chút nóng nảy đối với bên kia rống lên: "Thượng Quan Đồng, nói chuyện!"

"Đô ——"

Một giây kế tiếp, trong lỗ tai trực tiếp truyền đến thanh âm điện thoại bị cắt đứt!

Nơi ngực hung hăng kéo một cái, giống như nghe được thanh âm một sợi dây trong lòng mình bị đứt đoạn, ngồi yên mấy giây, Hứa Tử Tu đột nhiên vén chăn mỏng lên đứng dậy, tùy tiện đổi bộ quần áo cầm chìa khóa xe hướng nhà để xe chạy đi.

Xe thể thao màu đỏ giống như tên rời cung bay đi, đến cánh cổng sắt, Hứa Tử Tu ấn còi liên tiếp, hắn ở trước mặt cấp dưới vẫn được gọi là ‘ mặt than ’, lần này trên mặt nóng nảy lại rõ ràng có thể thấy được.

Bảo vệ nghe được tiếng còi, vội vàng chạy đến nhìn, nhìn chăm chú thấy rõ ràng người bên trong xe, làm sợ tới mức tay chân run run, cửa chính từ từ mở ra, cửa vừa mới mở được một đoạn, chiếc xe màu đỏ chót kia nổi lên như một trận gió đã không thấy tăm hơi.

Bảo vệ vuốt vuốt hai mắt của mình, hắn rất hoài nghi mới vừa có phải hay không có xe từ tổng bộ lái đi, tốc độ kia căn bản không phải người bình thường có thể lái được!

Hứa Tử Tu đã không nhớ ra được đây là lần thứ mấy mình vì phụ nữ mà lái xe điên cuồng như vậy, toàn bộ trong đầu đều là tiếng nức nở trong cú điện thoại đứt quãng đó, sau đó chính là một tiếng ‘ đô ——’

Giống như có người cầm dùi một cái lại một cái đóng sâu vào lòng của hắn, không phải rất đau, nhưng không cách nào bỏ qua.

Thời điểm chạy tới thành phố G, trời đã sáng hẳn, bình thường từ thành phố s đến thành phố G phải mất hai tiếng, vậy mà Hứa Tử Tu chỉ đi hết có một giờ, xuống xe, hắn vô cùng lo lắng hướng trong nhà chạy thẳng vào.

Cố Hành Sâm đã rời giường, vừa mới xuống lầu được một nửa liền nhìn thấy một cái bóng dáng màu trắng từ cửa xông tới, nhìn kỹ, hóa ra là Hứa Tử Tu!

Người này không phải mấy ngày trước đã tới thăm Thượng Quan Đồng rồi sao? Tại sao lại tới nữa? Còn nóng lòng đến nước này?

Nhìn quần áo hắn mặc trên người ——

Bình thường hắn luôn mặc đồ tây, hôm nay hắn mặc một cái áo T-shirt màu trắng sáo, và một cái quần ka-ki, cả người nhìn qua trái lại trẻ tuổi vài tuổi, nhưng là ——

Nhưng đầu tóc của hắn lại như cái ổ rơm, Cố Hành Sâm tại chỗ liền bật cười.

Hứa Tử Tu nhìn anh một cái, vạch anh ra bay thẳng đến phòng của Thượng Quan Đồng, Cố Hành Sâm cũng đi theo, hỏi: " Chạy tới vội vã như vậy làm gì? Xảy ra chuyện gì sao?"

Đứng ở cửa phòng Thượng Quan Đồng, Hứa Tử Tu nắm nắm lòng bàn tay của mình, lòng bàn tay đầy mồ hôi, cũng không biết có phải do sợ hay không.

Nắm cái tay cầm cửa, hắn nghiêng đầu nhìn Cố Hành Sâm đứng ở một bên, "Cô ấy không sao chứ?"

Cố Hành Sâm cau mày, có thể có chuyện gì? Kể từ sau ngày Hứa Tử Tu tới, tâm tình của Thượng Quan Đồng rõ ràng tốt hơn rất nhiều, người có chuyện chính là hắn mới đúng!

Bởi vì Thượng Quan Đồng buổi tối vẫn không thể ngủ được, hơn nữa cùng Niệm Kiều lại tán dóc hăng say, hai người mấy ngày nay ngủ chung, làm hại anh gối đầu một mình khó ngủ, không khỏi có chút ghen ghét, liếc xéo Hứa Tử Tu, giọng điệu lạnh bạc, "Cậu tốt nhất đưa cô ấy trở về, nếu không người gặp chuyện không may chính là mình chứ không phải cô ấy."

Hứa Tử Tu nhướng mày, có chút nghi ngờ quét mắt trên dưới nhìn Cố Hành Sâm một cái.

Người sau ôm lấy hai cánh tay của mình, "Làm gì? Cậu đừng có nghĩ lung tung ——"

"Tôi nghĩ lung tung? Tôi đã nói cái gì hả?" Hứa Tử Tu đột nhiên nói trả lại một câu.

Cố Hành Sâm thật muốn đánh người, nhưng nhìn sắc mặt hắn không tốt cho lắm, lại hỏi hắn: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà phải chạy tới vội vã như vậy? Bệnh tình của cô ấy mấy ngày nay cũng không tệ lắm mà."

Hứa Tử Tu quay đầu lại, vừa mở cửa vừa trả lời vấn đề của hắn, "Khoảng hơn năm giờ tôi có nhận được điện thoại của cô ấy, cố ấy không lên tiếng, chỉ khóc, sau đó lại không có thanh âm gì nữa."

Vừa nghe Hứa Tử Tu nói như thế, Cố Hành Sâm cũng có chút lo lắng, cửa mở ra anh cũng hướng bên trong nhìn quanh, lại thấy ——

Thượng Quan Đồng cùng Niệm Kiều vẫn bình thường không có tổn hao gì đứng ở nơi đó, hai cặp mắt đen nhánh tỏa sáng của thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào phương hướng cửa.

