Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 163



“Em thật sự không ở đây sao? Bạn tốt thì không thể ở chung một chỗ? Không phải em và Doãn Tử Nhiên đã từng ở chung cùng nhau?” Lãnh Ngạn nhìn Duy Nhất bỏ bọc lớn bọc nhỏ vào trong tủ lạnh.

“Sao giống nhau chứ? Tử Nhiên người ta là chàng trai thuần khiết! Không giống anh!” Duy Nhất dính một tờ giấy lên trên tủ lạnh, “Mỗi ngày ba bữa cơm cần ăn cái gì em đều viết lên giấy rồi, còn có thời gian làm việc và nghỉ ngơi mỗi ngày, đều phải làm theo em viết.”

“Em không ở đây anh không làm theo!” Lãnh Ngạn nằm trên ghế sa lon nói hơi vô lại.

Duy Nhất liếc nhìn anh, kêu, “Chị Phương, chị Phương!”

“Thiếu phu nhân!” Chị Phương đi từ phòng bếp ra.

“Tôi giao thiếu gia cho chị nhìn, nếu thiếu gia nghe lời tôi sẽ trả tiền lương gấp đôi, nếu không, chị gọi điện thoại cho tôi biết, vốn ý định của tôi một tuần về ăn cơm với thiếu gia một lần, nếu anh ấy cứng đầu cứng cổ, gặp mặt một tuần một lần cũng hủy bỏ.” Duy Nhất khiêu khích nhìn Lãnh Ngạn.

Lãnh Ngạn còn tưởng rằng dieendanlequuydonn cô sẽ nói, nếu không nghe lời, gọi điện thoại cho cô, cô sẽ tới trừng trị anh, vậy anh nhất định lựa chọn không nghe lời…

Ai ngờ cô nhóc này coi anh là phạm nhân, còn một tuần gặp một lần…

Duy Nhất đặt một cân điện tử dưới đất, nói với Lãnh Ngạn, “Cân nặng của anh đang nhẹ hơn tiêu chuẩn mười cân, chờ anh lấy đủ mười cân thiếu này em sẽ ăn cơm hai lần một tuần với anh, nhưng, nhớ rõ mỗi ngày chạy bộ sáng sớm! Trên bụng anh đã có thịt thừa rồi! Mặc dù chỉ có chút xíu, nhưng phải bóp chết nó ở trong trạng thái mới phát sinh, nếu không, giao hẹn ăn cơm hủy bỏ!”

“Em đang uy hiếp anh? Không được!” Lãnh Ngạn lớn tiếng chống lại.

Duy Nhất hoàn toàn không để ý tới chống cự của anh, “Chỉ cần để cho em phát hiện anh có chút dấu hiệu hư hỏng nào, Lãnh Ngạn, em không phải uy hiếp anh, em lập tức biến mất trong cuộc sống của anh, anh cũng không tìm thấy được em! Còn nữa, em mua một con chó nhỏ tới, tên Only, nó có thể chạy bộ sáng sớm với anh, lúc nhàm chán, nó sẽ xem ti vi với anh, không được tự giam mình trong bóng tối. Only? Only?” Cô nhìn ra ngoài gọi hai tiếng, một con chó nhỏ trắng như tuyết chạy vào, đảo quanh chân cô.

“Vậy anh có thể gọi điện thoại cho em không?” Lãnh Ngạn không có hứng thú với chó, còn chưa phát hiện ra Duy Nhất kiên cường như vậy, nhất định đoán được ý xấu của anh, mà anh đường đường là tổng giám đốc, muốn gọi điện thoại phải xin phép, thậm chí cầu xin.

Duy Nhất chợt nhớ tới lúc đầu khi cô và Lãnh Ngạn ở cùng một chỗ, cô không thấy dáng vẻ Lãnh Ngạn, chỉ thông qua điện thoại biết anh, hiểu anh, lúc đầu cô động lòng cũng bởi vì giọng nói trong điện thoại khiến cô cảm thấy yên bình, cho cô ấm áp…

Chỉ có điều, ngắn ngủn có mấy tháng, chuyện xảy ra giữa bọn họ cũng quá nhiều, bây giờ cô tình nguyện cái gì cũng không biết, không biết quá khứ Lãnh Ngạn, không biết sự tồn tại của Tĩnh Lam, chỉ chuyên tâm làm thiếu phu nhân thay thế của anh, vui vẻ hưởng thụ cưng chiều của anh…

“Có thể! Mỗi ngày trước khi đi ngủ gọi điện thoại cho em báo cáo tình hình ban ngày!” Duy Nhất quay đầu cười một tiếng, đáy lòng lại lướt qua đau buồn nhàn nhạt, mặc dù cô nói sẽ chờ anh xử lý xong chuyện Tĩnh Lam, nhưng cuối cùng phải bao lâu? Sẽ không có thời hạn sao? Cô âm thầm thở dài trong lòng, chỉ có điều, không thể lộ ra phần lo lắng này trước mắt Lãnh Ngạn, cô không muốn ép buộc anh, không muốn anh có gánh nặng trên tư tưởng.

