Thấy cô không nói lời nào, Cố Hành Sâm cũng trầm mặc, vẫn như cũ đứng ở trước mặt cô.
Bởi vì sắc trời đã tối xuống, đèn đường toàn bộ sáng lên, ánh hoàng hôn dưới lấp ló sau đỉnh đầu Hành Sâm, cả người Niệm Kiều đều núp dưới bóng dáng của hắn.
Niệm Kiều thật thấp thở dài, ngẩng đầu lên, "Cố Hành Sâm, em hiện tại tâm tình không tốt, chúng ta về nhà trước có được hay không?"
Cô biết rõ tính cách của mình, thời điểm tâm tình không tốt thường nói lung tung, cô sợ mình sẽ nói những lời làm ảnh hưởng tình cảm hai người, cho nên cô mới giữ vững trầm mặc.
Cố Hành Sâm không nghĩ như vậy, sự trầm mặc của cô làm cho hắn rất bất an.
Hôm nay Tần Mộ Bạch lại xuất hiện, Triển Thiên lăng có lẽ cũng lập tức sẽ có hành động, loại cảm giác thụ động đợi địch thế này khiến Cố Hành Sâm không cách nào bình tĩnh.
Có lẽ, nếu không liên lụy đến Niệm Kiều cùng Cố Cảnh Niên, hắn Cố Hành Sâm dù trời có sập xuống cũng không đổi sắc, vậy mà, cuối cùng cô cũng bị lôi vào chuyện rắc rối này, hắn sao còn có thể trấn định?
Cố Hành Sâm đang muốn mở miệng nói gì, Cố Cảnh Niên vốn là tựa đầu trên vai Niệm Kiều không nói tiếng nào đột nhiên quay đầu lại, hướng về phía Cố Hành Sâm nói: "Bác,cháu có lời muốn hỏi bác."
Cố Hành Sâm ngẩn ra, hai mắt khép lại nhìn hắn, thấy hắn chìa tay về phía mình, hắn vội đưa tay đỡ lấy con.
Niệm Kiều cũng chút sững sờ, mới vừa rồi còn hết sức bài trừ tiếp xúc với Cố Hành Sâm, thế nào trong chốc lát lại nhào tới trong ngực hắn?
Cố Cảnh Niên ôm cổ Cố Hành Sâm, nói với Niệm Kiều: "Mẹ, con muốn cùng bác nói nhỏ, làm phiền mè đi lên trước có được hay không?"
Niệm Kiều lại ngây ngốc, hắn muốn cùng Cố Hành Sâm nói chuyện, cô làm mẹ cũng không được nghe sao?
Cố Cảnh Niên chớp mắt nhìn Niệm Kiều, nháy mắt, cuối cùng Niệm Kiều đồng ý đi trước.
Niệm Kiều đi về phía trước một đoạn đường rất dài, sau đó Cố Hành Sâm mới ôm Cố Cảnh Niên đi tới, vừa đi vừa hỏi hắn, "Niên Niên muốn cùng bác nói nhỏ cái gì?"
Cố Cảnh Niên lúc này sưng mặt lên, dáng vẻ, thật là giống Cố Hành Sâm, hắn hỏi Cố Hành Sâm, "Bác, bác ở bên ngoài còn có người phụ nữ khác sao? Bác trừ mẹ có phải hay không còn thích nữ nhân khác?"
Cố Hành Sâm nheo mắt lại, có chút không hiểu, hỏi ngược lại: "Cái gì nữ nhân khác?"
Cố Cảnh Niên thở phì phò, nổi nóng quên mất hắn vừa bị tai nạn xe cộ làm cho kinh sợ, "Hôm nay cháu cùng ông đi câu cá, cháu đang chạy trên cỏ chơi đụng phải một bà cô, cô ta nói người bác yêu là cô ta chứ không phải mẹ, bác mang mẹ trở lại là bởi vì bác muốn cướp cháu từ tay mẹ cháu."
Cố Hành Sâm biến sắc, cả người tràn ngập tức giận, nhỏ giọng hỏi Cố Cảnh Niên: "Cô ta có nói cô ta tên gì không?"
Thật ra thì không cần hỏi trong lòng hắn cũng đã có một đáp án, nhưng vẫn là không tự chủ được hỏi.
Cố Cảnh Niên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu, "Cô ta không có nói cho cháu biết cô tên gì, chỉ là cô rất đẹp, dĩ nhiên, cô không xinh đẹp bằng mẹ."
"Cô ta còn nói với cháu cái gì nữa?"
Cố Cảnh Niên lại lắc đầu, "Không có, cô ta không nói gì nữa , lúc quản gia cùng ông tới tìm cháu, cô ta liền đi ngay."
Cố Hành Sâm khẽ nheo mắt lại, người thứ nhất hắn nghĩ tới trong đầu chính là Nhậm Thiên Nhã, nữ nhân này, lại bắt đầu ra ngoài quấy phá rồi sao?
Nam Cung Trần, tôi đã cho anh một cơ hội cuối cùng, xem ra anh không thể quản tốt người phụ nữ này.
Như vậy, cũng đừng trách tôi không để ý tình huynh đệ, đối phó triệt để với người phụ nữ này !