Thấy hai người đứng ở cửa, Niệm Kiều như một làn khói liền chạy tới bên cạnh Cố Hành Sâm, ôm cánh tay của anh nhón chân lên lại gần bên lỗ tai anh nói nhỏ mấy câu.

Cố Hành Sâm cau mày, sau đó lại giãn ra, rồi nở nụ cười.

Ánh mắt nhìn hai người Hứa Tử Tu cùng Thượng Quan Đồng bên cạnh một chút, sau đó liền lui ra ngoài, còn đặc biệt cẩn thận đóng cửa phòng lại, đem gian phòng để lại cho hai người.

Sauk hi hai người xuống lầu, Cố Hành Sâm không khỏi quay đầu lại gõ vào đầu Niệm Kiều một cái, "Là chủ ý của em phải không?"

Niệm Kiều che chỗ mình bị gõ lại cau mày trừng anh, "Làm sao lại đánh em?"

"Còn mạnh miệng!" Cố Hành Sâm cố ý làm mặt dữ tợn, kéo cô vào trong ngực, tay lại xoa nhẹ chỗ cô bị gõ, "Em có biết Tử Tu xém chút nữa bị em cùng Thượng Quan Đồng hù chết hay không?"

"Nếu không làm vậy anh ta sẽ đến sao?" Niệm Kiều uất ức mếu máo nói, mình cũng chỉ muốn cho Hứa Tử Tu cùng Thượng Quan Đồng hòa giải sớm một chút mà thôi!

Cố Hành Sâm im lặng, suy nghĩ của phụ nữ cùng với suy nghĩ của đàn ông rốt cuộc vẫn không giống nhau!

Chỉ là Hứa Tử Tu đưa Thượng Quan Đồng về cũng tốt, Cố Cảnh Niên mấy ngày nay đi theo Cố Hành Diên ra ngoài rồi, anh có thể đưa Niệm Kiều đi Hoa Thành.

"Đi, trở về phòng thu dọn đồ đạc."

"Để làm gì?" Niệm Kiều dừng lại bước chân của mình, lười biếng hỏi.

Cố Hành Sâm quay đầu lại, môi mỏng khạc ra hai chữ: "Hoa Thành."

Niệm Kiều ngẩn ra, sau đó lôi kéo tay của anh hướng phòng ngủ chạy thật nhanh.

Rốt cuộc muốn đi vườn hoa bí mật rồi !

Cố Hành Sâm bất đắc dĩ cười nhẹ, tính tình của cô thật đúng là nói gió thì có mưa, cùng ba năm trước đây anh mới quen cô, hầu như không có gì thay đổi!

Chỉ là, bất luận cái gì của Cố Niệm Kiều, Cố Hành Sâm anh, cũng yêu, yêu sâu sắc!

Thật ra thì cũng không cần phải dọn dẹp thứ gì, chỉ cần mang theo mấy bộ quần áo, và mang theo một cái thẻ tín dụng là được rồi.

Cố Hành Sâm còn chưa kịp nói, anh nhìn Niệm Kiều thứ gì cũng muốn nhét vào vali, cảm thấy không cần thiết, anh không khỏi cau mày, "Mang nhiều đồ như vậy làm gì? Chỉ cần mang theo thẻ quẹt thôi, nếu thiếu có thể đến đấy rồi mua."

Huống chi Hoa Thành còn có Tịch Tư Diệu nữa, coi như đến lúc đó rời khỏi Hoa Thành đi chỗ khác, còn có thể quẹt thẻ tín dụng mà.

Niệm Kiều chắc lưỡi, người đàn ông này thật đúng là lãng phí ! (tiền nhiều để làm gì)

Cố Hành Sâm cong lông mày, "Anh đi ra ngoài, đều không mang theo đồ, đến nới đó cho người đi mua là được."

Niệm Kiều: ". . . . . ."

————

Italy, bệnh viện.

"Anh, anh giết em đi, anh giết em có được hay không? Em không muốn sống nữa, Em không muốn sống như thế này!"

Mạc Thuần ở trong phòng bệnh không ngừng gào khóc, Mạc Thiên Kình nghe được cảm thấy trái tim như bị bóp lại.

Kể từ khi hai mắt của Mạc Thuần bị mù, tay phải tàn phế, tính tình của cô lại càng kém đi.

Mấy ngày trước, lúc cô ở nhà tính khí đại phát, làm vỡ một ly thủy tinh, còn không cho người làm dọn dẹp, kết quả lúc cô ngã xuống mặt đất, đã bị thủy tinh đâm vào gương mặt, chảy rất nhiều máu.

Mà sau khi đưa tới bệnh viện, bác sĩ nói bởi vì thủy tinh đâm vào quá sâu, vết sẹo trên má trái có thể không lành hẳn được, trừ phi cô chỉnh dung.

Hiện tại, má trái của cô có một vết sẹo rất lớn, nhìn qua trông rất dữ tợn.

Mạc Thuần mặc dù không nhìn thấy, nhưng cô có thể sờ được, mỗi lần dùng tay trái sờ má trái của mình, cô liền muốn đi tìm chết!

Nhưng cô lại không có dũng khí đó, cho nên hiện tại mới cầu xin Mạc Thiên Kình cho mình thoải mái một chút!

"Tiểu Thuần, em phải dũng cảm lên."

Mạc Thiên Kình cũng không biết nói cái gì cho phải, cầu xin lão Đại, lão Đại nói nếu như Mạc Thuần biểu hiện tốt, đến lúc đó sẽ đồng ý chế tạo thuốc giải khôi phục thị lực cho.

Mà má trái của Tiểu Thuần, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, Mạc Thiên Kình tin tưởng chỉ cần em ấy tích cực phối hợp trị liệu, sau khi chỉnh dung, vẫn có thể khôi phục.

Nhưng Mạc Thuần lại không nghĩ như vậy, coi như sau khi mình chỉnh dung, cũng không phải là mình nữa rồi!

