*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bởi vì góc độ của Niệm Kiều bị che khuất, cho nên khi Cố Hành Sâm nhìn sang thì không thấy biểu hiện trên mặt cô, chỉ thấy được khoảng cách Đinh Việt Nhiên đứng rất gần cô, hơn nữa tay của hắn còn đang nắm tay Niệm Kiều
Tròng mắt đen trầm xuống, gương mặt vẫn lặng lẽ nhìn qua.
"Tay em sao lạnh thế ?!" Đinh Việt Nhiên thấy cô không nói lời nào, lông mày nhíu chặt, trong lòng có chút lo lắng.
Niệm Kiều lắc đầu "Em không sao, chúng ta ngồi ở đâu?!"
Dứt lời Niệm Kiều quay đầu tìm vị trí, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt của cô đều né tránh.
Đinh Việt Nhiên mơ hồ cảm giác được vấn đề, xem ra trong hội trường này có ai đó làm cho cô ấy không thoải mái, nhưng là ai chứ ?!
Con ngươi hẹp dài khẽ nheo lại, hắn đảo mắt một vòng, cuối cùng đem ngừng lại trên mặt Cố Hành Sâm, người sau cũng ngước mắt nhìn về phía hắn, tầm mắt hai người vừa khớp đụng nhau.
Người này không phải tổng giám đốc của Cố thị ư?! Không phải là chú của cô sao?! Sao cô lại phải khẩn trương như vậy?!
Hắn vừa nghĩ vừa lôi kéo Niệm Kiều hướng đến vị trí chỗ ngồi.
Khi ngồi xuống cô cũng không quên nhìn qua Cố Hành Sâm và Nhậm Thiên Nhã.
Cố Hành Sâm ngồi ở một vị trí khuất, nhưng vẫn thấy được không gian đặc biệt kia, đủ dành cho hai người bọn họ, vừa có thể đấu giá, vừa có thể nói chuyện yêu đương.
Người đàn ông kia đúng là trọng tâm giữa một đám đông, đến chỗ nào thì chỗ đó đều rạng rỡ phát sáng.
Rất nhiều người tới tham gia buổi đấu giá này đều dẫn theo bạn gái, những cô gái kia cũng thỉnh thoảng liếc trộm Cố Hành Sâm.
Niệm Kiều khẽ hừ một tiếng, quay đầu về phía Đinh Việt Nhiên "Sao anh lại xuất hiện ở đây ?!"
Đinh Việt Nhiên nhíu mày "Đương nhiên là để làm từ thiện"
"Ba mẹ anh không ép anh đi xem mắt nữa à ?!" Niệm Kiều làm bộ dạng hả hê trêu chọc.
Đinh Việt Nhiên tỏ vẻ đành chịu, ngay sau đó một tay khoác trên ghế dựa của Niệm Kiều, nửa người trên chậm rãi nghiêng tới "Niệm Kiều, không bằng em đi theo anh, vậy thì ba mẹ anh sẽ không buộc anh phải đi coi mắt nữa"
Niệm Kiều cười cười nhìn tới trước hắn, cố ý làm nũng:"Cậu chủ Đinh à, cậu thích một người phụ nữ nhỏ nhắn ư?!"
Cả người Đinh Việt Nhiên bỗng dưng sắp nổi da gà, dùng một cái tay khác đưa tới bóp mặt cô "Con bé chết tiệt kia, em tính lôi anh chết chung ư?! Nhưng anh thật thích biểu cảm bây giờ của em, haha"
Niệm Kiều chụp tay hắn ra "Ra là anh yêu thích cái bộ dáng này của em à. Vậy thì em sẽ sửa lại, anh đừng thích em nữa nhé, được không?!"
Đinh Việt Nhiên:". . . . . ."
Động tác thân mật bao gồm vẻ mặt phong phú đều lọt hết vào tầm mắt của Cố Hành Sâm, con ngươi lạnh giá tản ra như băng.
Nhậm Thiên Nhã tựa hồ cảm thấy người bên cạnh không vui, thấp giọng hỏi:"Anh à, anh sao thế ?!"
Cố Hành Sâm thu hồi ánh mắt của mình, giọng nói nhàn nhạt "Không có gì"
Nhậm Thiên Nhã theo tầm mắt của hắn nhìn sang, liếc qua thì thấy Niệm Kiều và Đinh Việt Nhiên ngồi chung một chỗ, bộ dạng trông như tán tỉnh, cô không khỏi nhíu mi lại.
"Người đó là bạn trai của Niệm Kiều ư?! Hình như không tệ nha"
Lông mày của hắn khép lại gần hơn, ánh mắt nghiêm túc liếc sang Nhậm Thiên Nhã, một lời cũng không nói.
Nhậm Thiên Nhã không biết mình nói sai điều gì, nhưng nhìn phản ứng của hắn như tỏa khí, làm thế nào cũng không giấu được, cô chỉ biết ngượng ngùng câm miệng.
Buổi đấu vẫn diễn ra bình thường, đến cuối cùng một chiếc nhẫn được đưa ra, Đinh Việt Nhiên và Cố Hành Sâm đều tỏ vẻ quan tâm.
Không đúng! Là Niệm Kiều và Nhậm Thiên Nhã đồng thời quan tâm, dẫn đến kết quả đưa giá ngày càng cao, thời giá đã đến tận 1.700 vạn
(Khoảng 17 triệu vnđ , mới nhiêu đây thì xá gì với mấy đại gia @_@ ... Làm Cỏ nhớ lại tấm thẻ mà Cố Hành Sâm cho Niệm Kiều : 1.000 vạn (tương đương 10 triệu) ---> 20 tuổi mà 1 tháng Niệm Kiều được nhiêu đây sao , cũng thích quá rồi )"Đinh Việt Nhiên, anh điên rồi ?!" Niệm Kiều trừng hắn, mình chỉ mới vừa thuận miệng nói câu ‘chiếc nhẫn nhìn rất đặc biệt’ , hắn dường như phát điên đấu giá bằng được