Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 85: Ăn dấm của con trai…(1)



Niệm Kiều biết hắn sẽ thật sự không làm như vậy đối vơi mình, nhẹ nhàng cầm tay người nào đó, mắt đẹp nhìn hắn càng nhìn càng thấy tốt.

Cố Hành Sâm động tác dừng lại, ngước mắt chống lại tầm mắt của cô.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau mấy giây, hắn thua trận, đưa tay nhét cô vào trong ngực, tức giận nói: "ở trong lòng em, con trai phải xếp thứ hai!"

Niệm Kiều nhỏ giọng nở nụ cười, tật ra thì hắn muốn nói trong lòng hắn hắn muốn xếp thứ nhất thôi.

Cô cũng thói quen, dù sao cái gì nói từ trong miệng hắn ra cũng biến vị, ai bảo hắn buồn bả như vậy rồi !

"A, con cũng là con anh, làm sao anh lại có thể ghen với con hử?" Niệm Kiều dỗ hắn như dỗ dành con trai, giọng nói hảo được không được.

Quả nhiên Cố Hành Sâm một bộ muốn ăn , ôm hông của cô không buông tay, "Rốt cuộc chịu nói con là con của anh rồi."

Niệm Kiều liếc mắt, cô khi nào phủ nhận qua?

Hơn nữa, cô chưa từng nghĩ tới phủ nhận, thật sự là Cố Cảnh Niên cùng Cố Hành Sâm dáng dấp quá giống nhau, cô muốn phủ nhận cũng không được!

Huống chi lấy cái tính tình bá đạo, nếu như cô phủ nhận, không chừng hắn sẽ trói Cố Cảnh Niên lại đi xét nhiệm ADN !

"Cố Hành Sâm, em yêu anh »

« ừ, anh biết rõ."

Niệm Kiều giận đến muốn chết, người này không thể nói câu « anh cũng yêu em » được à, lại còn dõng dạc nói hắn đã biết, rất giỏi nha!

Thở phì phò đẩy hắn ra, đi ra ngoài thay quần áo xuống lầu.

Cố Hành Sâm động tác nhanh chóng rửa mặt, sau đó cũng xuống lầu.

Thời điểm lúc hai người quay trở lại chỗ của Cố Bá Ngôn, Cố Cảnh Niên đang đứng ở cửa, ánh mắt mong chờ nhìn xung quanh sang bên này.

Xe còn chưa dừng lại rõ ràng, Niệm Kiều liền đẩy cửa xe ra chạy xuống.

"Niên Niên ——"

Cố Cảnh Niên vừa nghe thấy là giọng của Niệm Kiều ,lập tức đứng dậy chạy như bay tới đây, thân thể nho nhỏ lại có tốc độ như vậy, Cố Hành Sâm thấy phải run như cầy sấy .

Niệm Kiều ngồi xổm người xuống tiếp được hắn, kết quả bởi vì xung lượng của Cố Cảnh Niên quá lớn , thiếu chút nữa cô ôm hắn ngã về phía sau, thật may là Cố Hành Sâm đi tới đỡ được hai người.

Ôm con đứng lên, Niệm Kiều đau lòng nhìn tới khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tủi thân trước mặt, dụ dỗ hắn: "Niệm Niệm? Có sinh tức giân với mẹ hay không? Mẹ trở lại rồi à ."

Cố Cảnh Niên hừ một tiếng, không hứng thú để ý tới cô, nhưng đôi tay nhỏ bé kia, rõ ràng còn bám lên cổ Niệm Kiều.

"Niên Niên, thật sự tức giận với mẹ à?" Niệm Kiều cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn, quan sát sắc mặt của hắn.

Cố Cảnh Niên cuối cùng cũng quay đầu lại, vẫn là dáng vẻ hết sức bất mãn, "Mẹ, người cùng bác tối qua đi đâu? Tại sao trễ như vậy mới trở về?"

Mặt Niệm Kiều trong nháy mắt phát bạo hồng, mặc dù biết con không hiểu chuyện, sẽ không tưởng tượng lệch lạc, nhưng cô vẫn chính là đỏ mặt!

Cố Hành Sâm ho nhẹ một tiếng xoay tầm mắt, cũng có vẻ có chút mất tự nhiên.