"Anh, em không chịu nổi cuộc sống như thế này nữa, toàn bộ thế giới đều là đen tối, em cái gì cũng không làm được, lúc ăn cơm cầm chén cũng cầm không nổi, em không chịu nổi nữa, anh, em van cầu anh, cho em một phát súng, cho em được thống soái, có được hay không? Em cầu xin anh!"

Cô nửa quỳ ở trên giường bệnh, tay phải nắm tay áo Mạc Thiên Kình, điên cuồng lắc đầu, nước mắt dàn dụa chảy ra.

Mạc Thiên Kình đau lòng ôm lấy Mạc Thuần, ở bên tai Mạc Thuần vô lực an ủi, "Tiểu Thuần, đừng như vậy, anh sẽ tìm người chữa khỏi cho em."

"Sẽ không khỏi được, sẽ không khỏi được! Anh, em không chịu nổi nữa, em thật sự không chịu nổi nữa! Em hận Cố Hành Sâm, em hận anh ta!"

Cô tình nguyện chết, cũng không nguyện ý phải chịu hành hạ như vậy!

Nhưng Cố Hành Sâm hết lần này tới lần khác không có để cho cô chết, hắn để cho cô còn sống, để cho cô chịu đựng nhiều hành hạ như vậy!

Hiện tại cô rốt cuộc đã biết, tại sao Cố Hành Sâm lúc ấy tại sao không có giết cô!

Mạc Thiên Kình ngửa đầu nhắm mắt, mắt có chút hơi ẩm.

Tiểu Thuần, sớm biết hôm nay, cần gì ban đầu.

Nếu như ngày đó em không nói những lời đó kích thích Cố Hành Sâm, cậu ấy như thế nào lại phế tay phải của em?

Biết rõ cậu ấy rất quan tâm đến Cố Niệm Kiều, em còn cố tình đi khiêu khích!

Nếu lúc ấy Mạc Thuần nhận sai, có thái độ tốt, Cố Hành Sâm ít nhất sẽ nhìn mặt mũi của hắn, mà bỏ qua cho Mạc Thuần.

Nhưng em lại không có, em còn cố tình còn nói dối sự thật đi kích thích Cố Hành Sâm, đúng là không biết sống chết!

Mạc Thuần khóc lớn một hồi, sau đó liền an tĩnh.

Đời này, cô yêu một người không nên yêu, trong quá trình đoạt lấy tình yêu lại dung thủ đoạn không nên dùng, cho nên mới rơi vào kết quả như vậy!

Ha ha ——

Đây chính là báo ứng đi!

Cô nghĩ, cũng may Lưu Thanh Sơn chưa kịp làm nhục Niệm Kiều, nếu không, Cố Hành Sâm sẽ dùng phương pháp tàn nhẫn hơn để hành hạ cô, để cho cô sống không bằng chết!

Đây chính là kết quả mà cô tạo ra, cô không muốn tiếp nhận, cũng phải tiếp nhận. . . . . .

————

Hai người đến Hoa Thành đã là buổi tối, Tịch Tư Diệu loay hoay muốn chết, cử người đến tiếp đón hai người.

Niệm Kiều bởi vì trong lòng luôn nhớ tới vườn hoa bí mật, liền kêu tài xế trực tiếp đưa bọn họ đi đến vườn hoa bí mật.

Đến đó, cũng đã là mười một giờ ba mươi phút tối rồi, mà Niệm Kiều cũng đã ngủ thiếp ở trên xe.

Cố Hành Sâm cười cười, ôm Niệm Kiều xuống, cùng tài xế nói mấy câu, sau đó tài xế liền lái xe đi.

Khi Niệm Kiều tỉnh lại đã nằm ở trên giường, cảm giác thoải mái khiến cô không muốn mở mắt.

Chỉ là Cố Hành Sâm không có ở bên cạnh, cô cũng không an tâm, liền nhẹ giọng gọi anh: " Hành Sâm ——"

Phòng ngoài có người đáp một tiếng, nhưng lại không có người đi vào.

" Hành Sâm ——"

Cô gọi lại một tiếng, mắt cũng mở ra, nhìn bốn phía.

Kết quả phòng bên ngoài không có người đáp lại, ngược lại bay tới một mùi thơm.

Niệm Kiều khóe miệng khẽ nhếch, xem ra anh đã chuẩn bị xong đồ ăn.

Cô lập tức từ trên giường bò dậy, giầy cũng không kịp xỏ vào chạy ngay ra phòng bếp.

Cố Hành Sâm lúc xoay người vừa hay nhìn thấy cô đi vào, tầm mắt đi xuống, thấy cô đi chân không, không khỏi cau mày, "Sao không đi giày vào?"

Niệm Kiều cười cười, đi tới ôm cánh tay của anh hướng trong nồi nhìn, "Móm gì vậy? Thơm quá ! Em ngủ cũng bị hương thơm này làm tỉnh!"

Cố Hành Sâm gõ nhẹ một cái vào trán của cô, bế bổng cô lên rồi ôm về phòng ngủ, "Lần sau còn không mang giày, anh sẽ đánh em."

Niệm Kiều le lưỡi, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, nhìn anh ngồi xổm xuống xỏ giày cho mình, trong lòng không biết vui sướng biết bao nhiêu.

" Hành Sâm, anh thật tốt!"

"Bây giờ mới biết anh tốt hả?" Một tên con trai ngẩng đầu lên, dõng dạc nói nói.

Niệm Kiều mắt trợn trắng, người này thật đúng là không khen được, khen có một câu cái đuôi đã vểnh lên trời rồi.

Cố Hành Sâm cười nhẹ, giúp cô mang giày xong, sau đó kéo tay cô đi, "Ngồi một ngày xe, chắc là rất đói bụng, em hãy ăn một chút đi."

Niệm Kiều gật đầu một cái, đi theo anh ra ngoài.

Hơn nửa đêm anh không ngủ còn nấu cơm cho mình, Niệm Kiều trong lòng ngây ngất, ăn cũng đặc biệt nhiều, ăn liền hai chén cơm lớn.

