Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 77: Tôi đã rất dũng cảm, còn anh thực nhẫn tâm



Đêm mê ly, Niệm Kiều là người cố ý dụ dỗ lúc ban đầu, nhưng càng về sau, lại càng không biết là người nào không chịu tha cho người nào.

Trên chiếc giường lớn, hai bóng dáng trần truồng, nóng rực đang quấn quýt, hận như không thể mang cơ thể bản thân nuốt trọn lẫn nhau, đời này không thể tách rời.

(bởi vì trang web nghiêm cấm, nơi này giảm đi N chữ, bản thân người đọc dùng trí tượng tưởng để tiếp tục…)

Cảm giác ập tới, cả người Niệm Kiều run lên từng trận, trong đầu hoa lên 1 mảng lớn, khiến cô không tự giác rên khẽ: “Ừ…”

Sau đó, cô chậm rãi khép mắt, cả người ngất đi.

Cố Hành Sâm rời khỏi cơ thể cô, tự nhiên ôm cô cùng bản thân đi vào phòng tắm rửa xong quay lại, rôi tìm trong ngăn kéo thuốc hạ sốt đưa cho cô, bắt cô uống thuốc xong lúc này mới đặt cô ngay ngắn trên giường.

Không biết Niệm Kiều giờ phút này bởi vì mệt muốn chết rồi hay tại đang có chút phát sốt, bản thân vẫn không tỉnh lại, chỉ hô hấp là có chút dồn dập, sắc mặt cũng nhuộm 1 lớp màu đỏ khác thường.

Tựa vào đầu giường, ánh mắt Cố Hành Sâm tràn đầy nhu tình nhìn gương mặt vẫn ửng hồng như cũ của cô.

Đã hai năm, ba tháng, mười tám ngày rồi sao? Cô thực đã trở về Cố gia sao?

Hắn cười nhẹ, vén chăn chui vào, kéo Niệm Kiều vào trong lòng, nói nhỏ bên tai cô: “Nhóc à, người đó, là tôi…”

Đáng tiếc, Niệm Kiều đang mê man ngủ, không nghe được những lời này của hắn.

-- -

Hôm sau, Niệm Kiều mơ mơ hồ hồ như nghe được Cố Hành Sâm nói chuyện điện thoại. Cô vuốt vuốt trán của mình, cảm thấy đầu nhức như muốn nổ tung, mắt không tài nào mở ra nổi.

“Cô đã làm ra chuyện gì, trong lòng cô tự rõ.” Giọng nói lạnh lẽo, cứng rắn của Cố Hành Sâm với người kia vang lên, cùng lúc quay người lại thấy dáng vẻ cau mày đau đớn của Niệm Kiều, hắn liền đi tới.

“Cố Hành Sâm, anh thực sự đối xử với em như vậy, hôm nay là ngày cử hành hôn lễ của chúng ta, anh thực sự…” Nhậm Thiên Nhã giận tới mức nói cũng không xong, hít thở thật sâu, cuối cùng chỉ nói: “Em cho anh mười phút, nếu sau mười phút anh không tới đây, cùng lắm thì em và ba của anh sẽ cùng chết!”

¬¬Ánh mắt Cố Hành Sâm trầm xuống, hỏi lại cô: “Cô nói cái gì?”

Cố Bá Ngôn cũng đang ở cùng với cô ấy sao? Cô ấy không phải nói là muốn nhảy lầu sao? Sao ba Cố lại…

“Nếu như anh không muốn hại chết cha mình, lập tức tới đây cho em!” Nhậm Thiên Nhã nói xong, lập tức cúp máy!

Cố Hành Sâm lập tức gọi vào số điện thoại của Cố Bá Ngôn, bên kia thực sự không có người nghe máy. Hắn gọi lại lần nữa, vẫn không có tiếng trả lời!

Đáng chết!

Tại sao lại có thể như vậy!

Người trên giường hiện vẫn còn chưa thực tỉnh, tối hôm qua, cô phát sốt nhẹ lại còn dụ dỗ hắn, kết quả khiến hắn không khống chế được, càng làm cho cô mất sức nghiêm trọng.

“Niệm Kiều, tỉnh lại đi ---- tôi muốn đi ra ngoài một chút, ngoan ngoãn nằm ở nhà, biết không?” Hắn nhỏ giọng nhắc nhở bên tai cô, thấy Niệm Kiề gật đầu, liền nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.

Hắn chính là cố ý chọn ngày hôm nay, vạch trần toàn bộ bộ mặt tham ô của ba Nhậm Thiên Nhã, trực tiếp đem Nhậm Trưng Hùng tống vào trại giam

Thực ra, hắn vốn cũng sẽ không động đến Nhậm Trưng Hùng, muốn trách thì trách đứa con gái của ông quá không hiểu chuyện, lại dám cho người điều tra, theo dõi, chụp trộm hắn, thật là không muốn sống nữa rồi!

Lúc trước, hắn không lên tiếng, không hành động, không có nghĩa là cái gì hắn cũng không biết, nhất là ngày đó, hắn rõ ràng cảm thấy Nam Cung Trần lôi kéo hắn, rồi sau đó lại xuất hiện người con gái họ Vi kia, cùng với Nhậm Thiên Nhã hình dáng giống nhau, hắn không thể không hoài nghi đây đều là kế hoạch của Nhậm Thiên Nhã bày ra.

Sau khi về nước, ngoài mặt, hắn đồng ý hôn sự cùng Nhậm Thiên Nhã, khiến cô buông lỏng cảnh giác để hắn có thể điều tra chân tướng sự việc, sau đó, sẽ cho cô một đòn trí mạng.

Một khi chuyện tình cảm của Nhậm Trưng Hùng bị phanh phui, với gia tộc của Cố gia, dĩ nhiên mọi người sẽ không đồng ý cho cái hôn lễ này nữa, bởi vì bọn họ sợ mất thể diện! Mà chắc chắn Cố Bá Ngôn cũng sẽ giống như vậy!

Tối hôm qua, hắn đã thông báo cho Nhậm Thiên Nhã biết, sẽ không tổ chức hôn lễ ngày hôm nay.

Không nghĩ tới, vừa rồi nhận được điện thoại của Nhậm Thiên Nhã nói cô muốn tự sát.

Tự sát thì tự sát đi! Hắn đã không còn là Cố Hành Sâm của năm xưa nữa, mà với những hành động, việc làm của cô, hắn cũng đã sớm xóa đi ấn tượng ở trong lòng mình, cho nên hắn sẽ không mềm lòng!

Nhưng, hiện tại ba Cố lại đang ở trong tay Nhậm Thiên Nhã, hắn cũng không thể không để ý chứ?

Hắn phóng nhanh xe trên con đường lớn, trên khuôn mặt lạnh lẽo ánh lên tia hung ác, quỷ quyệt, mà chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ khiến cho người khác bủn rủn chân tay!

Cố Hành Sâm sau khi đi vài phút thì Niệm Kiều cũng tỉnh lại do gặp ác mộng. Trong mộng, cô thấy Cố Hành Sâm đang nghiến răng cắn lợi nói hận cô, thậm chí còn mắng cô, đánh cô, mắng cô là kẻ giết người!

Niệm Kiều không biết tại sao mình gặp phải cơn ác mộng như vây, chỉ biết giờ phút này mở mắt ra đã thấy mồ hôi lạnh đầy đầu, cũng không còn có ai bên canh nữa.

Nghiêng đầu, cô không khỏi cười khổ, mới vừa rồi còn nghe thấy hắn đang nói chuyện điện thoại cùng Nhậm Nhã Thiên, như vậy, chẳng lẽ hiện tại hắn đang ở hội trường tổ chức hôn lễ rồi sao?

