Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 153



Cô lau nước mắt còn sót lại nơi khóe mắt, tâm tình dần bình tĩnh, “Lãnh Ngạn, chuyện xưa của anh thật dài thật là dài, từ lúc mới bắt đầu tôi còn căm hận anh, nhưng sau khi nghe đến cuối, hận đã không còn, có chỉ là oán, oán gì? Ông trời trêu ngươi chúng ta oán lẫn nhau? Tôi không biết. Tôi bắt đầu hiểu được, duyên phận thật kỳ diệu, chính là bởi vì cho anh và Tĩnh Lam một hôn lễ hình thức, mới có tôi đây một nữ thay thế xuất hiện, nếu không chúng ta có thể vĩnh viễn không gặp mặt, nhưng mà, cũng bởi vì có sự tồn tại của cô ta, chúng ta mới không thể trở về ban đầu. Đây là cuộc sống, mỗi người đều có vị trí của riêng mình, làm chuyện mình nên làm, giữa chúng ta vốn chỉ là một chuyện xưa, một tuồng kịch, kịch tàn người tan, đều tự trở về, như vậy rất tốt!”

Cô khẽ mở cửa, xuống xe, không do dự nữa, không quay đầu lại.

Lãnh Ngạn ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói của cô, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn gầy yếu của cô đến mất hồn, trong lúc nhất thời lại quên giữ lại…

Một mình đi trên đường đèn neon lấp lánh, đáy lòng thê lương đối lập rõ rệt với con đường phồn hoa, đau, cười khổ, cô thở dài, có yêu là đủ rồi, ít nhất tim của anh thuộc về cô, giống như đèn neon kia, chỉ lóe lên trong đêm tối, nhưng ánh sáng cả đêm đã đủ khắc ghi cả đời…

“Duy Nhất -” giọng nói bất lực của anh xuyên qua đám người, xuyên qua đêm tối, như mũi nhọn đâm vào lòng cô.

Như ánh đèn mất trật tự đầy đất, lòng của cô tan nát dưới đất. Che miệng lại, nước mắt lại càng giàn giụa tứ tung, bước chân rời đi càng thêm kiên định…

Mà ánh mắt của anh vẫn đuổi theo cô, cho đến khi cô tan biến trong biển người, không chỗ tìm kiếm, trong đôi mắt đột nhiên đau rát khó chịu, có một số việc, đã làm thì pahỉ có trách nhiệm…

Một đêm đó, Duy Nhất mệt mỏi đến cực điểm cả về thể xác và tâm hồn. Ngày hôm sau bắt đầu xin nghỉ, nghỉ ngơi liên tục khoảng mấy ngày, ngủ trong khách sạn, mặc dù như vậy cũng không cách nào bổ sung lại thể lực.

Mặc dù Doãn Tử Nhiên không biết rốt cuộc cô và Lãnh Ngạn đã xảy ra chuyện gì, nhưng biết cô như vậy là bởi vì Lãnh Ngạn, mấy ngày nay cũng không đi công ty, ngày ngày tới khách sạn coi chừng cô, kết quả đưa tới, ngày nào đó ông cụ Doãn tìm tới cửa.

“Cha, tại sao lại là cha?” Chuông cửa kêu loạn, Doãn Tử Nhiên mở cửa, hoàn toàn không ngờ cha mình tìm đến cửa.

Ông cụ Doãn hừ một tiếng, đẩy con trai ra, sải bước đi vào phòng, đứng chính giữa phòng trách cứ, “Hai anh em con thật có tiền đồ! Một không biết đào hôn có dụng ý gì, rõ ràng đã về nhà lại dọn ra ngoài ở, cũng không tới quản lý công ty, còn con thì sao? Có nhà không về, ở khách sạn bên ngoài, không trở về nhà thì thôi đi, lại còn học thói của anh trai mặc kệ công ty liên tục vài ngày! Cha khổ sở cả đời gây dựng giang sơn, uổng công tặng lại cho hai đứa, các con còn không quý trọng? Chẳng lẽ muốn lão già là cha đây còn phải đi liều sống liều chết nuôi sống các con?”

“Cha, con xin lỗi, mấy ngày nay tình huống đặc biệt, ngày mai con sẽ về công ty.” Doãn Tử Nhiên không định đánh thức Duy Nhất đang ngủ, nhẹ giọng nói.