Cố Hành Sâm lắc đầu, cô gái ngu ngốc này, ăn khuya mà lại ăn nhiều như vậy, xem ra sau đó cần phải ‘ vận động một chút ’, mới có thể giúp cô tiêu hóa thức ăn mới vừa ăn rồi.

Ăn cơm xong, Niệm Kiều chủ động yêu cầu rửa chén, Cố Hành Sâm cũng không nói thêm cái gì, mình trở về phòng tắm thay quần áo.

Thời điểm Niệm Kiều rửa chén mới phát hiện, quần áo trên người mình đã đổi, hơn nữa trên người có có mùi hương sữa tắm mát mẻ, xem ra anh ấy đã tắm cho mình sau đó trở lại nấu cơm cho mình rồi.

Cố Hành Sâm tắm rửa ra ngoài, thấy cô vừa rửa chén vừa cười, tiến lên từ phía sau ôm lấy eo cô, cười hỏi: "Chuyện gì vui vẻ vậy?"

Niệm Kiều không có quay đầu lại, "Nhớ anh, cho nên vui vẻ."

Anh dựa đầu trên vai cô cười khẽ, dường như bị sáu chữ đơn giản này của cô lấy lòng rồi, Niệm Kiều cũng vui vẻ cười theo.

Rửa chén xong, Niệm Kiều lau tay sạch sẽ đang chuẩn bị đi xem TV một lát, vừa quay đầu liền nhìn thấy Cố Hành Sâm giống như con sói đói khát nhìn mình chằm chằm.

"Anh, anh làm sao vậy?"

Cô phát hiện mình nói chuyện cũng cà lăm!

Ai nha nha! Đều là do tên bại hoại này không tốt, làm sao lại dùng cái loại ánh mắt ăn thịt người này nhìn mình như vậy!

Cố Hành Sâm híp mắt lại, đôi tay ôm chặt lấy cô, ở bên tai cô khàn khàn nói: "Trở về phòng."

Niệm Kiều mãnh liệt lắc đầu, tên bại hoại này, không phải là mới vừa ăn uống no đủ liền muốn ‘ vận động ’ chứ? Cô còn muốn xem tivi nha!

"Chẳng lẽ em muốn làm ở chỗ này?" Cố Hành Sâm giống như kinh ngạc hỏi.

Niệm Kiều hận không thể hôn mê ngay lập tức, anh có dám hỏi trực tiếp thêm một chút hay không?

Cố Hành Sâm khẽ uất ức, đem công chúa Niệm Kiều bế lên, trực tiếp đi ra khỏi phòng bếp trở về phòng ngủ, thời điểm đến cửa phòng ngủ liền ngừng lại.

"Bảo bối, em có nhớ khung cửa sổ sát đất này không?"

Anh che ở bên tai cô, mập mờ nói nhỏ.

Niệm Kiều cả khuôn mặt đỏ như nổ tung, vùi đầu vào trước ngực anh, không dám nhìn anh nữa!

Làm sao lại không nhớ rõ chứ, mặc dù khi đó mình mất trí nhớ, nhưng vẫn như cũ không có cách nào cự tuyệt anh đụng vào, thậm chí bây giờ nghĩ lại, cô còn nhớ rõ cảm giác hưng phấn lúc đó, được anh dẫn dắt, lần lượt đạt đến cao ` triều!

Dĩ nhiên, tối nay cũng không ngoại lệ.

Trên mặt giường lớn, hai thân thể nóng bỏng bằng tư thế nguyên thủy nhất mặt đối mặt với đối phương, kết hợp thật sâu.

Hôm sau, hai người liền vùi ở vườn hoa bí mật không có ra cửa, non sông tươi đẹp, cảnh đẹp giai nhân, cuộc sống như thế, Cố Hành Sâm cảm thấy phong phú mà lưu luyến.

" Hành Sâm, em thật sự muốn cả đời ở nơi này không cần trở về nữa."

Sau giữa trưa, hai người ngồi ở trên xích đu, Niệm Kiều Dựa vào trong ngực Cố Hành Sâm, lười biếng nói.

"Nếu vậy không bằng đưa Cảnh Niên đến đây, chúng ta về sau định cư ở chỗ này?"

Cố Hành Sâm nhẹ nhàng đùa bỡn tóc của cô, trả lời lại.

Niệm Kiều đột nhiên mở mắt, nhìn anh gật đầu mạnh, hưng phấn nói: "Tốt quá, vừa đúng em cũng có ý nghĩ này."

Cố Hành Sâm nhìn cô một cái, "Anh nói giỡn thôi, em còn tưởng là thật."

Niệm Kiều mắt trợn trắng, cũng biết sẽ không có người nguyện ý ở lại chỗ này.

Với lại cô cũng chỉ nói ra vậy thôi, anh còn phải đi làm mà!

Những ngày sau này." Hành Sâm, anh về sau phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em phụ trách xinh đẹp như hoa, là được rồi?"

Cô nhìn anh, mặt mày cong cong cười, cả người đều giống như sáng lên, khiến Cố Hành Sâm nhìn thấy trái tim phù phù phù phù nhảy loạn.

"Được, em muốn làm gì cũng được."

Một bên anh nói xong, vừa cúi đầu lại gần cô.

Niệm Kiều cười khanh khách không ngừng, nhìn anh dựa gần tới, cúi đầu hôn lên môi của cô.

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống qua các khe hở tán lá, hết sức ấm áp ngọt ngào.

Trên xích đu, có hai người đang quên mình hôn sâu .

Ở bên kia ở một tuần lễ, cùng ngồi trên xích đu tâm sự, ngắm hoa cỏ xung quanh mình, lại không có người ngoài quấy rầy, thật sự là hạnh phúc làm cho người ta hâm mộ ghen ghét. (trong đó có tui (>.

Nhưng dù sao nơi này cũng chỉ là nơi ở tạm thời, mặc dù rất muốn lưu lại, nhưng cuối cùng vẫn phải trở về.