Cố Hành Sâm, anh thật độc ác!

Cô giùng giằng ngồi dây, cảm giác đầu đang quay cuồng, mà toàn thân cũng không còn chút hơi sức nào nữa.

Liếc nhìn qua điện thoại xem giờ, tám giờ ba muwoi phút, hôn lễ tổ chức vào lúc chín giờ, có lẽ cô nên đi một chuyến.

Không được làm cô dâu của hắn, cũng hi vọng có thể cùng hắn bước vào giáo đường…

Rửa mặt xong, Niệm Kiều xuống lầu, mỗi bước chân của cô như đang giẫm lên bông, làm đầu óc choáng váng gay gắt.

Tối hôm qua, hắn cùng chung chăn gối với cô, vậy mà cũng không phát hiện ra cô phát sốt sao? Sáng nay có thể thực sụ dứt khoát, bỏ mặc cô để đi sao?

Suy nghĩ cứ thế hỗn loạn, khiến cô gọi xe đến nơi cần đến mà cũng không phát hiện ra bản thân đã báo sai địa chỉ.

- - -

Tại thời điểm Cố Hành Sâm nhìn lên tầng thượng của Khải Duyệt Thiên, Nhậm Thiên Nhã mặc bộ áo cưới thuần một màu trắng, đứng ở cạnh lan can, bên cạnh là chiếc xe lăn chở Cố Bá Ngôn đang hôn mê.

“Cô định làm cái gì?” Cố Hành Sâm cắn răng hỏi, bộ dạng như muốn đem Nhậm Thiên Nhã chặt làm trăm mảnh.

Nhậm Thiên Nhã cười điên cuồng, nói: “Cố Hành Sâm, không nghĩ rằng anh thực sự đến rồi! Haha…”

Cố Hành Sâm bị tiếng cười chói tai đầy thê lương của cô làm cho phải cau mày, nhìn chằm chằm đôi tay rất nhanh của cô.

Ngay sau đó, An Hi Nghiêu và An Manh Manh cũng đã chạy tới nơi, vốn còn đang tưởng sẽ đến nơi cử hành hôn lễ, ai ngờ lại được chỉ tới nơi này khi gọi điện cho Cố Hành Sâm.

Nhưng, trường hợp đang diễn ra trước mắt không phải là quá kinh khủng rồi sao?

Một người con gái mặc bộ lễ phục áo cưới đứng ở lan can của Khải Duyệt Thiên, bộ dạng lảo đảo, như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

“Cố Hành Sâm, rốt cuộc em có chỗ nào không tốt? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?”

Đem qua, lúc rạng sáng, Mặc cho Trưng Hùng bị cảnh sát bắt đi, mẹ cô đã không chịu nổi đả kích mà ngất đi rồi được đưa đến bệnh viện.

Lúc ấy, Nhậm Thiên Nhã vô cùng bối rối, người cô nghĩ đến đầu tiên chính là Cố Hành Sâm, chưa kịp liên lạc thì lại nhận được điện thoại của anh. Trong điện thoại, Cố Hành Sâm nói cho cô biết: Chứng cứ tham ô của cha cô là do anh cung cấp cho cảnh sát! Hôn lễ của cô và anh ngày hôm nay cũng sẽ hủy bỏ!

Nghe hắn nói một cách dứt khoát đơn giản, Nhậm Thiên Nhã cảm giác như toàn thân rơi vào một hầm băng, một chữ cũng không thốt ra được.

Giờ phút này, cô cuối cùng cũng hiểu, không phải hắn đang thay Cố Niệm Kiều trút giận sao? Lý do là vì cô đã nói ra chuyện tình cảm loạn luân của hai người sao?

Ha ha

Cố Hành Sâm, vì một người con gái mà anh khiến bản thân thay đổi đến mức này sao?

“A Sâm, hôm nay là ngày chúng ta kết hôn, sao anh lại ăn mặc như vậy? Nhìn còn không bằng Hi Nghiêu!”

Cố Hành Sâm cau mày, An Hi Nghiêu cũng sửng sốt một chút, An Manh Manh trực tiếp hỏi nhỏ: “Đầu óc cô ấy không được bình thường à?”

Nhậm Thiên Nhã đột nhiên trở lên hung hăng quát: “Ai nói đầu óc tôi không bình thường? Đầu óc cô mới không bình thường! Đầu óc cả nhà cô đều không bình thường!”

An Manh Manh: “…..”

Mẹ nó! Còn tưởng rằng đầu óc nàng không bình thường, không phải đang rất bình thường sao!

“A Sâm, chúng ta vào nhà thờ kết hôn được không? Kết hôn xong, anh sẽ giúp em cứu ba ra có phải không?” Quay đầu lại nhìn vào mặt Cố Hành Sâm, vẻ mặt Nhậm Thiên Nhã lại biến thành điềm đạm, đáng yêu.

An Manh Manh trợn mắt nhìn thẳng, khả năng diễn trò của người con gái này thất cao, không đi làm diễn viên thật sự là đáng tiếc!

An Hi Nghiêu mở miệng khuyên nàng: “ Tiểu Nhã, đừng như vây, có gì từ từ nói, nếu cứ như thế này, khi phóng viên đến đối với ai cũng không tôt đâu.”

Tựa hồ cảm thấy An Hi Nghiêu nói có lý, Nhậm Thiên Nhã ngẩn ra, nhưng trước sau vẫn cố chấp: “Anh sẽ đồng ý với em đúng không A Sâm?”

Nói xong, cô lại kéo theo Cố Bá Ngôn đang ngồi trên xe lăn tiến thêm một bước.

Trong nháy mắt, sắc mặt của Cố Hành Sâm trầm xuống, còn chưa kịp mở miệng thì chuông điện thoại vang lên, vừa lấy ra nhìn thì phát hiện là số của Niệm Kiều gọi tới.

“Cố Hành Sâm…”

Âm thanh phát ra của Niệm Kiều nghe hết sức yếu ớt, Cố Hành Sâm chỉ cho răng do cô đang sôt, nên cũng không suy nghĩ nhiều.

“Đã tỉnh rồi hả? Chờ tôi ở nhà.”

Dứt lời, chuẩn bị cúp điện thoại, hắn lại nghe thấy người ở đầu bên kia vẫn tiếp tục gọi tên mình: “Cố hành Sâm…..Cố Hành Sâm….”

Mơ hồ, Cố Hành Sâm cảm thấy có gì đó không đúng, nghe thấy bên kia có tiếng xe hơi, cảm giác âm thanh đầu bên kia cũng rất huyên náo, hắn hỏi: “ Em đang ở đâu?”

“Tôi ở nhà đấy…”

Âm thanh của Niệm Kiều so với lúc trước có vẻ còn yếu hơn, Cố Hành Sâm dấy lên bất an , phiền não ở trong lòng, hỏi lại: “Nói thật ra! Ở đâu?”

“Tôi thực sự là ở nhà…” Niệm kiều thậm chí còn cười nhẹ một tiếng, nhưng ngay sau đó lại kịch liệt ho khan, miệng nôn ra đầy máu tươi: “Cố hành Sâm, chú trở về xem tôi có khỏe không, có được không?”

“Ở nhà mà sao lại thành như vậy? Nói cho tôi biết, rốt cuộc là em đang ở đâu?”

Cố Hành Sâm không rõ bản thân mình như thế nào, trong nháy mắt liền hoảng loạn. Hắn cảm thấy không đúng, hắn cũng biết cô không ở trong nhà, nhưng lại không hiểu vì sao cô nói dối.