“Hừ! Về công ty?” Ông cụ Doãn trừng mắt liếc con trai, “Hôm nay cha tới đây để xem xem, rốt cuộc con giở trò gì ở đây! Là cái gì mê hoặc con thành như vậy, quên cả cha mẹ, tổ tông, công ty!”

Ông cụ Doãn nói xong bắt đầu đi lại chung quanh phòng, Doãn Tử Nhiên thấy vậy, vội vàng ngăn cha mình lại, “Cha, cha đang làm gì vậy!? Nói thế nào con cũng là người trưởng thành, nên có chút không gian riêng tư!”

“Cút ngay!” Ông cụ Doãn giơ cao gậy trong tay, đánh một trượng lên người con trai.

Duy Nhất đã tỉnh, nghe âm thanh, từ trong phòng chạy ra, đúng lúc đụng phải ông cụ Doãn đi vào.

Ông cụ Doãn vừa nhìn thấy Duy Nhất thì lập tức giận đến cả người run rẩy, vung gậy đánh loạn lên người Doãn Tử Nhiên, trong miệng mắng, “Tên súc sinh này! Không nên thân! Hôm nay… Hôm nay tao không đánh chết mày sẽ thẹn với tổ tông nhà họ Doãn!”

Duy Nhất thấy thế vội vàng khuyên can, “Bác trai, bác đừng đánh Tử Nhiên! Như vậy sẽ đánh hỏng anh ấy! Tử Nhiên làm chuyện bậy chỉ cần anh ấy sửa lại là được!”

Ông cụ Doãn vốn định trút giận một mình Doãn Tử Nhiên, Duy Nhất ra khuyên can, ông lập tức chuyển mũi nhọn về phía Duy Nhất, “Nhiễm tiểu thư, cô là con gái, con gái quan trọng nhất chính là tự trọng, cô có hiểu không? Cô lẳng lơ như vậy không phải phụ lòng Lãnh Ngạn sao? Phụ nữ táng tận lương tâm theo lệ cũ phải dìm lồng heo đó!”

Duy Nhất bị ông ta nói trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cái tên Lãnh Ngạn này gợi lên chuyện đau lòng của cô, cô và Lãnh Ngạn có quan hệ sao?

Doãn Tử Nhiên thấy Duy Nhất vô tội bị trách móc, rất tức giận, kéo Duy Nhất lại giấu cô ở phía sau, nói với ông cụ Doãn, “Hôm nay có phải cha uống lộn thuốc không? Thấy một mắng một, Duy Nhất không trêu chọc cha, cha mắng cô ấy làm gì?”

Ông cụ Doãn càng thêm tức giận, chỉ vào mũi con trai mắng to, “Có tiền đồ! Con trai mắng ông đây, thật sự có tiền đồ! Tao… Hôm nay tao phải đánh chết mày!”

Ông cầm gạt tàn trên bàn trà đập lên đầu Doãn Tử Nhiên.

Doãn Tử Nhiên lập tức nghiêng đầu theo bản năng, cái gạt tàn vừa đúng đập vào Duy Nhất, Duy Nhất né tránh không kịp, trên trán lập tức chảy máu tươi ròng ròng.

Doãn Tử Nhiên bị dọa sợ, gào to với ông cụ Doãn, “Cha đúng là điên!” Gào xong lập tức ôm lấy Duy Nhất chạy ra ngoài.

Ông cụ Doãn cũng bị giật mình, theo sát phía sau.

Bên ngoài phòng cấp cứu khoa ngoại, Doãn Tử Nhiên đi tới đi lui trên hành lang, ông cụ Doãn cũng ngồi trên ghế dài bên cạnh, không ngừng dùng tay áo lau mồ hôi.

Doãn Tử Nhiên thấy cha mình cũng hơi căng thẳng, phiền muộn rối bời nói với cha mình một câu, “Bây giờ cha vui vẻ rồi chứ? Đã xảy ra chuyện mới hài lòng sao? Tuổi cả bó lớn rồi còn tức giận như thế, khó trách anh cả tình nguyện ở xóm nghèo cũng không nguyện ý về nhà!”

“Thằng nhóc thúi! Nói đàng hoàng cho tao, mày và bà xã Lãnh Ngạn có chuyện kia không?” Ông cụ Doãn vẫn canh cánh chuyện này trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.