Mà vừa về tới Cố trạch, đi đến cửa liền nghe thấy tiếng khóc của Cố Cảnh Niên từ bên trong truyền ra, Niệm Kiều cả kinh, lập tức tăng nhanh bước chân đi vào.

"Cảnh Niên, sao vậy?"

Cô ở cạnh ghế sofa ngồi xuống, đem Cố Cảnh Niên ôm vào trong ngực của mình.

Thời điểm Cố Cảnh Niên nhìn thấy Niệm Kiều, rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó càng lớn tiếng khóc lên.

Cố Hành Sâm sau đó cũng đi theo đi vào, thấy mẹ con trên ghế sofa, nhíu nhíu mày lại.

Cố Hành Diên thấy Cố Hành Sâm đi vào, cười cười, "Cảnh Niên nhớ hai người đấy."

Cố Hành Sâm gật đầu, anh cũng rất nhớ Cảnh Niên, cho nên mới chạy về.

"Ô ô. . . . . . Cha mẹ là người xấu, hai người đi chơi, không mang theo Cảnh Niên đi, con rất tức giận. . . . . ."

Cố Cảnh Niên vừa khóc, vừa thút thít nói.

Niệm Kiều có chút áy náy, nghĩ đến chuyện mình không chăm sóc tốt cho con trai, "Bảo bối, thật xin lỗi, mẹ sau này sẽ không bỏ con ở lại nữa, không khóc."

Cố Cảnh Niên vẫn nức nở như cũ, ánh mắt buồn bã hướng nhìn Cố Hành Sâm.

Niệm Kiều cũng nhìn lại, trừng mắt nhìn anh, người sau đành cười.

Cố Hành Sâm đi tới ngồi xuống, đem mẹ con hai kéo vào trong lòng, cười nói: "Về sau nếu như cha cùng mẹ muốn đi ra ngoài chơi, nhất định sẽ mang theo Cảnh Niên, có được không?"

Cố Cảnh Niên lúc này mới nín khóc mỉm cười, cũng không để ý mình không sạch sẽ, đi đến gần Cố Hành Sâm cùng Niệm Kiều ở trên mặt hôn một cái, kết quả cọ xát hết nước mũi nước mắt lên mặt của hai người.

Niệm Kiều cùng Cố Hành Sâm đều cười khổ, nhưng khi nhìn Cố Cảnh Niên vui vẻ, bọn họ cũng liền vui vẻ.

Buổi tối, trong phòng.

Cố Hành Sâm ngồi ở trước máy vi tính, chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình.

Niệm Kiều đẩy cửa đi vào, anh một chút phản ứng cũng không có, Niệm Kiều nhất thời cau mày.

Co kiễng chân lên nhẹ nhàng đi tới, khi thấy trên thứ trên màn hình máy tính đó thì cả người đều ngây dại.

Mà Cố Hành Sâm cũng đúng lúc này xoay người lại, nhìn dáng vẻ ngây ra của cô, không khỏi cảm thấy buồn cười, đưa tay lôi cô tới đây, để cho cô ngồi ở trên đùi của mình.

"Cái này. . . . . ." Niệm Kiều chỉ chỉ vào màn ảnh, có chút thẹn thùng lại có chút dáng vẻ hưng phấn.

"Thích không?" Cố Hành Sâm ôm cô, mặt dán vào mặt của cô, giọng nói giống như gió xuân thổi vào mặt, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Niệm Kiều gật đầu mạnh, hốc mắt cũng dần dần ướt.

Trên màn ảnh không phải cái gì khác, mà là một mẫu cái áo cưới!

Một cái váy cưới hở vai, trên làn váy thêu hoa có tinh xảo, trên ngang lưng có một đóa hoa hồng trắng rất lớn, Niệm Kiều thích nhất, còn có đuôi váy dài.

Chiếc váy cưới, được làm hoàn toàn thủ công trên những đường ren tinh xảo còn khảm đá, nó được làm bằng vải gấm, do nhà thiết kế thời trang nổi tiếng XX tự tay làm.

Tất cả những tin tức này nói cho Niệm Kiều biết, cái này áo cưới hoàn toàn làm theo sở thích của cô!

"Làm sao anh. . . . . . Biết em thích mẫu váy cưới này?" Cô ôm anh, kích động đến nghẹn ngào.

Cố Hành Sâm chu môi chỉ vào đầu mình, "Dùng nơi này suy đoán."

Ngày thường từng ly từng tý của cô, Cố Hành Sâm đều ghi tạc trong lòng, theo những sở thích bình thường của cô, anh có thể xác định cô thích loại váy cưới như thế nào.

Niệm Kiều cúi đầu nhìn tay mình, rồi để vào trong lòng bàn tay của anh.

Nước mắt của cô, lập tức liền rơi xuống.

"Cố Hành Sâm. . . . . ."

Dựa đầu vào bả vai của anh, thì thầm gọi tên của anh.

Cố Hành Sâm vỗ vỗ lưng của cô, thở nhẹ một hơi, giống như như trút được gánh nặng, "Anh rât lo nhỡ đâu em lại không thích."

Niệm Kiều lập tức lắc đầu, ngồi thẳng dậy đối mặt với anh, trịnh trọng nói: "Chỉ cần được làm hôn lễ với anh, dù là quần áo bình thường, em cũng thích, cũng nguyện ý."

Cố Hành Sâm thấy buồn cười, cô gái ngốc này, làm sao lại đáng yêu như vậy chứ?

Cô đã là người phụ nữ của Cố Hành Sâm anh, anh cho cô một hôn lễ trọn đời khó quên, là chuyện mà anh phải làm!

"Hôn lễ đã định vào nửa tháng sau, vốn là muốn cho em một tin vui bất ngờ, giờ lại bị em phát hiện rồi."

Niệm Kiều hôn anh, "Em còn tưởng rằng, anh quên."