“Cố Hành Sâm, đừng kết hôn với cô ấy, về nhà có được không?”

Trong điện thoại, giọng nói cầu khẩn của Niệm Kiều truyền đến, mang theo tiếng khóc nức nở, mang theo tiếng ho khan cùng sự sợ hãi không định rõ.

“Nói cho tôi biết em đang ở đâu, tôi lập tức tới ngay!” Câu này của Cố Hành Sâm cơ hồ như đang rống lên, nếu như lúc này có một chiếc gương đặt trước mặt, hắn chắc chắn sẽ nhận thấy ánh mắt có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu khẩn trương của mình.

“Cố Hành Sâm, anh dám trở về tìm cô ta, chúng ta sẽ cùng thử một chút!” Âm thanh bén nhọn của Nhậm Thiên Nhã truyền đến, cô trực tiếp đẩy xe lăn tới gần hơn phía trước, chỉ cần buông tay, ba Cố sẽ té xuống!

Nắm chặt điện thoại di động ở bên tai, sắc mặt Cố Hành Sâm đen thui, bắn thẳng ánh mắt hung ác lên người Nhậm Nhã thiên, tựa hồ như hắn muốn dùng ánh mắt đó để xé nát cơ thể nàng!

Thông qua di động, rõ ràng giọng nói của Nhậm Thiên Nhã đã truyền thẳng vào tai Niệm Kiều. Cô cười nhẹ nhàng, điện thoại trong tay cũng rơi xuống.

Cố Hành Sâm, nếu như cô nói cho anh biết, hiện tại cô đang ở ngã tư đường cách nhà mấy trăm mét, liệu anh có trở về lo lắng cho cô?

Có lẽ là có, mà có lẽ không biết…

Nhưng trong lòng cô, đáp án giờ cũng đã không còn quan trọng nữa rồi….

Ở trong chuyện tình cảm này, chuyện cô yêu anh, cô dũng cảm biết bao nhiêu, còn anh lại có biết bao nhiêu là tàn nhẫn!

Còn nhớ rõ lúc sáng tỉnh dậy, cô rõ ràng nghe được hắn nói điện thoại, có phải Nhậm Thiên Nhã gọi điện tới cho hắn, có phải là cô ấy gọi hắn đến hôn lễ không?

Đúng vậy! Nhất định là vậy!

Cố Hành Sâm, tối hôm qua, khi hai chúng ta liều chết dây dưa, anh có phải cũng phát hiện ra cô đang sốt hay không? Vậy mà, anh nỡ lòng mang theo tình cảm của cô mà tham gia hôn lễ ngày hôm nay sao?

Cô không biết bản thân đã nằm mơ, hay thực sự là cô có nghe thấy anh nói bên tai mình: Cố Niệm Kiều! Anh hận cô! Là cô đã kéo anh xuống địa ngục! Cả đời này, anh cũng hận cô!

Cô hi vọng tất cả chỉ là giấc mộng, nhưng bản thân cô đã không thể phân biệt rõ cảnh nào là thưc, cảnh nào là mơ được nữa rồi…

Cô cứ thê mà đón nhận, trầm mình trong cái tình cảm mập mờ nửa thật nửa giả, nửa xa nửa gần của anh!

Cố Hành Sâm, chúc anh --- hạnh phúc!

Niệm Kiều chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng cũng trong giây phút ấy, cô như nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, từ chiếc xe hơi màu đen đằng xa đi xuống, như đang nổi điên chạy về hướng bản thân, là anh ấy sao?

“Niệm Kiều---“

Là anh ấy đang gọi mình sao? Uhm…Nhưng đối với Cố Hành Sâm, cô thích được nghe anh gọi cô là nhóc con, hai năm về trước, tại nơi này, có người đã gọi cô như thế!

“Niệm Kiều, tỉnh lại, mau tỉnh lại, đừng ngủ!”

Bên tai cô vang lên âm thanh gấp gáp, trong giọng nói của anh lộ ra vẻ hoảng sợ, anh đang sợ cô chết sao?

Nhưng khi Niệm Kiều cẩn thận nghe thì phát hiện âm thanh này có chút xa lạ, rõ ràng không giống giọng nói của anh, vậy rốt cuộc là ai? Là ai đang ghé tai cô gọi cô tỉnh lại, là ai gọi không cho cô được ngủ?

Mặc dù âm thanh có chút xa lạ, nhưng sao Niệm Kiều lại cảm nhận được hơi thở có phần quen thuộc của người này!

Cố gắng tìm kiếm cảm giác quen thuộc của người này trong kí ức, nhưng bởi vì toàn thân truyền lên một trận đau đớn, cùng với cảm giác đầu óc muốn nổ tung, cô cuối cùng cứ như vậy hôn mê bất tỉnh.

Để mặc cho người đó ôm mình, khóe môi cô nhếch lên tia cười yếu ớt. Trước khi bản thân mất đi toàn bộ ý thức, tận sâu trong đáy lòng Niệm Kiều an tâm cho rằng người này sẽ không gây tổn thương cho cô!

“Nói đi, cô muốn như thế nào? Tôi đều có thể đáp ứng yêu cầu của cô!” Cố Hành Sâm giờ phút này đã không còn kiên nhẫn được nữa, trong đầu hắn giờ chỉ toàn âm thanh yếu ớt khi nãy của Niệm Kiều!

Hắn hận bản thân không thể phân thân được mặc dù cảm giác có chuyện gì đó đã xảy ra với cô!

“Em muốn anh ngay bây giờ gọi điện yêu cầu cảnh sát thả ba ra, sau đó anh phải cùng em đi đăng ký kết hôn!”

“Được!” Cố Hành Sâm ngay lập tức, không chút do dự gọi điện thoại phân phó một lát, sau đó nói với Nhậm Thiên Nhã: “Chuyện của ba cô đã lo xong!”

“Anh không có gạt em?” Nhậm Thiên Nhã cơ bản không tin Cố Hành Sâm tự nhiên nghe theo yêu cầu của cô?

Cố Hành Sâm cười lạnh, đi về phía cô buông câu chủi tục: “ TMD, cô rốt cuộc muốn như thấ nào nữa? Không phải nói là cùng đi đăng ký kết hôn sao? Tôi sẽ khiến cô toại nguyện!”

Nhậm Thiên Nhã sợ hãi la to: “ A…. Cố hành Sâm, anh đừng tới đây! Anh đừng có tới đây!”

Cô không nghĩ rằng Cố Hành Sâm không quản sự sống chết của ba Cố, một mực xông thẳng tới nơi cô đứng, chỉ biết trơ mắt kinh hãi, luống cuống nhìn hắn chạy thẳng đén trước mặt mình.

Ngay sau đó, cả người cô cùng Cố Bá Ngôn bị hắn lôi thẳng vào bên trong, rồi bản thân hung hăng bị ném xuống đất!

Thần sắc Cố Hành Sâm tràn đầy sát khí, hắn vặn cổ cô quát:” Muốn chết đến thế sao?”

An Hi Nghiêu cùng An Manh Manh lập tức tiến lên, người sau chạy đi xem tình hình của Cố Bá Ngôn, kẻ trước thì kéo Cố Hành Sâm: “ A Sâm, tỉnh táo lại một chút, đi xem ba cậu đã!”

Ánh mắt Cố hành Sâm lạnh lẽo quét qua khuôn mặt của Nhậm Thiên Nhã, chậm rãi thu tay về, xoay người đi xem tình hình của Cố bá Ngôn.

“Tiểu Nhã, cần gì phải làm loạn thành như vậy chứ?” An Hi Nghiêu ngồi xuống, lắc đàu không hiểu hỏi cô.