Niệm Kiều cảm giác đã đi thật lâu, nhưng hai người đàn ông phía sau vẫn chậm chạt chưa đuổi kịp, cô không thể không dừng bước lại.
Đợi đến lúc Cố Hành Sâm đi tới bên cạnh cô, cô mới phát hiện, Cố Cảnh Niên đã ngủ thiếp đi trên vai hắn.
Cố Hành Sâm quay đầu lại liếc mắt nhìn, sau lưng tài xế đang lái xe của hắn đi theo, hắn vẫy vẫy tay.
Tài xế lập tức lái nhanh tới , dừng lại ngay cạnh ba người.
Sau khi mở ra ngồi cửa xe đẩy Niệm Kiều ngồi vào, ngay sau Cố Hành Sâm đó cũng ngồi xuống.
Hắn ôm Cố Cảnh Niên, cẩn thận ngồi xuống, chỉ sợ sẽ đánh thức con dậy.
Niệm Kiều nhìn dáng vẻ cẩn thận của hắn, không khỏi cảm thấy buồn cười lại chua xót trong lòng, hắn vừa rồi chắc cũng rất khẩn trương rất lo lắng?
Nếu không hắn sẽ không lo lắng như vậy chạy tới.
Chỉ là, hắn vốn là một không biết biểu đạt tình cảm, dù trong lòng hắn rất lo lắng, người ngoài cũng không thể nhìn thấy biểu cảm gì trên mặt hắn.
Cố Hành Sâm ngồi vững vàng đằng sau, tài xế liền quay đầu đi lên ngồi vào ghế lái khởi động xe.
Tốc độ xe rất chậm, chắc là Cố Hành Sâm đã cố ý dặn dò , sợ Cố Cảnh Niên tỉnh lại biết mình ở trên xe.
Niệm Kiều nhìn vào khuôn mặt đang thiếp đi của con trai trong ngực hắn, thanh âm nhẹ mảnh mềm mại, "Thật may là con không có sao."
Cố Hành Sâm một cái tay ôm lấy cô, thật lâu mới bật ra hai chữ: "Xin lỗi."
Cố Hành Sâm cúi đầu ho nhẹ một tiếng, cũng không trả lời.
Dù sao hắn không muốn niệm kiều biết này tai nạn xe cộ có thể liên quan tới Nhậm Thiên Nhã , nếu không, cô sẽ càng thêm lo lắng cuộc sống về sau.
Niệm Kiều giơ tay lên ôm lấy mặt của hắn để cho hắn nhìn mình, trong mắt dò xét hỏi, "Tại sao nói xin lỗi? Em không có trách anh nha."
Cố Hành Sâm không nói gì, chỉ hơi hơi nghiêng đầu hôn tay cô, môi lạnh, ẩm ướt , mang theo xúc cảm dạt dào.
Niệm Kiều trong bụng mềm nhũn, mặc dù đoán không được tâm tư của hắn, nhưng là nhìn thấy hắn như vậy cô cũng cảm thấy đau lòng.
Chủ động tiến tới hôn hắn, bốn cánh môi chạm nhau, thật sâu cọ sát lẫn nhau trong chốc lát, cô mới thở dốc thở phì phò lui về phía sau, lại bị người khác chế trụ cái gáy, không dừng lại hôn sâu.
Niệm Kiều không dám động, chỉ sợ sẽ làm con trai tỉnh dậy, nhưng lại không thể dứt khỏi sự hấp dẫn của người đàn ông này, liền nhắm mắt lại ngoan ngoãn mặc cho hắn hôn.
Trong buồng xe một mảnh yên tĩnh, chỗ ngồi phía sau xe tràn đầy mập mờ.
————
Tại Nhậm gia, Nam Cung Trần thỉnh thoảng hướng về phía cầu thang liếc mắt nhìn, vẫn như cũ không nhìn thấy bóng dáng của Nhậm Thiên Nhã.
Buổi trưa Nhậm Thiên Nhã nói nhức đầu muốn đi ngủ, sau đó liền lên lầu, mãi cho đến buổi tối cũng không có xuất hiện.
Giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, cũng đã đến thời gian ăn cơm tối, cô thế nào còn không xuống?
Nam Cung Trần buông tạp chí trong tay, mới vừa đứng lên, cầu thang đột nhiên truyền đến thanh âm lười biếng của Nhậm Thiên Nhã, "Trần, em ngủ dậy thấy cả người thật sảng khoái."
Nam Cung Trần giương mắt nhìn, chỉ thấy Nhậm Thiên Nhã mặc một chiếc áo ngủ, ánh mắt mơ màng như vừa ngủ dậy đi xuống cầu thang.
Hắn chỉ cảm hít thở không thông, chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, không nhích động chút nào, toàn thế giới trong mắt hắn chỉ còn dư lại một Nhậm Thiên Nhã.
Nhậm Thiên Nhã nhìn hắn ngơ ngác nhìn mình, trên mặt không khỏi hiện vẻ mặt thẹn thùng, nói nhỏ: "Trần, anh làm sao nhìn em như vậy?"
Nam Cung Trần đột nhiên xoay người lại, lúng túng ho khan một tiếng, thời điểm đang không biết nói gì, điện thoại di động vang lên.
Hắn cầm lên nhìn, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, Cố Hành Sâm tìm mình?