Giấy kết hôn hai người cũng đã có, hơn nữa anh trong khoảng thời gian này chưa từng nhắc đến chuyện làm hôn lễ bổ sung, cho nên cô cho rằng, anh đã quên, hoặc là anh không muốn làm hôn lễ.

Thì ra, anh đang lặng lẽ chuẩn bị, cho mình một niền vui bất ngờ.

Cái người đàn ông xấu xa này, xấu xa đến đáng yêu, khiến cho cô thích đến không kìm được!

"Anh cả đời này cũng chỉ kết hôn có một lần, nếu thiếu cái hôn lễ, làm sao có thể coi là trọn vẹn được, huống chi, anh muốn em làm cô dâu đẹp nhất."

Niệm Kiều gương mặt hồng hồng, nhìn ánh mắt của anh, nói chuyện cũng nhỏ giọng không ít: "Em sợ mình không đủ xinh đẹp."

Cố Hành Sâm bản thân đã rất tốt, đến ngày cử hành hôn lễ, anh nhất định sẽ đẹp trai nổi bật nhất hội trường, mà cô, thì chưa chắc rồi.

Cố Hành Sâm giơ tay gõ nhẹ đầu cô một cái, có chút bất mãn, "Nơi nào không đủ đẹp? Nơi này? Hay là nơi này?"

Một bên anh nói xong, vừa lấy tay đi sờ, Niệm Kiều vội vàng bắt bàn tay đang làm loạn của anh lại.

Rồi sau đó, đem tay của anh nhẹ nhàng đặt ở trên gương mặt của mình, nhỏ giọng nói: "Em sợ nơi này không đủ xinh đẹp."

Mặc dù đã sinh ra Cố Cảnh Niên, nhưng mà đối với vóc người của mình, Niệm Kiều vẫn có chút lòng tin .

Ngược lại đối với mình gương mặt này, cô thật sự không đủ lòng tin rồi.

Chỉ trách, người đàn ông bên cạnh quá hoàn mỹ!

Cố Hành Sâm thở ra một hơi, vuốt ve gương mặt của cô, thâm tình nói: "Không cần lo người ta nhìn mình như thế nào, ở trong mắt anh, em chính là người đẹp nhất trên thế giới, cái này là đủ rồi."

Cái này đủ rồi. . . . . .

Đúng vậy, người mình yêu cảm thấy mình là người đẹp nhất trên thế giới, như vậy liền đủ rồi.

Người đời nhiều như thế, bạn không thể khiến người nào cũng cảm thấy bạn xinh đẹp, nhưng chỉ cần người bạn yêu cảm thấy bạn tốt, cảm thấy bạn xinh đẹp, còn lại, bạn không phải cần ưu phiền nữa.

————

Nửa tháng sau, hiện trường hôn lễ.

Niệm Kiều nhìn dâu phụ An Manh Manh bên cạnh, có chút lo lắng hỏi nhỏ: "Manh Manh, cậu có chịu đựng được không?"

An Manh Manh đang mang thai, nhưng cô ấy vẫn kiên trì muốn tới làm dâu phụ của Niệm Kiều, vì vậy Niệm Kiều cùng Cố Hành Sâm cố ý tìm người làm lễ phục dâu phụ thích hợp với cô, ở trên eo được thiết kế nhưng nếp uốn, nhằm che đậy cái bụng đang nhô lên của cô.

An Manh Manh hướng về phía cô cười cười, "Không có sao."

Niệm Kiều vẫn là có chút không yên lòng, quay đầu nhìn về bốn phía .

Cố Hành Sâm không phải nói hôm nay Lạc Quân Việt sẽ trở lại sao? Sao bây giờ còn không thấy bóng người đâu?

"Cố Niệm Kiều tiểu thư, cô có nguyện ý tiếp nhận Cố Hành Sâm tiên sinh, làm chồng hợp pháp của cô không?"

Một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Niệm Kiều, đều cảm thấy không hiểu.

Cố Hành Sâm đang đứng ở bên cạnh cô, cô lại quay đầu xuống phía dưới, là đang tìm ai sao?

Cố Hành Sâm cũng không nhịn được nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, ho nhẹ một tiếng.

"Cố Niệm Kiều tiểu thư, cô có nguyện ý tiếp nhận Cố Hành Sâm tiên sinh, làm chồng hợp pháp của cô không?"

Mục Sư lại hỏi một lần nữa.

"À? À? Tôi tôi nguyện ý!"

Niệm Kiều cuối cùng cũng phản ứng kịp, lời của cô vừa nói xong, dưới đài liền vang lên một mảnh âm thanh cười trộm.

Nhất là phù rể An Hi Nghiêu đứng ở bên cạnh Cố Hành Sâm, Cố Hành Sâm thật muốn đánh hắn một trận!

Nhìn lại cô gái nhỏ bên cạnh, lại dám thất thần ở trong hôn lễ, cô là ngứa da, ‘ thiếu dọn dẹp ’ có phải hay không?

Cố Hành Sâm cố ý hung tợn trừng mắt liếc Niệm Kiều.

Niệm Kiều dùng ánh mắt xin lỗi nhìn người đàn ông có sắc mặt không tốt đứng đối diện, dùng khẩu hình miệng nói: lão công, đừng nóng giận.

Cố Hành Sâm nhíu mày, nể tình cô nói câu lão công, anh cũng không so đo với cô!

Sau khi trao đổi chiếc nhẫn, mọi người dời sang đại sảnh dùng tiệc rượu.

Mà Cố Hành Sâm dĩ nhiên không thoát khỏi chuyện phải uống rượu, An Hi Nghiêu làm phù rể cũng không trốn đi đâu được.

"Hi Nghiêu, hôm nay cậu được làm phù rể, phù rể dùng để làm gì? Phù rể chính là uống rượu thay cho chú rể nha! Cậu còn không ngã xuống trước, chúng tôi làm sao có thể rót rượu mời A Sâm, hả? Mọi người nói có đúng hay không?"

Tịch Tư Diệu đứng dậy vừa vỗ bả vai An Hi Nghiêu, vừa hướng mọi người nói.