Trong lòng Cố Hành Sâm sớm đã không còn có cô, tại sao cô còn làm ra nhiều chuyện mờ ám sau lưng để cố ép hắn, lấy cái chết uy hiếp hắn, khiến cho hắn thực sự phải đoạn tuyệt với cô như vậy!

Nhậm Thiên Nhã nở nụ cười thê thảm, cáu kỉnh quay sang hỏi An Hi Nghiêu: “ Em cũng chỉ vì yêu anh ấy, ban đàu, hông phải anh ấy nói muốn kết hôn với em sao? Hiện tại, là em đồng ý gả cho anh ấy, tại sao anh ấy lại không cần em? Chẳng lẽ là bởi vì con đê tiện Cố Niệm Kiều kia sao? Chẳng lẽ anh ấy không biết làm như thế là họ đang loạn luân sao?”

`An Hi Nghiêu lắc đầu, đến tân lúc này mà bản thân cô ấy vẫn chưa hiểu tại vì sao Cố Hành Sâm lại đối xử với cô ấy như vây.

Không phải bởi vì Cố Niệm Kiều kia, cho dù là người khác thì Cố hành Sâm cũng sẽ vẫn làm như thế, chỉ vì, cô- Nhậm Thiên Nhã- đã động vào người của hắn, bởi vì cô là người ác độc, trong lòng mang nhiều mưu nhiều kế, đã khiêu khích đến ranh giới chịu đựng cuối cùng của hắn.

An Hi Ngiêu quay đầu nhìn Cố Hành Sâm, phát hiện ra hắn sau khi nhận một cuộc điện thoại liền đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích như hóa đá.

An Manh Manh cũng nhìn hắn, rõ ràng vừa rồi còn bình thường, tại sao nhận xong điện thoại lại thành ra như vậy?

Nhậm Thiên Nhã cũng nghi hoặc nhìn sang biểu hiện của Cố Hành Sâm

“Hi Nghiêu….Cậu…Cậu giúp mình để ý đến cha…”

Nói xong, Cơ hồ giống như một cơn gió, Cố hành Sâm cứ như vậy thoáng cái biến mất trước mắt họ!

“Chuyện gì vậy?” An Hi Ngiêu hỏi Manh Manh.

Người sau cau mày, ngẩn người, đột nhiên giống như suy nghĩ ra cái gì, kêu to: “ Trời! Vừa rồi có người gọi điện thoại tới, báo Niệm Kiều gặp tai nạn!”

“Cái gì?” An Hi Nghiêu hiển nhiên cũng vô cùng sửng sốt, Cố Niệm Kiều xảy ra tai nạn? Như vây, vừa rồi cô ấy gọi điện nói muốn Cố Hành Sâm trở về…

Cảm giác sống lưng như có trận gió lạnh lùa qua, cả người An Hi Nghiêu run lên, ngay bản thân có cảm giác này, hắn cũng có thể hiểu được cảm giác của Cố hành Sâm khi nãy…

Quản lý khách sạn đoán được Cố Hành Sâm chắc đã xuống dưới lầu, liền vội vã đem một nhóm nhân viên an ninh chạy lên trên. Tần quản gia cũng đến, nhìn thấy bộ dạng hôn mê của Cố Bá Ngôn, lập tức chạy tới,: “Lão gia, ngài làm sao vây?”

“Anh, chúng ta cũng mau đi xem tình hình thế nào đi!” An Manh Manh thấy đã có người trông nom Cố Bá Ngôn, liền vội vã lôi hi Nghiêu chạy xuống lầu.

Gật đàu một cái với quản lý khách san, An Hi Nghiêu nói: “Lập tức đưa Cố lão gia đến bệnh viện!”

Hai người vừa xuống lâu, kịp lúc xe của Cố Hành Sâm lao tới trước mặt!

“Anh, anh chạy chậm một chút đi, em…Em buồn nôn!” Trên xe, mặt mày An Manh Manh ngày càng trắng bệch.

Với tốc độ này, nếu không phải vì vội vàng đi tới hiện trường tai nạn, đánh chết, An Manh Manh cũng không nghĩ cô dám leo lên ngồi ở chiếc xe này. Đúng là dọa chết người mà!

An Hi Nghiêu liếc nhìn cô một cái, ngay sau đó bĩu bĩu môi, ý bảo cô nhìn về phía trước. An Manh Manh vừa liếc mắt nhìn sang, vội vàng nhắm chặt hai mắt kêu to: “A……!”

Xoa xoa lỗ tai, An Hi Nghiêu cau mày nhìn nàng: “Nhỏ giọng một chút! Người bên ngoài không biết lại tưởng trong xe chúng ta đang giở trò gì đây!”

Hồn vía An Manh Manh đều bị hù dọa hốt hoảng, vậy mà người bên cạnh vẫn còn tâm trí đùa đau cợt cợt, cô vừa mở miệng nói, lại phát hiện giọng mình vẫn còn run run: “ Anh, anh ấy, anh ấy không phải bị điên rồi chứ? Vừa rồi là đèn đỏ nha, nhiều xe như vậy, vậy mà anh ấy ngang nhiên phi xe đi thẳng như thế….”

Một màn vừa rồi khiến cả người An Manh Manh sợ đến toát cả mồ hôi lạnh. Rõ ràng là đèn đỏ phía trước, vậy mà Cố Hành Sâm ngang nhiên không giảm tốc đọ, phi xe đi thẳng, khiến một loạt xe cộ phía trước khiếp vía, rối rít hãm phanh để tránh tai nạn. Tiếng thắng xe chói tai cứ một chặp lại vang lên liên tiếp.

Qua mấy giây hoàn hồn, chủ xe tức giận mắng to, nhưng cơ bản không làm được gì khi bản thân Cố Hành Sâm đã sớm rời khỏi hiện trường đến vài trăm mét.

“Cậu ấy không bị điên mới lạ đó!” An Hi Nghiêu nhún nhún vai nói. Cố Hành Sâm, cuối cùng thì cậu cũng đã hiểu ró tình cảm của bản thân rồi.

Hai năm trước, quả nhiên, cậu đã động lòng với cô bé ấy rồi.

Rõ ràng động lòng mà bản thân lại không phát hiện ra, lại không chịu tự thừa nhận.

Tại thời điểm biết tin Niệm Kiều tai nạn, An Hi Nghiêu cùng An Manh Manh đều có thể cảm thấy dáng vẻ cứng ngắc như được tạc của Cố Hành Sâm.

An Hi Nghiêu sau khi hỏi thăm cảnh sát giao thông, đại khái đã có thể nắm được tình hình xảy ra, nhẹ nhàng đi tới bên Cố Hành Sâm, nhỏ giọng an ủi hắn: “ Chưa tìm được người, tức là vẫn còn hi vọng!”

Cố Hành Sâm mím chặt môi, bên tai lại vang lên âm thanh của Niêm Kiều.

- - -

Cố Hành Sâm, chú trở về xem tôi có khỏe không , có được hay không?

Cố Hành Sâm, đừng kết hôn với cô ấy, trở về có được không?

Đáng chết! Không phải đã bảo cô đừng có chạy lung tung rồi hay sao? Tại sao lại xảy ra tai nạn giao thông cơ chứ? Tại sao lại không thấy người đâu? Vậy mà trong điện thoại còn dám nói dối hắn! Lừa hắn thê thảm như thế này!

Nhóc con, em tại sao lại không nghe lời như thế…

“Nhị thiếu gia, đây là đia điểm nhặt được điện thoại, chúng tôi gọi cho cậu cũng là từ số điện thoại trong này.” Vị cảnh sát giao thông đi tới, đưa cho hắn một chiếc điện thoại còn dính đầy vết máu.