Sau khi tất cả đều chuẩn bị xong, Duy Nhất cầm túi xách, đi tới bên cạnh Lãnh Ngạn, lộ ra khuôn mặt cười rực rỡ, véo hai gò má Lãnh Ngạn, “Không cho vẻ mặt đưa đám, em thích chú đáng yêu hay cười!”

Lãnh Ngạn túm lấy tay cô, “Đồng ý anh hai chuyện, nếu không không được đi! Thứ nhất không cho phép hẹn hò với người đàn ông khác, thứ hai cách xa Dịch Hàn một chút.”

Duy Nhất âm thầm buồn bực, “Sao các anh đều có thành kiến với Dịch Hàn vậy? Em cảm thấy anh ấy tốt vô cùng!”

“Các anh? Còn có ai?” Lãnh Ngạn hỏi.

“Tử Nhiên đó! Anh ấy cũng nói Dịch Hàn không tốt, mà em cảm thấy anh ấy dịu dàng lại săn sóc, thích hợp diee.nda/nleq'uuydon làm ông xã hơn bất cứ người nào trong các anh!” Duy Nhất chu miệng.

“Nhiễm Duy Nhất! Em nói người đàn ông khác tốt trước mặt anh?” Trong đôi mắt Lãnh Ngạn dần thấp thoáng tia nguy hiểm.

Duy Nhất biết, Lãnh Ngạn lúc trước trở lại! Không khỏi âm thầm vui mừng, “Đúng vậy! anh ấy vốn rất tốt!”

Sắc mặt của Lãnh Ngạn trở nên nghiêm túc: “Duy Nhất, em nghe đây, nếu anh và Doãn Tử Nhiên cùng nói vậy nhất định là đạo lý của tụi anh, tin tưởng tụi anh, người này không đơn giản, chỉ sợ đến gần em có mục đích khác, em phải cẩn thận!”

“Cẩn thận cái gì?” Duy Nhất không quan tâm, “Anh ấy thấy gì trên người em sao? Tài, Tiền hơn anh ấy, sắc? Xinh đẹp hơn em có nhiều lắm!”

Lời này quả thật nhắc nhở Lãnh Ngạn, mục đích đàn ông đến gần phụ nữ không có gì hơn hai lý do, một là tài, một là sắc, vậy mục đích của Dịch Hàn là gì? Có lẽ anh nên bắt đầu điều tra từ hướng này.

Anh nhìn Duy Nhất, “Đừng xem thường mình, mặc dù không xinh đẹp, nhưng còn có mấy phần đáng yêu, nếu không sao anh lại bị em mê hoặc thần hồn điên đảo!”

Duy Nhất le lưỡi một cái, “Cũng chỉ có anh coi em là báu vật! Em đi đây, anh phải ngoa ngoãn! Only, bye bye! Nhìn kỹ chú đó!”

Cô sờ đầu Lãnh Ngạn, rồi sờ đầu Only…

Rời khỏi xuân về hoa nở, nụ cười trên mặt Duy Nhất dần đọng lại, hôm nay bày ra cho Lãnh Ngạn thấy là cô không buồn không lo, là cô vui vẻ sáng sủa, nhưng xoay người, sầu lo của cô chỉ có chính cô nhận lấy, trước mặt cô, sẽ là đường tình như thế nào? Cô thật sự không biết…

Lãnh Ngạn, sẽ làm cô thất vọng sao?

Mà Lãnh Ngạn nhìn theo bóng lưng cô, mấy phần cô đơn, mấy phần cô độc, tim của anh đột nhiên đau đớn, anh có thể quang minh chính đại cùng đi với cô dưới ánh mặt trời?

Đau lòng sinh ra trong lòng anh, người phụ nữ này để anh yêu đến đau lòng, người phụ nữ hy sinh cho anh, nhẫn nại vì anh, anh nhất định phải cho cô hạnh phúc, cho nên, anh phải tỉnh lại, không thể buông tha!

“Only! Đi, chạy bộ nào!” Anh hô to một tiếng, một con chó nhỏ trắng như tuyết nhảy vọt ra từ bên chân anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.