Một bàn này đều là bạn bè tốt của hai người, Tịch Tư Diệu, Hứa Tử Tu hai người đều mang theo bạn gái tới, mà lúc này Niệm Kiều mới nhìn đến, thì ra là Lạc Quân Việt thật sự ở chỗ này.

Cô xoay người, lại phát hiện An Manh Manh đã không có ở bên cạnh mình.

Liếc nhìn Lạc Quân Việt, phát hiện vẻ mặt của hắn mặc dù hết sức bình tĩnh, nhưng tay hắn nắm chặt, đã tố cáo hắn giờ phút này đang rất hoảng loạn.

Quả nhiên, một giây đồng hồ sau, Lạc Quân Việt chợt đứng dậy, "Mình đến phòng rửa tay một chút."

Sau đó hắn liền sải bước rời đi.

An Hi Nghiêu hướng về phía bóng lưng Lạc Quân Việt xuy một tiếng, "Kẻ lỗ mãng không biết lúc nào mới thông suốt, em gái của mình thật là mệnh khổ!"

"Chớ mở rộng ra đề tài, đem rượu này uống đi!" Tịch Tư Diệu không khách khí đưa ly rượu trong tay tới, một tay thủ sẵn bả vai An Hi Nghiêu, phòng ngừa hắn chạy trốn.

An Hi Nghiêu khóc không ra nước mắt, đây là cái rượu gì a, bên trong hỗn hợp các loại rượu không nói, còn bỏ thêm dầu muối nước tương dấm linh tinh gì đó, còn có cả hạt tiêu đang nổi lên kìa! (ôi tội nghiệp anh quá đi)

Bọn khốn kiếp kia, cố ý chỉnh mình sao?

Nhưng mà hắn chỉ là phù rể thôi nha!

Hắn quay đầu hướng Cố Hành Sâm cầu cứu, người sau xoay tầm mắt rời đi, mặt như không phải việc liên quan đến mình.

Anh cũng đâu có ngu ngốc, bàn này là khó giải quyết nhất, anh còn lâu mới để cho bọn họ chỉnh mình!

An Hi Nghiêu cắn răng, giận đến mặt cũng vặn vẹo, Cố Hành Sâm cậu thật ác độc! Hắn nhịn! Không thể nhịn được nữa hắn cũng cố gắng phải nhịn!

Hứa Tử Tu ngồi đối diện, cầm trong tay ly rượu nhẹ nhàng quơ quơ, lúc này chợt mở miệng nói: "Hi Nghiêu, đem rượu này uống đi, mình sẽ nói với cậu một tin vui bất ngờ."

An Hi Nghiêu xem thường nhìn qua, "Thôi đi, chuyện vui mà cậu muốn nói khẳng định cũng không phải là chuyện tốt!"

"Vạn Thiên Sủng." Hứa Tử Tu bình tĩnh nói ra cá tên.

An Hi Nghiêu không nói hai lời, lập tức nhận lấy ly rượu trong tay Tịch Tư Diệu, ngửa đầu uống một hớp hết sạch.

Sau khi uống xong, hắn vẻ mặt như thường, hướng về phía Hứa Tử Tu nói: "Nói mau! Chuyện vui của cậu là gì?"

Hứa Tử Tu vặn lông mày nhìn hắn, sau đó lại nhìn Tịch Tư Diệu một chút, "Tư Diệu, cậu thật sự đã bỏ gia vị vào trong rượu rồi sao?"

Tịch Tư Diệu cũng buồn bực, nhưng hắn đã bỏ vào rất nhiều rất nhiều ‘ gia vị ’ mà, tại sao An Hi Nghiêu một hơi uống vào, một chút phản ứng cũng không có!

"Nói nhanh chuyện vui của cậu đi! Nếu không mình sẽ pha một ly rượu giống như vậy cho cậu uống!"

An Hi Nghiêu tức giận hướng về phía Hứa Tử Tu rống.

Hứa Tử Tu nhún nhún vai, "Vạn Thiên Sủng tối nay cũng trở về nước."

Vừa dứt lời, An Hi Nghiêu lập tức liền phát ra một tiếng kêu rên, "Các Cậu là bọn khốn kiếp, mình rất hoài nghi mình uống hết ly rượu này có thể bị trúng độc rồi đây!"

Mọi người sửng sốt, ngay sau đó cả nhà cười ầm lên!

Thì ra là mới vừa rồi là hắn chịu đựng, cư nhiên có thể lừa hết bọn họ!

"A Sâm, cậu tự lo liệu đi nha, mình phải đi ngay, mình bị trúng độc rồi!"

An Hi Nghiêu nói xong, lập tức liền như một làn khói chạy trốn không thấy đâu.

Cố Hành Sâm im lặng, cái này mà giống như bộ dạng trúng độc sao? Đi tìm Vạn Thiên Sủng thì cứ nói, tên khốn kiếp này!

An Hi Nghiêu đi, Cố Hành Sâm tự nhiên cũng không khá hơn chút nào.

Hứa Tử Tu đứng dậy, đưa qua một ly rượu lớn, "Cái này là chính là của cậu ! Nếu cậu không uống được vậy thì để vợ của cậu uống thay đi!"

Cố Hành Sâm cúi đầu ngửi một cái, lập tức cau mày.

Đáng chết! Bọn khốn kiếp kia cư nhiên lấy ra loại rượu nặng như vậy, đừng nói là Niệm Kiều, đoán chừng anh uống hết ly rượu này, lại còn là một chén lớn nữa chứ, không ngã xuống mới là lạ!

Xem ra, bọn họ là cố ý không muốn để cho anh hảo hảo qua đêm động phòng hoa chúc đây!

Hứa Tử Tu cười, Tịch Tư Diệu cũng cười, Mạc Thiên Kình ngồi ở một bên vừa ôm bạn gái của mình, cũng cười trộm.

Niệm Kiều tiến lên, nhẹ nhàng kéo lại tay áo Cố Hành Sâm, nói: "Để em giúp anh uống, tối nay anh đã uống quá nhiều rồi."