Thực ra ông cũng đã sớm muốn tới chỗ hắn, nhưng toàn thân Cố Hành Sâm như tỏa ra sát khí nặng nề, khiến ông không dám lại gần.

Hiện tại, khi An Hi Nghiêu cùng An Manh Manh đi đến, ông mới dám cẩn thận từng li từng tý lại gần đưa ra chiếc điện thoại.

Ánh mắt lạnh lẽo của Cố Hành Sâm dừng lại ở chiếc điện thoại di động, tay run run cầm lấy!

Lần đầu tiên, An Hi Nghiêu nhìn thấy dáng vẻ mất hết sự trầm trầm ổn ổn, trấn định bình thường của Cố Hành Sâm, giờ phút này, liệu hẵn có nhận ra chính cái dáng vẻ hoảng sợ này là của mình hay không?

Cố Hành Sâm mở máy kiểm tra lịch sử cuộc gọi, hai cuội gọi cuối cùng đều là gọi cho hắn, xem thời gian, một cuộc là của Niệm Kiều gọi cho hắn, một cuộc là từ vị cảnh sát giao thông kia!

Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, thấy thân thể Cố Hành Sâm nhẹ chao, An Hi Nghiêu đưa tay đỡ hắn, lo âu hỏi hắn: “A Sâm, không sao chứ?”

Cố Hành Sâm khẽ đưa tay, âm thanh ảo não: “Không sao…”

An Hi Nghiêu sắc mặt đạm nhìn hắn từng bước từng bước đi về hướng xe hơi.

An Manh Manh cũng ngẩn người, thật lâu sau mới phản ứng, vội vã nắm tay vị cảnh sát giao thông kia hỏi: “Niệm kiều đâu? Niệm Kiều có sao không? Tại sao chỉ thấy máu mà không thấy người đâu?”

Xa xa, một vũng máu loang lổ, An Manh Manh chỉ liếc mắt một cái cũng không dám nhìn lần thứ hai.

Manh Manh không dám tưởng tượng, máu chảy nhiều như vậy, đều là máu của Niệm Kiều, vậy Niệm Kiều, cô ấy không biết…

Vị cảnh sát giao thông khó xử nhìn hai người: “ Thông qua hiện trường vụ án, chúng tôi chỉ thấy một tài xế xe tải đã bị tử vong, một tài xế xe taxi trọng thương đang hôn mê, ngoài chiếc điện thoại kia ra, thì không còn thấy người nào khác.

“Cái…cái gì?” Nhìn An Manh Manh giật mình loạng choạng không vững lui về phía sau một bước, An Hi Nghiêu vội vàng đưa tay ôm lấy cô.

Thực ra những điều này anh đã biết khi hỏi cảnh sát lúc nãy, anh nhìn nền đất nhiều máu như vậy vẫn không nghĩ ra Niệm Kiều bị thương nghiêm trọng như vậy nhưng sao không thấy người đâu?

Chẳng lẽ---

Có người đã đưa cô ấy đi?

Ý nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu An Hi Nghiêu, anh lập tức quay sang nói với vị cảnh sát giao thông: “Mấy người đem camera khu vực này đi kiểm tra xem!”

Thái độ hết sức cung kính, vị cảnh sát giao thông gật đầu quay đi.

- - -

Lúc tối, An Hi Nghiêu cùng An Manh Manh đem theo camera quan sát về biệt thự. Dì Trần mở cửa, nhìn thấy hai người, vội vàng kêu lên: “ An tiên sinh, An tiểu thư, Cố tiên sinh ở trong phòng đọc sách, cậu ấy vẫn chưa ăn cơm tối, tôi gõ cửa kêu mà cậu ấy cũng không chịu mở!”

An Hi Nghiêu gật đầu một cái nói: “ Chúng tôi lên xem cậu ấy một chút!”

Nhìn hai người một trước một sau đi lên lầu, bà khẽ thở dài một cái.

Thật ra, bà cũng đáng trách, buổi sang, Cố Hành Sâm trước khi đi có dặn bà để ý đến Niệm Kiều, lúc bà vào thì Niệm Kiều vẫn còn đang ngủ chưa có tỉnh, vậy mà sau khi đi ra ngoài mua ít đồ dùng về, lại không ngờ…

An Hi Nghiêu gõ cửa, Cố Hành Sâm dường như biết rằng anh đến, liền ra mở cửa cho anh.

Sau khi đi vào phòng, cảm giác không khí trong phòng nặng nề, An Manh Manh cũng không dám mở miệng nói chuyện.

An Hi Nghiêu dù sao cũng nhiều năm làm bạn với Hành Sâm nên cũng không quá mức áp lực, đi tới vỗ vai hắn, đưa cho hắn băng quay camera quan sát lúc chiếu, nói: “ Xem cái này thử đi, biết đâu tìm được chút manh mối.”

Chỉ liếc mắt, Cố Hành Sâm liền biết đây là băng quay hiện trường tai nạn, nhận lấy cho vào máy vi tính ngồi xem.

Manh Manh cũng đi tới bên cạnh, nhìn một chút rồi chợt kêu lên một tiếng: “ Trời ơi, là ma sao?”

An Hi Nghiêu hung hăng quay đầu, lườm cô một cái rồi thấp giọng trách: “ Nói linh tinh cái gì thế hả?”

Vẻ mặt An Manh Manh hết sức vô tội: “Em không có nói dỡn mà, dừng…”

Nghe được cô kêu dừng, Cố Hành Sâm cho ngừng lại đoạn băng quay, nhìn cô hỏi: “ Em phát hiện ra cái gì à?”

Manh Manh lại gần computer nhìn một lát, thấp giọng nói: “ Nếu như không phải người chết sống lại như người ta nói, thì người này, em biết.”

An Hi Nghiêu cùng Cố Hành Sâm đồng thời nhìn về phía màn hình máy tính, sau khi Niệm Kiều làm rơi điện thoại di động, từ xa trên một chiếc xe có một bóng người bước xuống , chạy tới bế Niệm Kiều lên.

Một khắc đó, Cố Hành Sâm đột nhiên phát hiện - -

Niệm Kiều dường như đang cười!!!!

Cô ấy biết người đó! Cho nên cô mới có vẻ mặt an tâm như thế!

Nhưng, người đó là ai?

An Manh Manh nhìn lại hai người đang dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, nhắm mắt giải thích: “ Người này, tên là Tần Mộ Bạch.”

Tần Mộ Bạch?

Trong đầu Cố Hành Sâm bỗng đột nhiên nhớ tới lần trước, khi cô đứng trong bồn tắm, kéo tay hắn đặt lên ngực mình, giọng vẫn lẩm bẩm một cái tên---

Thời điểm đó, cô ấy rõ ràng là gọi Tần Mộ Bạch! Tần Mộ Bạch!

“Hai năm trước, sau khi cãi nhau một trận với mẹ kế, Niệm Kiều bị bà đuổi ra khỏi Cố gia, hôm đó cũng đúng ngày mưa to, Niệm Kiều không có chỗ nào để đi, trên người cũng không có tiền, hay mang theo điện thoại di động, lại gặp phải mưa phát sốt, chính Tần Mộ Bạch cứu cô ấy, cho nên…”

“Hai năm trước?” An Hi Nghiêu kinh ngạc kêu lên một tiếng. Thời gian này quả thật quá nhạy cảm, quá đúng lúc đi!

Cố Hành Sâm nhíu chặt mi, hai năm trước? Chẳng lẽ chính là cái lần mình về nước đó ư?