Nói đến Cố Bá Ngôn lúc này ngồi trên xe lăn được quản gia đẩy ra, thấy ba người ở cửa nhất thời nở nụ cười, "A Sâm, Niệm Kiều."

Cố Hành Sâm hướng hắn gật đầu, cung kính gọi một tiếng: "Cha."

Niệm Kiều cũng gọi hắn, "Ông nội, tối hôm qua làm phiền tới người, Niên Niên chưa có gây cho người phiền phức gì chứ?"

Cố Bá Ngôn vui mừng đến không tả, "Nào có, đứa nhỏ này thật biết điều, là một thứ quả vui vẻ, ta rất lâu không có vui vẻ như vậy rồi."

Niệm Kiều tán thưởng nhìn Cố Cảnh Niên một cái, lại gần bên lỗ tai hắn nói: "Niên Niên ngoan như vậy, đợi mẹ lát nữa có phần thưởng cho con!"

Cố Cảnh Niêm vừa nghe nói có phần thưởng, tinh thần lập tức tỉnh táo, "Mẹ, suy nghĩ sẽ thưởng gì ạ?"

Niệm Kiều sửng sốt, cô mới vừa —— thật ra thì chỉ là thuận miệng nói, còn chưa nghĩ ra thưởng cho hắn cái gì !

Bất đắc dĩ, cô đem ánh mắt cầu cứu đưa về phía Cố Hành Sâm, người đằng sau vuốt vuốt trán, hiển nhiên cũng không biết nói gì.

Lúc này, một giọng nói khác chen vào ——

"A Sâm ——"

Giống như ba năm trước đây, thời điểm Cố Hành Sâm nghe được giọng nói này, toàn thân chấn động, nhưng có chút không tin quay đầu tới, thấy người trong mắt, quả nhiên là —— Nhậm Thiên Nhã!

Niệm Kiều tựa như bị kinh sợ quá lớn, con ngươi xanh lại mở to, yên lặng nhìn Nhậm Thiên Nhã hướng bên này đi tới.

Sau lưng Nhậm Thiên Nhã, còn một người đi theo, chính là Nam Cung Trần.

Cố Hành Sâm rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, cau mày nhìn về phía Nam Cung Trần, dùng ánh mắt hỏi hắn Nhậm Thiên Nhã tại sao lại xuất hiện ở nơi này.

Nam Cung Trần nhìn hắn có chút khó xử, rõ ràng muốn nói lại thôi.

Cố Bá Ngôn thấy Nhậm Thiên Nhã, lúc này liền trở mặt, "Cái người phụ nữ ác độc này! Lại còn dám xuất hiện, quản gia, cho người đuổi cô ta đi!"

Nhậm Thiên Nhã đã sớm đoán được tới nơi này sẽ là cảnh tượng như vậy, cô lập tức tiến lên, hướng về phía Cố Bá Ngôn nói: "Bác Cố, thật xin lỗi, ba năm trước đây là cháu bị ma quỷ ám ảnh, cháu hôm nay tới là muốn nói lời xin lỗi, muốn cầu xin bác tha thứ cho cháu!”

Cố Bá Ngôn mặt lạnh hừ một tiếng, "Cầu xin ta tha thứ? Cô nghĩ cũng đừng có nghĩ! Trừ phi cô chết, nếu không ta sẽ không tha thứ cho cô!"

Ba năm trước đây sự tình hắn chỉ nhớ mình bị Nhậm Thiên nhã đánh ngất xỉu mang đi, sau đó mọi chuyện hắn đều không nhớ, nhưng là sau lại do quản gia trong miệng vẫn biết một chút, cho nên hiện tại hắn đối với Nhậm Thiên nhã không có một tia tình cảm tốt!

"Bác Cố, cầu xin bác tha thứ cho cháu, cháu đã hiểu rõ sai lầm rồi, van xin bác!"

Nói xong, Nhậm Thiên nhã trước mặt mọi người cư nhiên quỳ xuống, những người còn lại sợ hết hồn.

Nam Cung Trần nhìn không nổi, tiến lên lôi cô ta đứng dậy, hướng về phía Cố Bá Ngôn nói: "Bác ạ, cháu là bạn của Arthur , ba năm nay tiểu Nhã đều ở tại nhà cháu, cô ấy thật sự đã hiểu chuyện, lần này trở về cầu xin sự tha thứ của mọi người, cũng là ước chừng dung dung khí rất lớn, xin bác không nên như vậy."