"Ai ôi, chị dâu, chị phải suy nghĩ cẩn thận nha, uống hết một ly này, đoán chừng chị sẽ lập tức gục xuống, A Sâm hiện tại cũng lảo đảo muốn ngã, đoán chừng là không thể ôm chị về nhà nha."

Tịch Tư Diệu ở một bên cười trêu nói, nhìn Cố Hành Sâm có chút hả hê.

Cố Hành Sâm nhịn, ai bảo Tịch Tư Diệu cưới trộm không nói cho anh em biết chứ!

Ni Mã đừng nói là hôn lễ, cô cũng là lần đầu tiên gặp được những người này.

Dạ Thanh Ca liền lặng yên ngồi ở bên cạnh Tịch Tư Diệu, thỉnh thoảng ngẩng đầu cười cười, căn bản đều là cúi đầu .

"Uống hay không uống? Cậu không uống vậy mình đưa cho chị dâu nha?"

Hứa Tử Tu lung lay ly rượu trong tay, làm bộ muốn đưa cho Niệm Kiều.

Cố Hành Sâm đoạt lấy ly rượu, ngửa đầu liền uống hết.

Niệm Kiều có chút đau lòng, lại cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đem ly rượu mạnh uống vào.

Sau khi uống xong, Cố Hành Sâm lập tức ôm Niệm Kiều rời đi.

Còn ở lại đây nữa, đoán chừng liền Niệm Kiều cũng trốn không thoát.

Sau lưng, là thanh âm đám người Hứa Tử Tu cười thật to.

Cố Hành Sâm ở trong lòng âm thầm thề, anh nhất định sẽ tìm cơ hội ‘ báo thù ’!

Mà ở Cố Hành Sâm cùng Niệm Kiều sau khi rời đi, có hai người, lặng lẽ đi tới hội trường hôn lễ, để lại một tờ giấy.

Hai người kia, chính là Đinh Việt Nhiên cùng Hứa Thanh Du.

Bọn họ là cùng đi, chỉ là lúc đi, lại tách ra đi.

Khiến những người khác hết sức không hiểu, hai người này rốt cuộc có vấn đề gì hay không?

Đương nhiên, đêm động phòng hoa chúc đó, Cố Hành Sâm không thể tiến hành.

Uống đến quá nhiều, đến nỗi muốn ói nông nỗi, Niệm Kiều cả đêm đều ở đây chăm sóc anh, đau lòng vô cùng.

Cố Hành Sâm mắt say lờ đờ mông lung ôm lấy Niệm Kiều, mùi phả ra từ trong miệng: "Vợ ah ——"

Niệm Kiều đẩy anh, "Người toàn mùi rượu, đi tắm ngay."

"Em giúp anh tắm."

Cố Hành Sâm nói xong liền ôm Niệm Kiều lật người, khiến cả người cô nằm ở trên người anh, rõ ràng, người nào đó nhân cơ hội uống say đùa bỡn.

Niệm Kiều đau lòng, lại nhìn anh thật sự không thể nhúc nhích, vỗ vỗ mặt của anh nói: "Được rồi, em giúp anh tắm."

"Anh không thể đứng dậy nổi nữa."

"Anh không đứng lên được thì em giúp anh tắm thế nào."

"Em ôm anh đi vào phòng tắm."

". . . . . ."

Anh nặng như vậy, Cô cũng không phải là Đại Lực Sĩ, làm sao có thể ôm anh đi được đây?

————

Nửa năm sau, bờ biển ở biệt thự.

"Nghĩ như thế nào mà đến chỗ này mua nhà?"

Niệm Kiều dựa vào trên người của Cố Hành Sâm, giật giật, tìm tư thế dễ chịu, nhìn mặt biển yên bình phía xa, dịu dàng hỏi.

Cố Hành Sâm đôi tay từ dưới nách của cô xuyên lên phía trước, vuốt vuốt cái bụng đang nhô lên của cô, nghiêng đầu nhìn cô, "Vườn hoa bí mật quá nhỏ, cho nên muốn mua cái lớn hơn."

Niệm Kiều cười, này lý do thật đúng là gượng ép.

Chỉ là, cô rất thích chỗ này.

Căn nhà được xây bằng gỗ, có một ban công rất lớn, còn có một vườn hoa rất lớn.

Từ xích đu đến ghế nằm sưởi nắng, chỉ cần vườn hoa bí mật có, nơi này đều có, thậm chí đầy đủ hơn!

Cô nghĩ, đón mùa xuân ở nơi này thật tốt, mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở.

" Hành Sâm, mùa xuân sang năm chúng ta tới đây ở đây một thời gian đi." Niệm Kiều quay đầu lại nhìn anh, hí mắt cười.

"Ừ." Cố Hành Sâm nhìn cô, suy nghĩ một chút còn nói: "Mang theo Cảnh Niên còn có tiểu bảo bối này đi cùng."

Niệm Kiều gật đầu, nhắm mắt lại, thích ý hưởng thụ hạnh phúc ấm áp giờ phút này.

Con người cả đời này, chuyện hạnh phúc nhất là ——

Người mình yêu, cũng rất yêu mình, hơn nữa hai người có thể sống đến đầu bạc, con cháu đầy đàn.

Niệm Kiều biết, hiện tại hạnh phúc như vậy đối với mình mà nói, tuyệt đối không phải là hy vọng xa vời, mà là sự thật!

Bởi vì, cô đang có thứ hạnh phúc này.

Cố Hành Sâm nhẹ nhàng ôm lấy cô, đem cô hướng vào chỗ sâu trong ngực mình, ánh mắt dừng lại ở trên sườn mặt cô.

Mặc cho năm tháng vội vàng qua, cô vẫn như cũ là người phụ nữ đẹp nhất trong lòng trong mắt của anh.

Giờ phút này, anh chỉ muốn nói với: "Sau trăm tuổi, anh vẫn yêu em."

Hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.