Như vậy, sau khi mình rời khỏi biệt thự, chính Tần Mộ Bạch đem Niệm Kiều đi? Cho nên cô vẫn tưởng là Tần Mộ Bạch cứu cô?

“Em nghĩ, không phải là Niệm Kiều thương anh ta, khi đó lại đúng vào lúc cô ấy cần có sự quan tâm nhất, Tần Mộ Bạch giúp cô ấy, cho nên cô ấy vẫn cảm kích ở trong lòng. Bản thân lại không hiểu tình yêu là gì, cho răng cảm kích là yêu, cho nên hai năm qua, Niệm Kiêu đối với anh ấy hẳn là nhớ mãi không quên…”

Vừa lúc nói xong câu đó, An Manh Manh hoàn toàn không dám nói tiếp khi nhìn tới sắc mặt u ám của Cố Hành Sâm.

Mặc dù cảm thấy rõ ràng sự tức giận của Cố Hành Sâm, An Hi Nghiêu vẫn không khỏi quay sang hỏi Manh Manh: “Cô ấy có đề cập gì tới chuyện của bản thân cùng A Sâm với em không?”

Nhìn An Manh Manh gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, Hi Nghiêu bực mình: “ Tóm lại là có hay là không có đây!”

“Anh, anh bực tức với em làm gì!” An Manh Manh uất ức, cô chỉ sợ nói ra sẽ khiến cho Cố Hành Sâm khó chịu thôi, vậy mà anh trai lại tỏ ra hung hăng với mình.

“Biết cái gì thì cứ nói, em không cần phải để ý gì đâu!” Âm thanh nhàn nhạt của Cố Hành Sâm vang lên.

An Manh Manh cảm giác không rõ được hắn rốt cuộc là không ngại hay đang làm ra vẻ.

Nhưng bởi An Hi Nghiêu vẫn dang trừng trừng nhìn cô, khiến cô chỉ có thể kể ra chi tiết: “Niệm Kiều có nói với em, cô ấy thật ra có thích anh, đúng ra là có yêu anh, em chỉ không biết là chuyện cô ấy yêu anh có liên quan gì với Tần Mộ Bạch hay không thôi!”

“Liên quan đến Tần Mộ Bạch hay không là sao?” Nhíu nhíu long mày, An Hi Nghiêu hỏi cô, tại sao lại có cảm giác giống như có âm mưu gì đó?

Len lén nhìn Cố Hành Sâm mấy lần, chỉ thấy hắn đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ như đi lạc vào thế giới khác, Manh Manh nhẹ giọng nói với Hi Nghiêu: “Anh nhìn qua bóng lưng của Tần Mộ Bạch xem!”

An Hi Nghiêu nhìn cô một cách nghi ngờ, sau đó,tua lại một đoạn video rồi dừng lại tại thời điểm Tần Mộ Bạch ôm cơ thể Niệm Kiều đứng dậy.

Trong nháy mắt, anh cảm thấy bầu không khí xung quanh mình như đông đặc lại.

Không cần nhìn tới sắc mặt của Cố Hành Sâm, anh vẫn có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của hắn.

An Manh Manh hoảng sợ nhìn Cố Hành Sâm, cả người cô sợ tới mức sau lưng toát mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cũng ướt đẫm, chỉ còn biết lấy hết sức lực nuốt nước miếng.

Cô vẫn cho rằng khi An Hi Nghiêu nổi giận đã hết sức ghê gớm rồi, không biết rằng khi nhìn thấy tự Cố Hành Sâm đè nén cơn thịnh nộ của bản thân còn kinh khủng hơn nữa. Cô suýt chút nữa là co giò bỏ chạy.

An Hi Nghiêu vừa nhẹ nhàng kêu một tiếng: “A Sâm…”, cùng đúng lúc Cố Hành Sâm gạt chiếc computer rơi xuống đất,đập “pằng” một tiếng, vỡ tan tành, khiến An Manh Manh hét ầm lên sợ hãi!

Sau đó, dường như bất kể vật gì có thể nằm trong tầm tay của Cố Hành Sâm đều bị hắn gạt phăng xuống đât. An Manh Manh sợ hãi tới mức không dám nói, dám nhìn, chỉ một mực úp mặt vào long ngực của An Hi Nghiêu.

Một lúc lâu sau đó, Cố Hành Sâm hình như phát tiết đã đủ, đứng thở hổn hển, trong ánh mắt lộ ra vẻ hung ác mà trước nay chưa từng thấy qua!

Trong lòng An Hi Nghiêu xẹt qua một tia lo lắng, “A Sâm, chẳng lẽ cậu…”

“Dù có phải lục tung đất trời này thì cũng phải đi tìm cho ra cô ấy!” Cố Hành Sâm chỉ nói một câu, sau đó tức tối đá mạnh cánh cửa phòng sách bỏ đi.

An Manh Manh, cả người có cảm giác mệt lả, ngồi vào giữa ghế, oán trách: “Anh,Hành Sâm - anh ấy tức giận đáng sợ thật, đúng là dọa chết người ta!”

An Hi Nghiêu vừa quay lại nhìn một mảng hỗn độn xung quanh, vừa gõ gõ lên trán của cô, không khỏi bật cười, “Thế này vẫn chưa đáng sợ, em chưa nhìn thấy sự việc kinh khủng thực sự đâu.”

“Vẫn còn có lúc kinh khủng hơn thế này nữa sao?” An Manh Manh trợn tròn hai mắt tưởng tượng, kinh khủng như thế nào đây? Chẳng lẽ là giết người phóng hỏa?

An Hi Nghiêu nhìn cô nói: “Em là cái đứa tò mò, cái gì cũng muốn biết, nếu anh nói cho em biết những chuyện này, chỉ sợ hù chết em, ai bảo em vừa rồi lại nói lung tung!”

An Manh Manh tức tối: “Làm ơn đi! Chẳng phải do hai người bọn anh bảo em nói còn gì, em cũng đâu phải cố ý muốn kích động anh ấy!”

“Thật ra thì kích động một chút cũng tốt, không kích thích, chắc có lẽ mãi mãi cậu ấy cũng không phát hiện ra bản thân cậu ấy sớm đã có tình ý với đứa cháu gái nhỏ của mình. Bỗng nhiên An Hi Nghiêu lại nói như thế.

An Manh Manh kinh ngạc, “Anh, anh nói thực Cố Hành Sâm có tình cảm với Niệm Kiều?”

An Hi Nghiêu không đáp, có tình cảm hay không còn chưa rõ rang hay sao?

Không có tình cảm thì vừa rồi tại sao phải tức giận? Vì cho rằng mình là thế thân của người khác nên không phải đã rất giận dữ hay sao? Cho rằng người Niệm Kiều yêu không phải là mình nên nổi giận đó sao?

Cố Hành Sâm, đợi đến khi cậu hiểu được trái tim của mình thì người kia, cô ấy cũng đã bỏ đi…

“Thật ta thì theo em cảm thấy, Tần Mộ Bạch chưa bao giờ là người mà Niệm Kiều yêu, đối với Tần Mộ Bạch, còn có một nguyên nhân khác khiến cô ấy day dứt khôn nguôi.”

“Nguyên nhân gì?”

An Manh Manh thở dài, “Ban đầu, khi phát hiện Niệm Kiều cùng Tần Mộ Bạch sống cùng với nhau, ông Cố có tìm gặp Tần Mộ Bạch. Anh cũng biết, không phải ai cũng có thể sánh đôi cùng với người họ Cố.”

“Tại sao lúc nãy em không nói điều này?” Rõ ràng An Hi Nghiêu đã bị cô chọc tức. Bây giờ thì xong rồi, Cố Hành Sâm đã hiểu lầm rồi!