Cố Bá Ngôn đối với chuyện tình bên kia của Cố Hành Sâm đại khái là cũng chưa hiểu rõ, mà Nam Cung Trần này hắn cũng chưa từng thấy qua, nghe lời của hắn, không khỏi nhìn về phía Cố Hành Sâm.

Cố Hành Sâm đi tới, vẻ mặt phức tạp nhìn Nam Cung Trần, sau đó nói: "Đã đến như vậy rồi, hay là vào nhà trước đã."

Nói xong, hắn đi tới ôm đầu vai Niệm Kiều mang hướng vào trong nhà, từ đầu đến cuối cũng không nhìn lại Nhậm Thiên nhã một cái.

Sau khi Cố Hành Sâm cùng mẹ con Niêm Kiều đi vào, Cố Bá Ngôn cũng gọi quản gia tới đẩy mình vào, không nhìn tới hai người ngoài kia.

"Vào đi thôi, A Sâm không phải người hẹp hòi." Nam Cung Trần trấn an người bên cạnh, dắt tay của cô đi vào nhà.

Hắn đi ở phía trước, căn bản không nhìn đến mặt người ở phía sau vẻ mặt âm hiểm thế nào.

Cố Hành Sâm, anh biết tôi trở lại đây sau ba năm thế nào không?

Bây giờ anh cùng Cố Niệm Kiều ở cạnh nhau, lại có them phần đứa con, nhưng là anh cho rằng, tôi sẽ nhường các người sống tốt sao?

Vừa vào nhà, cô ta lập tức lại giả bộ làm ra một vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, trong mắt còn hiện lên một tầng nước mắt, nhìn Cố Bá Ngôn nói, sau đó coi chừng được Hành Sâm, cuối cùng còn nhìn Niệm Kiều.

Niệm Kiều bị ánh mắt buồn bã của cô ta nhìn đến lông măng trên người toàn bộ dựng lên, cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với con trai, hai người true qua true lại tay của đối phương.

"A Sâm, chuyện ba năm trước đây em rất xin lỗi, em lúc ấy cũng là bởi vì bị kích thích, chỉ bởi vì em quá yêu anh, ba em lại vừa bị người ta đưa vào ngục giam, cho nên em mới có thể làm như vậy , em. . . . . ."

"Mặc dù ba năm đã qua, nhưng chuyện tôi đưa cha cô vào ngục giam, vẫn như cũ không có thay đổi, cô chịu bỏ qua?" Cố Hành Sâm lạnh lẽo ngắt lời cô ta, ánh mắt sắc bén tựa hồ có thể nhìn thấu nội tâm của người khác!

Nhậm Thiên nhã không có chút nào sửng sốt, đón lấy lời của hắn nói: "Ba em tham ô là sự thật, không phải anh tố giác ra ngoài, ngày sau cũng sẽ bị tra ra được, ba năm nay, không chỉ em, ba em cũng đã suy nghĩ thông suốt, là chính bản thân ông ấy làm sai, ông ấy không trách anh."

Nhậm Thiên nhã trả lời, khiến cho toàn bộ Cố gia ngẩn người.

Cô ta hiểu rõ lí lẽ của người thế này sao? Người bị đưa vào ngục giam chính là cha của cô ta, cô ta có thể nhìn xem qua.

Nếu như giờ phút này cô ta chỉ là ở diễn trò, như vậy đến còn nói đã qua đi, nếu như dễ dàng coi lời cô ta là sự thật, như vậy chỉ có thể nói, người đàn bà này thật sự có đủ vô tình! Cũng đủ ích kỷ!

Cố Hành Sâm mi tâm của khẽ nhíu lên, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Nam Cung Trần, ngay sau đó hỏi: "Nam Cung, ba năm nay cô ta nói ở cùng anh, là sự thật sao?"

Nam Cung Trần liền giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới Cố Hành Sâm sẽ tự hỏi mình như vậy.

Hắn hỏi như thế, liền đại biểu hắn đối với mình đã sinh nghi, hắn không hề mười đủ mười tin tưởng mình nữa!

Nghiêng đầu nhìn người bên cạnh một cái, lại phát hiện cô tuyệt không khẩn trương, tựa hồ là biết mình sẽ giúp cô nói chuyện.