“Em cũng muốn nói, nhưng anh ấy nổi giận như vậy, em sợ nên nào còn gan mở miêng cơ chứ!” Vẻ mặt Manh Manh mang chút lo lắng.

Đỡ đỡ trán, An Hi Nghiêu thực sự không biết phải làm sao.

“Anh à, anh nói xem liệu Niệm Kiều có xảy ra chuyện gì hay không?” Nhớ tới dáng vẻ hấp hối của Niệm Kiều nhìn thấy trong đĩa thu, hốc mắt An Manh Manh nhịn không được đỏ cả lên.

Đứa ngốc, vì sao đang sốt cao còn muốn chạy ra ngoài? Vì sao lại để bị xảy ra tai nạ giao thông cơ chứ?

Nhìn thấy những giọt nước mắt tuôn trào của em gái mình khiến An Hi Nghiêu có chút đau lòng, “Được rồi, đừng khóc, không phải em cũng thấy Tần Mộ Bạch rất yêu Niệm Kiều sao? Hắn chắc sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt!”

An Manh Manh gật gật đầu, “Nhưng em vẫn cho rằng người Niệm Kiều yêu chỉ có một mình Cố Hành Sâm!”

“Chuyện của hai người đó chỉ có tự bản thân hai người mới có thể giải quyết được. Việc mà anh lo lúc này chính là khi Hành Sâm tìm thấy đứa cháu gái kia, liệu hắn có trừng trị cô ấy hay không?”

“Vì sao muốn trừng phạt Niệm Kiều? Cô ấy làm sai cái gì cơ chứ? Ai bảo Cố Hành Sâm không nói sự thật cho cô ấy biết, nếu Niệm Kiều biết hôm nay không có tổ chức hôn lễ, cô ấy nhất định sẽ không chạy ra ngoài!”

Ngay lập tức, Manh Manh liền bảo vệ người bạn tốt của mình. Rõ ràng suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ là không giống nhau.

An Hi Nghiêu liền đem sự việc phân tích rõ cho cô thấy, “Anh biết đối với Hành Sâm có một số việc khi chưa chắc chắn chính xác một trăm phần trăm, cậu ấy sẽ không nói ra, cho dù muốn nói cũng sẽ không nói thẳng với cô cháu gái đó. Huống hồ, trong tình trạng cấp bách như ngày hôm qua, cậu ấy có nghĩ cũng không dám nghĩ rằng cô ấy sẽ gặp phải tai nạn giao thông. Em không nhìn thấy cậu ấy rất đau lòng hay sao?”

“Em cũng nhận ra, nhưng hiện giờ lại không biết Niệm Kiều đang ở đâu.”

“Mặc kệ là cô ấy đang ở đâu, chỉ cần một khi Cố Hành Sâm muốn tìm, tự nhiên sẽ có cách tìm ra. Liệu Cố Hành Sâm có đi tìm hay không mới là vấn đề.” Vẻ mặt An Hi Nghiêu bí hiểm pha chút ít tia lo lắng có thể nhìn ra.

“Không phải anh ấy vừa nói dù lên trời xuống biển cũng phải tìm ra Niệm Kiều hay sao?” An Manh Manh hoang mang, như cho rằng chính mình lúc trước nghe lầm.

“Ngốc quá, đấy không phải là nóng giận mà nói ra sao! Trong lúc được Tần Mộ Bạch ôm đi, vẻ mặt tươi cười cô nhóc đó thật sự rất …kỳ quặc.” Nghĩ nghĩ một lát, An Hi Nghiêu vẫn là nói ra cái từ kỳ quặc này.

Thực sự là kỳ quặc, giây phút đó, phải chăng khi nhìn thấy Tần Mộ Bạch, bản thân cô cho rằng đó là Hành Sâm?

- ---

Ba ngày sau, An Hi Nghiêu vừa mở cửa đi vào ngôi biệt thự, do chưa bật đèn, liền đá chân vào vỏ chai rượu dưới đất.

Vừa bật công tắc, bên trong nhanh chóng sáng choang.

Theo bản năng, người ngồi trên ghế sô pha đưa tay che khuất hai mắt của mình, hơn nửa ngày mới thích ứng được nguồn ánh sáng đột nhiên xuất hiện. Giương mắt nhìn người trước mặt, hắn nói: “Sao cậu lại tới đây?”

“Hành Sâm, tại sao bộ dạng cậu lại biến thành như thế này? Mọi người trong nhà sắp phát điên vì không tìm thấy cậu đấy!”

An Hi Nghiêu không khỏi nhíu mày nhìn người ngồi trên sô pha.

Quần áo trên người đã vài ngày không thay, tóc tai bù xù, râu mọc lún phún quanh cằm, nhìn hết sức lôi thôi, lếch thếch.

Thấy hắn không nói câu nào, An Hi Nghiêu tức giận đẩy hắn một cái, “Nhìn cậu xem, nếu không muốn sống thì chết quách đi!”

Cố Hành Sâm cười nhạo một tiếng, nhắm mắt tựa lưng vào ghế, “Vất vả cho cậu rồi!”

“A, cậu vẫn còn có tâm trạng đùa giỡn với mình? Nếu đã không muốn chết, tại sao không đi tìm cô ấy?” An Hi Nghiêu ngồi xuống với tay lấy một chai bia bên cạnh hắn, trực tiếp dùng răng cạy nắp chai rồi đứng dậy ngửa cổ tu một hơi.

Lông mày Cố Hành Sâm hơi nhíu lại nhưng không biết đang nghĩ gì, giọng nói như phảng phất men say, “Sao phải đi tìm? Cô ấy nếu muốn tự nhiên sẽ xuất hiện.”

Phản bác lại với quan điểm của Cố Hành Sâm, An Hi Nghiêu nói: “Hành Sâm, từ trước đến nay, cô bé ấy đều là người chủ động, cậu đã bao giờ nói với cô ấy tình cảm của bản thân đối với cô bé đó chưa? Hiện tại, sự có mặt của Tần Mộ Bạch không biết chừng thực sự khiến cô bé ấy thay đổi tình cảm.”

“Vậy thì cứ để cô ấy thay đổi đi, mình cũng không cần.” Cố Hành Sâm lập tức lên tiếng như sợ chỉ cần chậm một giây mọi tâm tư của mình sẽ bị bóc trần ra hết.

An Hi Nghiêu dường như cũng cảm thấy hộc máu vì bị hắn chọc tức. Người này đúng là chết đến nơi vẫn còn nói cứng, ngay cả cụm từ “Khẩu thị tâm phi” (nghĩ một đằng, nối một nẻo) cũng không đủ để miêu tả chính xác về hắn.

“A Sâm, vì sao cậu không nói với cô bé, hai năm trước, thực ra cậu mới chính là người cứu cô ấy?”

Cố Hành Sâm vừa xoa xoa thái dương, vừa nghiêng đâu nhìn anh nói: “Nói ra thì sao? Nói ra thì có thể thay đổi mối quan hệ của hai người bọn mình sao? Chung quy thì vẫn là chú cháu…”

An Hi Nghiêu ngượng ngùng không nói nữa. Cậu ấy nói cũng phải, rốt cuộc hai người họ vốn là chú cháu, cho dù như thế nào cũng không thể thay đổi được sự thực họ vẫn có chung quan hệ huyết thống.

“Cậu vì hận hay vì muốn tác thành mà không muốn đi tìm cô bé ấy?” Cậu đột nhiên híp mắt nhìn Cố Hành Sâm hỏi.