Nam Cung Trần đáy lòng vô cùng khổ sở, nhưng mà trên mặt lại không chút nào biểu hiện ra, chống lại tầm mắt Cố Hành Sâm, nói: "Tiểu Nhã nói thật sự đúng, thời điểm lúc cô ấy đi thăm cha lần trước, tôi có đi cùng "

Cố Hành Sâm mím môi không nói, ánh mắt nhìn Nam Cung Trần trở lên tĩnh mịch, quỷ quyệt, tựa hồ theo dõi lời vừa nói xong của Nam Cung Trần có mấy phần sự thật.

Hồi lâu, hắn khẽ gật đầu một cái, "nếu đã như vậy, tôi sẽ tin anh lần thứ nhất."

Nhậm Thiên nhã kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cố Hành Sâm, nhưng có chút không tin hỏi: "A Sâm, anh tha thứ cho em sao?"

Cố Hành Sâm khôn khéo và cảnh giác, làm sao có thể nhanh như vậy liền tha thứ mình đây? Cô cũng đã chuẩn bị rất nhiều khổ tình để đùa rỡn , cũng còn chưa kịp dùng tới !

Cố Hành Sâm cười nhạo một tiếng, trong giọng nói cũng chứa đầy châm chọc, "Tôi chỉ nói là tin Nam Cung lần thứ nhất, về phần cô, tôi cũng không có nói tin cô!”

Nhậm Thiên nhã trên mặt lúc đỏ lúc trắng, hết sức khó xử.

Cố Bá Ngôn cũng hừ lạnh, "Nơi này không hoan nghênh cô, nếu A Sâm không so đo chuyện tình ba năm trước đây, tôi cũng vậy sẽ không nữa so đo, đi nhanh lên, đừng chờ tôi phải kêu người đuổi các ngươi đi!"

Nhậm Thiên nhã càng khó nhìn hơn, mặc dù chuẩn bị kĩ lưỡng đối với Cố gia, nhưng khi chân chính đối mặt với thời điểm này, cô vẫn cảm thấy vô cùng oán hận!

Khóe mắt chợt sáng lên, bất giác liếc về đứa trẻ trong long Niệm Kiều, đáy lòng nảy sinh ra một cỗ oán hận cực lớn!

Dĩ nhiên Nam Cung Trần hiểu rõ ý của Cố Hành Sâm , hắn có thể nói như vậy, cũng là đã xem qua mặt mũi của hai huynh đệ anh em.

"Vậy chúng ta đi trước." Dứt lời, hắn lôi kéo Nhậm Thiên nhã đi ra cửa.

Nhậm Thiên nhã lúc này cũng đã có kinh nghiệm, ra bộ một cô gái ngoan ngoãn, đi phía sau Nam Cung Trần.

Trên xe, Nam Cung Trần nhìn nụ cười tràn trên môi người phụ nữ, một đôi mày kiếm đẹp thật chặt nhíu lên, "Tiểu Nhã, em này lần trở lại thật sự là hi vọng A Sâm tha thứ em sao?"

Nhậm Thiên nhã không chút nghĩ ngợi trả lời, "Đương nhiên ạ!"

Hắn không tha thứ thứ mình, thì làm sao mình có cơ hội chia rẽ hắn với Niệm Kiều?

Cô trả lời quá khô giòn, Nam Cung Trần không khỏi sinh nghi ngờ, dứt khoát dừng kít xe lại, cả người cũng nghiêng đi , nhìn cô, lần nữa hỏi: "Tiểu Nhã, em nói thật một lời, em lần này trở lại, thật sự chỉ là muốn cầu xin A Sâm tha thứ?"

Nhậm Thiên Nhã trong lòng lộp bộp một tiếng, giương mắt nhìn Nam Cung Trần, trên mặt lập tức hiển hiện ra đáng thương, "Trần, chẳng lẽ anh cũng không tin tưởng em nữa rồi sao? Anh cũng cảm thấy em là người phụ nữ không ra gì?"

Nam Cung Trần chịu nhất là không nổi bộ dáng này, lập tức nói: "Anh dĩ nhiên tin tưởng em, nhưng là tiểu Nhã, em phải đồng ý với anh, không thể gạt anh, cũng không cần lại đi trêu chọc A Sâm, hắn yêu người phụ nữ kia, nếu như em đi làm tổn thương cô ấy, A Sâm đối với em tuyệt đối sẽ không nương tay, em cũng hiểu được tính tình của hắn đấy."