Chỉ thấy người bị hỏi khẽ cười một tiếng, dùng ngón trỏ thon dài của mình chỉ chỉ vào ngực trái, lạnh nhạt nói: “Chỗ này đã từng có hai lần rung động, nhưng lần sau so với lần đầu còn đau đớn hơn.”

“Nhưng mà A Sâm…, cũng không thể đem nỗi đau đớn của cậu đổ lên cô bé ấy, cô bé không biết…”

“Đừng nói nữa.” Cố Hành Sâm ngắt ngang lời của cậu, cầm chai bia tu ừng ực xong, lập tức ném vỏ chai xuống đất, quay người đi lên lầu.

An Hi Nghiêu chỉ biết thở dài. Mục đích đến đây của An Hi Nghiêu là xem Cố Hành Sâm còn sống hay đã chết, bây giờ cảm thấy mặc dù tâm trạng hắn không thoải mái nhưng ít nhất bản thân hắn cũng sẽ không làm điều gì ngu ngốc.

Hắn là nhị thiếu Cố gia, hắn là Cố Hành Sâm, hắn sẽ không gục ngã, cho dù một lần nữa bị tổn thương, hắn chỉ cần tỏ ra lạnh nhạt, thờ ơ để bảo vệ chính bản thân mình!

Thời gian sau đó, Cố Hành Sâm không hề có chút suy sụp. Cố Bá Ngôn bị hắn đưa sang Mĩ điều trị, bệnh tình cũng dần dần tốt hơn. Vốn cho rằng ông cũng không thể sống quá ba tháng, nhưng thực tế sau ba tháng, ông vẫn sống tốt.

Khi biết tin Niệm Kiều gặp tai nạ giao thông,mặc dù Cố Bá Ngôn hết sức đau lòng, nhưng cũng không biết làm như thế nào, chỉ có điều, cơ thể ông dường như già hơn đi rất nhiều so với lúc trước.

Bởi vì, Cố Hành Sâm đã lừa ông, lừa ông rằng Niệm Kiều đã chết!

Về phần Nhậm Thiên Nhã, từ sau lần ầm ỹ đòi tự sát không thành cũng không còn thấy cô xuất hiện nữa. Nhưng Cố Hành Sâm vẫn có thể biết được cô đang ở nơi nào. Dù sao trên đời này, chắc chắn chỉ có đất nước Ý là nơi có thể chứa cô vô điều kiện.

Sau khi trải qua sự việc này, Liễu Nhữ Mi cũng không còn tỏ ra ương ngạnh hay kiêu ngạo như trước. Hơn nữa, vì Cố Bá Ngôn đã đi Mỹ, Niệm Kiều cũng không còn nên trước mặt Cố Hành Sâm, ả chắc chắn không dám làm bừa!

Thời gian lặng lẽ trôi qua, hôm ấy, từ phòng Cố Hành Diên đi ra, nhìn thấy thần sắc Cố Hành Sâm hết sức bất thường, Liễu Nhữ Mi không nhị được hỏi một câu: “A Sâm, chú làm sao vây?”

Cố Hành Sâm trực tiếp đi lướt qua người ả trở về phòng, giống như không hề nghe thấy câu hỏi đó.

Liễu Nhữ Mi nhìn theo bóng lưng của hắn, càng có cảm giác hoang mang ở trong lòng, liền đẩy cửa phòng Cố Hành Diên nhìn vào, tất cả mọi thứ rõ ràng…vẫn như bình thường!

Nhưng ả không hiểu tại sao lại cảm thấy có chút tức giận khi nhìn tới căn phòng này!

Ba năm sau, tháng tư - mùa hoa nở.

Mặc trên mình một chiếc váy liền màu vàng nhạt chất liệu tơ tằm, Vạn Thiên Sủng bước nhanh qua ngã tư đường, như muốn cố hết sức bỏ rơi người phía sau.

Cuống quýt chạy đuổi theo sau, An Hi Nghiêu giữ chặt lấy cổ tay cô, không còn cách nào khác đành lên tiếng: “Sủng Nhi, đừng làm ầm ĩ nữa mà, trở về cùng anh đi!”

“Buông tay!” Vạn Thiên Sủng gạt tay cậu, quay đầu trừng mắt nhìn hắn, “Anh là ai? Tôi là gì mà phải trở về với anh? Chúng ta không quen, ok?”

An Hi Nghiêu cảm giác hết sức đau đầu, giơ tay đầu hàng, “ Được rồi, được rồi, là anh sai rồi, anh không nên trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài (trêu chọc con gái), nhưng Sủng nhi à, anh cũng đã hứa sẽ sửa đổi rồi mà, em còn muốn anh phải như thế nào nữa đây?”

Vạn Thiên Sủng cười lạnh, “Anh sẽ sửa đổi? Việc ngày nào cũng ở quán ăn đêm chính là thay đổi sao? Không phải là ở bên ngoài làm bụng người phụ nữ khác to ra sao? Sau đó, người khác vác cái bụng chửa đến chỉ vào mũi tôi mắng tôi là đồ không biết xấu hổ, anh vẫn còn nói giúp cô ta? An đại thiếu gia, Vạn Thiên Sủng tôi

Mặc dù tôi là người theo đuổi anh nhiều năm rồi, nhưng bây giờ, tôi nói cho anh biết, tôi không còn thích anh nữa, tôi không cần anh, anh đã hiểu chưa?”

Sắc mặt An Hi Nghiêu trầm xuống, giọng nói hết sức lạnh lẽo, “Lặp lại lần nữa!”

Nói thì đã nói rồi, anh nghĩ rằng tôi sợ anh chắc!

“An đại thiếu gia, chúng ta vui đùa với nhau đủ rồi, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa đâu, anh được tự do rồi, giờ anh muốn làm cho ai to bụng cũng đều có thể, tôi nói như vây, anh hiểu rõ chưa?”

“Muốn cho ai mang bầu cũng đều có thể được sao?” Híp mát lại nhìn cô, giọng trầm thấp của An Hi Nghiêu vang lên.

Đang trong lúc tức giận, Vạn Thiên Sủng không nghĩ ngợi liền đáp: “Đúng vây, đều tùy anh!”

Ngay giây sau, cả người cô bị gói gọn trong lòng An Hi Nghiêu, trên đỉnh đầu còn vang lên âm thanh trêu chọc, “lúc này anh muốn làm bụng em to ra, có thể không?”

Vạn Thiên Sủng phát điên, sống chết đẩy anh ra, nhưng An Hi Nghiêu sống chết không buông tay, anh thật vất vả mới tìm được cô, có bị điên anh mói thả cô chạy thoát!

“Cố Hành Sâm?” Miệng Vạn Thiên Sủng đột nhiên lẩm bẩm, mang theo vẻ ngạc nhiên nhìn người ở phía xa.

“Sủng nhi, đừng dùng mãi chiêu này như thế, em đổi chiêu khác đi.” An Hi Nghiêu mím môi nói. Lần trước, cô trốn thoát được là vì cô dùng chiêu này lừa anh.

Vạn Thiên Sủng lắc đầu, “Cố Hành Sâm thật mà, tại sao anh ấy lại có mặt ở đây? Người phụ nữ bên cạnh anh ấy là ai vậy?”

Thấy cô có vẻ không giống như đang đùa, An Hi Nghiêu quay đầu lại nhìn. Anh cũng thấy ngạc nhiên, bóng lung của người đàn ông kia thực sự rất giống Cố Hành Sâm, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quay về hướng này, anh phát hiện ra đó lại là người khác!

Đột nhiên, An Hi Nghiêu như bị sét đánh trúng, ngơ ngác nhìn hai người cách đó không xa, miệng lắp bắp sáu chữ: “Tần Mộ Bạch…. Cháu gái nhỏ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.