. Nhậm Thiên nhã cười cũng cười không nổi, chống lại con mắt mong chờ của hắn ,cô không hiểu cảm giác ghê tởm mình, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại.

Cố Hành Sâm là người như thế nào , nếu như trước kia cô không hiểu rõ, bây giờ lại có thể không hiểu sao?”

Ba năm trước đây hắn biết cô đi điều tra chuyện của Cố Niệm Kiều và hắn, không tiếc đem cha cô đưa vào ngục giam, ép cô thiếu chút nữa cửa nát nhà tan!

Tất cả họ hang đối với mẹ con cô như tránh còn không kịp, cuối cùng cô không thể không đi Italy nhập vào nhà Nam Cung.

Cũng may người đàn ông này đối với mình, vĩnh viễn là bao dung yêu thương, không chút do dự hãy thu giữ lại mình và mẹ!

Dĩ nhiên, cô cũng không để Nam Cung Trần trắng tay chứa nhận mình, cô đem lần đầu tấm thân xử nữ một lần uống rượu say trao cho Nam Cung Trần!

Cứ như vậy, cô cảm thấy mình cũng không thiếu Nam Cung Trần cái gì, mà Nam Cung Trần cũng bởi vì áy náy, đối với cô càng thêm muốn gì được đó!

Cho nên lần này, mới có thể không nhịn được lời cầu xin của cô mà mang cô tới gặp Cố Hành Sâm.

"Trần, anh hãy yên tâm đi, em sẽ không ở lại mà trêu chọc anh ấy, em chỉ không muốn lưu luyến nhớ những chuyện không tốt ."

Nghe lời cô..., Nam Cung Trần cuối cùng là yên tâm một chút.

Ba năm nay cô quả thật rất khổ cực, Nam Cung Trần yêu thương cô , bởi vì trong lòng yêu, cho nên muốn mang đến hạnh phúc cho cô, chỉ tiếc, cô vẫn không quên được Cố Hành Sâm.

————

Sauk hi Nhậm Thiên Nhã cùng Nam Cung Trẩn rời đi, Cố Bá Ngôn trở về phòng mình ,trong phòng khách lập tức chỉ còn sót ba người.

Cố Hành Sâm cúi đầu nhìn con trai đang chơi trò chơi gì đó vui mừng với người phụ nữ đang cười kia, khóe miệng chứa một tia cười bất đắc dĩ, đi tới.

"Tức giận?" Hắn đoạt lấy tay cô từ trong tay con giữ trong lòng bàn tay, dùng sức ngắt.

Niệm Kiều ngẩng đầu lườm hắn một cái, "Ta tức giân cái gì?"

Dứt lời, cô rút tay mình về, tiếp tục chơi cùng con.

"Bác à, mẹ tức cái gì à? Hai người vừa mới rồi là ai? Dì kia xem ra thật đáng thương, sao lại quỳ xuống với ông nội?"

Cố Hành Sâm sờ đầu con, rối rắm lông mi, "NIên Niên không cần biết, việc làm hiện tại của Niên Niên chính là tìm ông nội đi đánh cờ, mẹ tức giận, hiện tại bác phải dỗ dành mẹ."

Niệm Kiều trừng hắn, người này càng ngày càng không đứng đắn rồi, ở trước mặt con trai cũng nói lung tung .

Chỉ là cô thế nhưng lại thật tò mò, hắn cư nhiên duy trì bình thản, đến bây giờ cũng không nói với Cố Cảnh Niên lời nào, vẫn còn gọi là bác.

Cố Hành Sâm nháy mắt với Cố Cảnh Niên, người sau lập tức hiểu ý gật đầu một cái.

Niệm Kiều quả thật nếu bị hai người làm tức hộc máu, bọn họ mới biết mấy ngày , nhanh như vậy đã cùng một chiến tuyến? Kêu người mẹ sống chung cùng Cố Cảnh Niên 3 năm làm sao chịu nổi à!

Cố Hành Sâm tươi cười nhìn vẻ mặt tức giận của cô, giống như một đứa trẻ, không khỏi cười khẽ một tiếng.

Cố Cảnh Niên cũng cười trộm, bộ dáng của mẹ bây giờ, thật đáng yêu à! Khó trách bác ấy nhìn bằng ánh mắt si mê như vậy!

——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.